Chủ nhật, Cơ Quân Dã vừa trở lại căn nhà ngoại ô đã phát hiện tình trạng của anh trai rõ ràng không ổn, hốc mắt trũng sâu, hai mắt thâm quầng, sắc mặt tái nhợt, toàn thân uể oải. Cô giật nảy mình, không biết đã xảy ra chuyện gì. Tại sao mới cách một ngày mà đã trở thành như vậy? Cơ Quân Dã hỏi hết sức thận trọng: “Lại ngủ không ngon nữa à? Không phải anh cũng nóng trong người rồi đấy chứ? Em nhớ hồi trước anh cũng có ăn cơm đen Hoài Nguyệt nấu mà.”

Nhắc tới Hoài Nguyệt, sắc mặt Cơ Quân Đào bất chợt trắng bệch. Hôm qua anh lái xe đuổi theo nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng Hoài Nguyệt đâu. Anh không biết số điện thoại di động của cô, cũng không biết căn hộ của cô trong thành phố ở chỗ nào. Thứ Bảy lại không phải đi làm, anh không biết tìm cô ở đâu. Anh không biết bất kỳ một người bạn nào của cô, không biết phải hỏi ai để biết hành tung của cô. Anh chỉ nhớ cô từng nói tiểu khu này có tuyến xe buýt chạy thẳng qua căn hộ trong thành phố của cô, vì thế anh đã lái xe dọc theo lộ trình tuyến xe buýt, tìm kiếm từng điểm đỗ, nhưng nhiều khu nhà như vậy, anh không biết cô đang trốn ở nơi nào. Ý nghĩ mình hoàn toàn không biết gì về cô ấy khiến anh cảm thấy vô cùng chán nản.

Sau khi về nhà, anh cứ suy đi nghĩ lại, càng nghĩ lại càng sợ hãi. Vạn nhất cô ấy cảm thấy tủi thân hay nghĩ quẩn rồi xảy ra chuyện gì thì sao?

Lý trí nói với anh rằng chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng anh không thể ngăn mình nghĩ về điều đó. Càng nghĩ anh càng ăn không ngon, ngủ không yên. Chưa có thời gian cảm nhận sự ngọt ngào của đêm đó, anh đã rơi xuống vực sâu muôn trượng mất rồi.

Anh cũng nghĩ tới chuyện hỏi Cơ Quân Dã số điện thoại di động của Hoài Nguyệt nhưng lại không không biết phải giải thích với em gái như thế nào. Chỉ mong Hoài Nguyệt thật sự có việc gấp, xử lý xong sẽ quay lại đây. Ai ngờ đợi cả buổi tối cũng không thấy bóng người.

“Anh, trưa nay chúng ta ăn gì? Hay là ăn đơn giản một chút, em sang nóc nhà Hoài Nguyệt hái mấy quả mướp về nấu mì được không? Hoài Nguyệt đâu? Gọi cô ấy sang ăn cùng đi”. Cơ Quân Dã vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt anh trai, nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra giữa anh trai và Hoài Nguyệt. Cãi nhau à? Chắc không phải, hai người sao có thể cãi nhau được chứ? Chẳng lé anh trai tỏ tình nhưng bị từ chối?

“Không thấy Hoài Nguyệt”. Cơ Quân Đào nhỏ giọng nói.

“Không thấy? Là sao?” Cơ Quân Dã không hiểu nên hỏi lại, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười. Một người lớn chứ có phải trẻ con đâu, chẳng lẽ còn định giữ người ta bên mình cả ngày không cho ra ngoài đi dạo sao?

“Buổi sáng hôm qua thức dậy, anh phát hiện cô ấy không còn ở đây”. Cơ Quân Đào nói ậm ờ, cho dù đó là em gái mình nhưng cũng có một số việc xấu hổ không dám nói ra.

“Anh, thế anh lăn ra ngủ một mạch đấy à?” Cơ Quân Dã thất vọng nói: “Không phải anh thích người ta à? Tại sao không diễn một vở chong đèn thức đêm tâm sự gì đó? Đúng là khúc gỗ chứ không phải người. Rõ ràng cô đã hiểu câu nói của anh trai theo nghĩa Cơ Quân Đào lên tầng ngủ một giấc, buổi sáng đi xuống phát hiện Hoài Nguyệt vốn nằm trên sofa đã đi mất rồi.

“Đúng là anh ngủ say quá”, Cơ Quân Đào vô cùng hối hận: “Sáng sớm hôm qua cô ấy về thành phố rồi”.

Thì ra là vì chuyện này, Cơ Quân Dã thầm bật cười. Sao lại không khác gì một cậu bé mười lăm tuổi như vậy chứ? Cứ phải kề cận suốt ngày mới yên tâm sao?

“Anh đúng là chẳng tình cảm, lãng mạn tí nào. Chắc là Hoài Nguyệt thấy chán quá nên tức giận bỏ đi rồi”, cô trêu chọc, thấy mặt anh trai thay đổi lại nghiêm mặt nói: “Có lẽ có việc gấp về thành phố rồi. Anh đừng quá lo lắng, em gọi điện hỏi một chút là được mà”.

Thấy anh trai nhìn mình với vẻ mặt chờ mong, Cơ Quân Dã đành lấy điện thoại ra gọi, không ngờ điện thoại Hoài Nguyệt lại tắt máy. Cơ Quân Dã cảm thấy kỳ lạ: “Đang yên đang lành tắt máy làm gì? Chẳng lẽ hết pin rồi”?

Cơ Quân Đào vô cùng thất vọng, lại càng bất an hơn: “Em cho anh số điện thoại của Hoài Nguyệt. Còn nữa, em biết căn hộ trong thành phố của cô ấy ở chỗ nào không?

Cơ Quân Dã nhận ra tình hình rất lạ, cô cảnh giác ngẩng đầu đánh giá anh trai: “Anh, anh với Hoài Nguyệt thế nào rồi? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì thật?”

Cơ Quân Đào né tránh ánh mắt cô, yên lặng không nói.

Thấy sắc mặt anh trai rất kém, Cơ Quân Dã vô cùng thương xót. Cố nén sự hiếu kỳ lại, không hỏi nữa, cô vừa viết số điện thoại của Hoài Nguyệt cho anh vừa khuyên nhủ: “Không có việc gì đâu, Hoài Nguyệt là người thấu tình đạt lý, thà chính mình chịu khổ cũng không làm người khác tổn thương. Hôm đó cô ấy bị vợ mới của chồng cũ bắt nạt, chắc là qua điện thoại con mụ đó nói quá khó nghe nên tâm tình cô ấy không tốt. Nếu không chắc chắn cô ấy sẽ không đi mà chẳng chào hỏi một lời như vậy. Để lúc nào em khuyên bảo cô ấy, em thấy cô ấy cũng không phải không có thiện cảm với anh, thậm chí còn rất quan tâm đến anh. Hôm đó cô ấy còn nói với em rằng phải để anh ra ngoài tham gia các hoạt động, tiếp xúc nhiều hơn với người khác. Cô nàng ngốc nghếch cho rằng anh vẫn còn bệnh. Em cũng chưa nói thẳng với cô ấy, em nghĩ để cô ấy quan tâm đến anh hơn vì bệnh tình của anh cũng tốt. Rất nhiều tình yêu đều được bắt nguồn từ sự quan tâm mà. Nếu cô ấy băn khoăn về bệnh tình của anh mà không muốn ở cạnh thì em sẽ nói rõ với cô ấy. Tóm lại, hết thảy đều không phải vấn đề lớn, anh đừng lo lắng nữa”.

“Cô ấy rất quan tâm đến bệnh của anh à?” Cơ Quân Đào thì thào hỏi.

“Chẳng qua là em đoán thế thôi, Hoài Nguyệt là một người lương thiện, cô ấy sẽ không để ý đâu”. Cơ Quân Dã nghĩ thầm, để ý cũng là chuyện bình thường mà. Chính bản thân cô đã trải nghiệm việc trong nhà có người mắc bệnh trầm cảm sẽ thấp thỏm, lo lắng ra sao: ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ mong có thể cho người bệnh vào túi mang theo bên mình hai mươi tư tiếng mỗi ngày mới yên tâm được. Một cuộc điện thoại gọi đến lúc nửa đêm cũng có thể làm người nhà bệnh nhân sợ tái mặt. Có điều cô không thể nói với anh trai như vậy, vì chắc chắn sẽ làm anh càng buồn bã hơn.

“Cô ấy băn khoăn cũng bình thường, cô ấy còn phải chăm sóc con, đâu có tinh thần và sức lực để chăm sóc một người lớn nữa”, Cơ Quân Đào cười khổ: “A Thích nói bệnh của anh đã khỏi, anh biết cậu ấy chỉ cố an ủi anh thôi. Anh cũng tự lừa mình như vậy, thực ra anh biết một khi đã mắc loại bệnh này thì sẽ rất khó khỏi hẳn, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể tái phát. Cho dù là ai thì cũng không muốn trong nhà mình có một người bệnh như vậy”.

“Vớ vẩn, A Thích là bác sĩ, bác sĩ không bao giờ nói liên thiên. Chưa khỏi là chưa khỏi, khỏi rồi là khỏi rồi”. Cơ Quân Dã vội cầm chặt cánh tay anh: “Anh, anh khỏi rồi, thật sự khỏi rồi. Anh xem, trước kia anh không thích nói chuyện với người khác, không tham gia bất cứ hoạt động nào, vẽ tranh chỉ vẽ một nửa, không cho ai động vào người mình dù chỉ là một ngón tay, cũng không thích phụ nữ. Nhưng bây giờ anh lên lớp cho sinh viên, tham gia các hoạt động tiếp khách, tổ chức triển lãm tranh, anh luôn thích bế Đậu Đậu, anh thích Hoài Nguyệt. Tất cả đều đã khác, anh nói lung tung một cách vô trách nhiệm như bây giờ chỉ là vì giận dỗi Hoài Nguyệt thôi. Anh xem, bây giờ anh là một người bình thường biết bao”.

Cơ Quân Đào không lên tiếng, chỉ lưu số điện thoại của Hoài Nguyệt vào điện thoại của mình.

Cơ Quân Dã nói: “Em cũng không biết căn hộ của cô ấy ở chỗ nào. Có điều anh yên tâm, em có rất nhiều cách”.

Cơ Quân Đào vẫn không yên tâm: “Em đừng làm ẩu để cô ấy khó xử”.

Cơ Quân Dã thở dài nói: “Anh, quả thật là anh có bệnh, có điều không phải bệnh trầm cảm mà là bệnh tương tư. Chưa thấy người bệnh trầm cảm nào lại tương tư thành bệnh như vậy”.

Cơ Quân Đào nghiêm mặt nói: “Càng nói càng liên thiên, chẳng qua là anh sợ có chuyện gì xảy đến với cô ấy.”

Cơ Quân Dã ranh mãnh hỏi: “Có việc gì? Sẽ có chuyện gì chứ? Chẳng lẽ anh với cô ấy cãi nhau thật à? Bao giờ? Chẳng lẽ cãi nhau lúc nằm mơ à?” Tiếp theo lại cười nói: “Đừng lo lắng như vậy, có lẽ là cô ấy tỉnh lại, phát hiện đang ngủ ở nhà chúng ta nên mới xấu hổ chạy mất. Hoài Nguyệt hay xấu hổ lắm mà”.

Cơ Quân Đào nghĩ cũng có khả năng là Hoài Nguyệt xấu hổ. Ngay chính mình, sáng hôm sau tỉnh lại, không phải cũng xấu hổ, không dám quay sang nhìn cô ấy sao? Vốn là hai người phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động[1], đột nhiên lại có một đêm hoang đường như vậy, quả thật cần có thời gian để làm quen và đón nhận. Vừa nghĩ như vậy, anh lại thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng lại nghĩ đến việc cô ấy mệt như vậy mà sáng sớm đã đi rồi, chắc chắn là thiếu ngủ, không rõ có biết về nhà ngủ một giấc cho khỏe hay không. Trong lòng suy nghĩ miên man, ngoài mặt lúc vui, lúc buồn, lúc lo lắng khiến Cơ Quân Dã nhìn mà thấp thỏm không yên.

[1] Trích Luận ngữ. Ý rằng: người biết tự chế phục mình thì không nhìn, không nghe, không nói, không làm những gì trái lễ. Câu này ám chỉ Thương Hoài Nguyệt và Cơ Quân Đào vốn là người lễ nghĩa.

Cơ Quân Dã là một người đã nói là làm. Đầu tiên cô tìm Tư Tư, Tư Tư nói Hoài Nguyệt đã đến Vân Nam, buổi sáng hôm nay lên máy bay. Cơ Quân Dã nghĩ vì lên máy bay cho nên Hoài Nguyệt mới tắt điện thoại nên cũng yên tâm hơn một chút. Lần này cô đã thông minh hơn, không nói với anh trai, chỉ sợ nói ra, không chừng ông anh mình lại lo máy bay gặp tai nạn.

Buổi chiều, điện thoại di động của Hoài Nguyệt vẫn tắt máy, Cơ Quân Dã bắt đầu cảm thấy chuyện này có vẻ không ổn. Anh trai luôn luôn lạnh nhạt lại vội vã hỏi số điện thoại và nơi ở của Hoài Nguyệt, Hoài Nguyệt lại không chịu mở máy. Đã mấy lần cô định hỏi anh trai cho rõ ràng nhưng lời ra đến miệng lại nuốt trở vào. Nhìn anh trai ăn mì với vẻ thất thần, một hồi lâu cũng chỉ ăn được mấy miếng mướp. Không được! Cơ Quân Dã nghĩ bụng, cứ thế này thì Hoài Nguyệt chưa về, anh trai mình đã chết đói rồi.

* * *

Thực ra Hoài Nguyệt đã tới Vân Nam rất nhiều lần: thời học đại học đã cùng bố mẹ tới Vân Nam chơi, sau khi kết hôn đã cùng Lỗ Phong đến đây du lịch, còn có một lần tham gia hội nghị toàn quốc ở đây nữa.

Cô thích tòa thành cổ Lệ Giang này, dòng suối trong vắt chảy qua trước cửa từng nhà, tiếng niệm kinh như phủ lên thành phố một tấm mạng che thần bí. Nhìn từ xa, đỉnh núi tuyết Ngọc Long rạng rỡ, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cô thích thả bước trên con đường trải đá ở Lệ Giang, các hàng quán nhỏ san sát hai bên đường, những chiếc đĩa gốm in hoa văn khiến người xem mơ mộng mông lung.

Ngồi trong quán bar, xung quanh có rất nhiều du khách nước ngoài da trắng, mắt xanh, cổ kính và hiện đại, kín đáo và cởi mở, phương Đông và phương Tây, hết thảy đều hài hòa như vốn dĩ phải thế. Ngàn năm trước, nơi đây xây tường tự thủ, ngăn chặn hết thảy sự thẩm thấu vật chất và tinh thần từ bên ngoài. Còn giờ đây, Lệ Giang trở thành một điểm du lịch nổi tiếng khắp trong ngoài nước, gần như đã trở thành một thành phố quốc tế. Trải qua sự thay đổi của thời gian và không gian, người ta sẽ phát hiện có những sự bảo thủ thực ra là vô nghĩa, thậm chí buồn cười. Có điều trong hoàn cảnh lịch sử đó thì sự bảo thủ này lại bi hùng đến mức làm người ta phải thở dài.

Trong tiếng người ồn ào, Hoài Nguyệt vẫn suy nghĩ miên man. Cô thích ở đây, tiếng người huyên náo làm cô không nghĩ tới cái đêm hoang đường với Cơ Quân Đào hôm ấy. Trước khi lên máy bay cô đã gọi điện cho giáo sư Tần, giáo sư Tần nói với cô Đậu Đậu rất khỏe, thích ứng với cuộc sống nông thôn rất nhanh. Cậu bé đã có thêm không ít bạn cùng tuổi, không chỉ có những em bé thành phố như cậu mà còn cả con cái của các gia đình địa phương, thực sự vui vẻ không muốn về. Cuối cùng cô cũng vơi bớt được một nỗi lo lắng trong lòng. Sau khi máy bay hạ cánh, mọi người đều vội vàng mở máy gọi điện về nhà thông báo bình an, cô không có ai để thông báo nên dứt khoát không bật máy lên nữa.

Từ buổi sáng hôm chạy trối chết khỏi nhà Cơ Quân Đào đến bây giờ, tổng cộng cô chỉ nhận có ba cuộc điện thoại. Một là sáng thứ Bảy, Trần Thụy Dương gọi tới hỏi cô buổi tối hôm trước uống rượu có vấn đề gì không. Khi đó cô đang bối rối, chỉ nói hai tiếng “không sao” rồi gác máy. Hai là buổi chiều, Đặng Duyên Duyên gọi hẹn cô đi dạo phố, mặc dù rất mệt nhưng cô cũng không dám từ chối. Lúc gặp mặt, Đặng Duyên Duyên thấy sắc mặt cô rất kém, còn hỏi cô có bị ốm không. Cuối cùng là buổi tối, một nhân viên tòa soạn gọi tới để nhắc cô giờ xuất phát.

Cơ Quân Đào không gọi điện thoại tới, mặc dù cô không có ý định dây dưa tiếp với anh, nhưng trải qua một đêm như vậy mà thấy anh vẫn thờ ơ với mình, Hoài Nguyệt lại cảm thấy hơi đau lòng. Tại sao đàn ông trên thế giới này đều như vậy, đã đạt được thì đều không quan tâm nữa. Cô đâu biết rằng Cơ Quân Đào đã lo lắng suốt hai ngày một đêm.

Trần Thụy Dương ngồi bên cạnh Hoài Nguyệt, trên tay cầm một ly rượu nhưng không uống. Anh đã quan sát cô cả buổi tối, phát hiện rõ ràng cô rất lơ đãng.

Sau bữa tối, anh đề nghị mọi người cùng đến quán bar ngồi. Dù sao đây cũng là một trong những nơi đặc sắc nhất Lệ Giang nên ngoài mấy người lớn tuổi sức khỏe không tốt xin phép cáo lỗi thì những người còn lại đều nhảy nhót hoan hô.

Anh biết vì Hoài Nguyệt nên mình mới đưa ra đề nghị này, đó là lời hứa với cô hôm ngồi uống ở Ve sầu lửa. Lúc mở miệng anh cảm thấy hơi chột dạ, không dám quan sát phản ứng của cô. Đây là lần thứ hai anh cảm thấy căng thẳng trước mặt cô. Lần đầu tiên là lúc anh ôm cô trong lễ khai mạc triển lãm tranh của cha con nhà họ Cơ. Anh biết khi đó mình đã đỏ mặt, cảm thấy cực kỳ khó xử, nhưng những phản ứng tự nhiên này không thể khống chế được. Tựa như bây giờ, anh một lần nữa không khống chế được ánh mắt của mình. Anh thích nhìn dáng vẻ của cô lúc ngồi trong quán bar, tựa như một tiên nữ ở giữa hồng trần vạn trượng, xung quanh ồn ào nhưng cô lại không dính một chút bụi trần nào.

Điện thoại di động reo vang, Trần Thụy Dương lấy ra xem, đó là một dãy số lạ. Anh đi ra cửa, bất ngờ vì người gọi là Cơ Quân Dã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play