Cơ Quân Đào rửa mặt xong đi ra, thấy Hoài Nguyệt đang ngủ rất say trên sofa, sắc mặt ửng hồng, đôi môi đỏ tươi. Anh đứng bên cạnh nhìn đến mức bần thần, chỉ cảm thấy cô cực kì xinh đẹp.
Lần đầu tiên anh nhìn gương mặt này kỹ càng như vậy. Lúc mới biết thì không để ý, anh là họa sĩ, có gương mặt xinh đẹp nào mà chưa được thấy chứ. Chẳng qua cô chỉ là một phụ nữ hàng xóm trẻ tuổi có ngoại hình tàm tạm, là mẹ của Đậu Đậu, thế thôi. Sau đó, đến lúc thích cô thì anh lại không dám nhìn, vì sợ khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng đó mình lại không cầm lòng được mà để lộ tâm sự trong lòng. Anh chỉ dám vội vã thoáng nhìn rồi chuyển ánh mắt qua chỗ khác như một thiếu niên mới biết yêu. Chỉ có bây giờ, khi cô ngủ rất say, hàng lông mi rất dày và dài đã che khuất đôi mắt làm anh hốt hoảng không thôi kia thì anh mới có thể tự cho phép mình được nhìn thỏa thích như vậy.
Bố anh nói đúng, khuôn mặt Hoài Nguyệt cũng đẹp vẻ cổ điển như mẹ anh, như thơ như từ, dịu dàng đằm thắm. Sống mũi rất thẳng, đôi môi như cánh hoa và những đường nét trên gương mặt, tất cả đều tinh tế đến tuyệt vời. Anh đưa tay gạt một lọn tóc cô ra sau tai, để lộ vầng trán trắng ngần, thở dài, đúng là vô vàn tâm sự mà không có người để chia sẻ. Anh lại thở dài một hơi nữa, kéo rèm cửa sổ lại rồi tắt đèn đi lên tầng.
Lúc Cơ Quân Dã lên tầng lấy chăn cho Hoài Nguyệt, tiện tay cầm cả một cái gối xuống. Sau đó, nhớ ra có lần Hoài Nguyệt nói cổ phụ nữ là nơi dễ để lộ bí mật về tuổi tác nhất, để đề phòng có nếp nhăn ở cổ nên cô chưa bao giờ dùng gối. Vì vậy, Cơ Quân Dã lại tiện tay ném cái gối xuống cầu thang, lúc đi quên nói với Cơ Quân Đào.
Cơ Quân Đào không bật đèn cầu thang vì sợ làm Hoài Nguyệt tỉnh giấc. Anh đã đi lên đi xuống cái cầu thang này nửa năm rồi, nghĩ rằng có mò mẫm cũng sẽ không có vấn đề gì, đâu biết rằng cô em gái cẩu thả của mình lại ném một cái gối to đùng ở giữa cầu thang như vậy. Anh vấp vào cái gối rồi bước hụt, cả người liền ngã về phía sau.
May mắn là anh phản ứng nhanh, một tay bám chắc tay vịn, một tay chống vào tường, chỉ lùi lại hai bậc thang rồi cuối cùng cũng lấy lại được thăng bằng. Có điều tiếng động lớn như vậy đã đánh thức Hoài Nguyệt đang ngủ ngoài phòng khách dậy.
Nghe thấy tiếng động lớn, Hoài Nguyệt mở choàng mắt. Xung quanh tối om, linh tính mách bảo không phải nhà mình, làm cô hoảng sợ. Cô ngồi bật dậy, run run hỏi: “Ai đấy?”
Cơ Quân Đào bật đèn cầu thang: “Anh đi lên tầng bị vấp một cái, thế là làm em không ngủ được nữa”, tiện tay lại ném cái gối lên sofa, chán nản nói: “Cái con bé Tiểu Dã này, mang cho em cái chăn mà không biết tại sao lại vứt gối ngay giữa cầu thang làm gì”.
Giật mình hoảng sợ như vậy cũng đủ khiến Hoài Nguyệt gần như tỉnh rượu. Cô nhớ lại, vừa rồi quả thật mình đã cùng Cơ Quân Dã đi vào nhà, sau đó hình như còn nói về cuộc điện thoại của Viên Thanh, rồi mọi người cùng xem ti vi, chương trình về Vân Nam, sau đó nữa thì không nhớ, chắc là mình ngủ quên mất. Cô hơi khó xử nhìn lớp vải bọc nhăn nhúm trên sofa chỗ mình vừa nằm, cái chăn đã rơi xuống đất một nửa, cô vừa kéo lên vừa gượng hỏi: “Tiểu Dã với A Thích đâu?”
“Về rồi, Leshy còn đang chờ ở nhà”. Cơ Quân Đào cố ý giải thích rõ ràng nguyên nhân vì sao em gái mình không ở lại. Anh cũng dần dần trở nên mất tự nhiên, dù sao cũng đã muộn như vậy mà trong phòng này chỉ có hai người là anh và cô.
“Em cũng phải về đây, thật sự xin lỗi đã làm phiền anh muộn như vậy”. Hoài Nguyệt vừa ngượng ngùng nói vừa vội vã đi giày, không ngờ mình lại đến ngủ trong nhà một người đàn ông độc thân, đúng là không ra sao cả.
“Ờ”, Cơ Quân Đào gật đầu. Thấy cô vẫn có vẻ buồn ngủ, anh lại hỏi tiếp: “Đau đầu không?”
Hoài Nguyệt lắc đầu: “Không đau lắm, em không biết loại rượu đó lại ngấm như vậy, đúng là mất mặt quá”. Cô đưa tay xách chiếc túi đang để trên bàn lên rồi đi ra cửa.
“Hoài Nguyệt”, Cơ Quân Đào gọi cô lại, do dự một lát rồi hỏi nhỏ: “Hôm nay em khó chịu lắm à?”
Cơ Quân Đào cao hơn cô nhiều, lúc anh đứng đằng sau cúi đầu hỏi cô, cả người cô đều bị bóng dáng anh che khuất khiến cô có cảm giác như được che chở.
Phòng khách không bật đèn, chỉ có bóng đèn ngoài hiên tỏa ra ánh sáng nhu hòa, trong bóng tối, con người luôn bất giác trở nên mềm yếu.
Từ khi cô nhận cuộc điện thoại của Viên Thanh, Trần Thụy Dương hỏi: “Nghe điện thoại của ai mà tức giận như vậy”, Cơ Quân Dã hỏi: “Ai bắt nạt cô”. Bọn họ đều quan tâm đến cô, muốn biết ai bắt nạt cô, ai làm cô tức giận, muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa cô và “ai”. Họ muốn an ủi cô, có lẽ còn muốn giúp cô lấy lại công bằng.
Nhưng người trước mặt này lại chỉ quan tâm đến riêng cô, quan tâm đến chuyện cô có cảm thấy khó chịu, có tủi thân hay không. Thì ra trên thế giới này vẫn có một người như vậy, không hỏi nguyên do, chỉ để ý xem cô cảm thấy thế nào. Trong giọng nói của anh không có thứ gì khác ngoài sự xót thương, trái tim anh đau vì cô, đúng vậy, cô đã cảm nhận được.
“Vâng”. Cô nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này Hoài Nguyệt như một em bé vừa đánh nhau với người khác một trận, dù mình mẩy đầy thương tích nhưng vẫn nhất quyết không chịu nhận thua trước mặt người ngoài mà chỉ lê bước chân uể oải gắng gượng bước về nhà. Đến lúc nhìn thấy bố mẹ, những người thân cận nhất mà cô có thể dựa dẫm vào, mới cảm thấy cực kỳ chua xót, cực kỳ tủi thân, mới có thể rũ bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang vất vả khoác vào người trước đó.
Có phải chính vì cô hiểu lòng anh nên mới sẵn lòng vứt bỏ ngụy trang như vậy?
Cơ Quân Đào đứng ngẩn ra một lúc rồi kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Đừng buồn nữa. Em uống nhiều rượu như vậy không tốt cho sức khỏe. Lần sau đừng như vậy nữa”.
Nước mắt Hoài Nguyệt rơi từng giọt xuống thấm ướt ngực anh, Cơ Quân Đào cảm thấy chỗ đó bỏng rát, đau đến tận sâu trong trái tim. Lúc này, người phụ nữ anh yêu mến đang ở trong lòng anh, tủi thân như một em bé không biết dựa dẫm vào đâu. Anh không nỡ thấy cô rơi lệ, không nỡ thấy người mình yêu cô đơn, lẻ loi. Anh muốn trở thành chỗ dựa của cô, cho dù chỉ là vẻn vẹn tối nay, anh muốn làm cho cô cảm thấy được người khác nâng niu, yêu quý.
“Hoài Nguyệt”, anh thầm thì bên tai cô: “Thấy em buồn như vậy, anh thương lắm”.
Anh thích cô, anh yêu cô, câu này đã quanh quẩn trong đầu anh cả ngàn vạn lần rồi.
Tất cả sự đề phòng của Hoài Nguyệt trong khoảnh khắc này đều tan vỡ. Ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu vào phòng, những hoa văn mỏng manh trên tấm rèm cửa sổ trở nên mềm mại, sinh động. Ngoài cửa sổ, ánh trăng rất đẹp đang dịu dàng, thắm thiết chiếu xuống mỗi đóa hoa và những con côn trùng nhỏ bé trên cánh hoa, mỗi giọt sương dần dần đọng lại trên lá cây ngọn cỏ, mỗi chiếc lá sen và những con nòng nọc nhỏ bé bơi tung tăng bên cạnh những bông sen. Dưới ánh trăng, tất cả đều quấn quýt giao hòa. Còn cô, cô cũng muốn có một vòng tay lưu luyến biết bao. Hoài Nguyệt kiễng chân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh.
Cơ Quân Đào gần như bị niềm hạnh phúc bất ngờ này làm cho chết lặng. Anh không dám cử động, cũng không biết nên phản ứng thế nào. Nụ hôn gần đây nhất của anh cũng đã là chuyện của rất nhiều năm trước, lâu đến mức anh đã quên mất cách phải thương yêu một người phụ nữ là như thế nào. Anh chỉ có thể ôm chặt Hoài Nguyệt, để mặc làn môi ngọt ngào của cô nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi mình.
Lưỡi cô dịu dàng lách vào, mang theo mùi rượu ngọt ngào, chậm rãi thăm dò từng ngóc ngách rồi cuốn lấy đầu lưỡi anh, mút mát, cuộn tròn, lưu luyến không rời. Cơ Quân Đào cảm thấy toàn thân đều như bốc lửa, ngọn lửa này làm anh đau, làm anh vui vẻ, làm anh vui sướng như phượng hoàng tắm lửa sống lại. Anh càng ôm Hoài Nguyệt chặt hơn, cúi xuống, chủ động hôn lại cô. Lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô. Anh phải nếm hết tất cả sự ngọt ngào của cô, phải cuốn người phụ nữ anh yêu vào trong điệu vũ đắm say này.
Hoài Nguyệt cảm thấy sự nhiệt tình càng ngày càng mãnh liệt của Cơ Quân Đào, cô cũng cảm nhận được khát vọng dâng lên trong lòng mình. Cô luồn tay vào trong áo anh, chạm vào làn da anh, rõ ràng cảm nhận được thân thể Cơ Quân Đào khẽ run lên.
Sự trúc trắc của người đàn ông này làm cô thấy thươngvô hạn. Đàn ông ba mươi lăm tuổi, có bao nhiêu người dù đã có vợ hiền vẫn không biết thoả mãn mà ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, rèn luyện kỹ xảo ngày càng thành thạo trên thân thể hết người phụ nữ này đến ả đàn bà khác? Còn người đàn ông trước mắt này lại ngờ nghệch như một cậu bé chưa biết yêu bao giờ. Cô dịu dàng vuốt ve anh, thân thể anh từ từ khơi dậy ham muốn của cô. Làn da mịn màng, vóc dáng cân đối, rắn rỏi, bắp thịt căng cứng. Cô cảm nhận được sự căng thẳng và hưng phấn của anh. Cô cởi cúc áo, hôn lên ngực anh, từ từ hạ thấp xuống dưới.
Cơ Quân Đào run rẩy ôm ghì đầu cô vào ngực: “Hoài Nguyệt, đừng tốt với anh như vậy, anh sẽ không chịu được”. Giọng anh đã lạc đi, lắp bắp và ấp úng.
Hai tay Hoài Nguyệt vẫn vuốt ve thân thể anh, đôi môi mềm mại vẫn hôn lên ngực, anh cảm thấy mình quả thực sắp không thở được nữa. Anh đã tự hoài nghi chính mình, rốt cuộc ba mươi lăm năm qua anh đã bao giờ thực sự biết đến tình yêu nam nữ. Bờ môi như vậy, bàn tay như vậy, sự vui vẻ đến cực hạn như vậy là thể nghiệm anh chưa bao giờ có.
“Hoài Nguyệt, anh đau quá. Chúng ta lên tầng đi”. Anh ấn cằm lên hõm vai cô, âm thanh vỡ vụn. Anh cảm thấy toàn thân mình đều đang run rẩy dưới sự vuốt ve của người phụ nữ này, niềm hạnh phúc này quả thực làm anh không thể sống nổi.
Hoài Nguyệt biết tại sao anh lại kêu đau. “Không được nhịn, như vậy sẽ càng đau”.
Cô dịu dàng ghé vào tai anh, cởi quần áo anh ra. Sao còn có thể đợi đến lúc lên tầng chứ, anh ấy không sợ đau chết hay sao? Cô yêu thương vuốt ve gương mặt anh, lại một lần nữa hôn lên môi anh, chậm rãi cởi áo mình ra, mềm mại ép lên ngực anh.
Cảm nhận được sự thương yêu của cô, Cơ Quân Đào càng yêu cô hơn, anh ôm chặt cô vào lòng: “Để anh”.
Anh không nỡ để cô làm vậy, cúi xuống hôn lên ngực cô, bàn tay từ từ cởi váy ra.
Trước mặt anh là một tòa thiên nhiên tuyệt đẹp, trắng ngần, mềm mại, eo thon, ngực nở, bụng dưới phẳng lì, đôi chân thon dài.
Cơ Quân Đào có một thoáng hoa mắt và do dự. Cô đẹp như vậy, anh sợ ở đây sẽ khinh nhờn cô, làm cô tủi thân. Cho dù đau đến mức làm anh gần như phát điên nhưng anh vẫn ôm lấy cô: “Hoài Nguyệt, chúng ta lên tầng đi, anh không thể để em ở đây...”
Người đàn ông này chỉ sợ mình tủi thân, Hoài Nguyệt thở dài trong lòng. Cô kiễng chân, thân thể dán chặt vào người anh, bàn tay đưa xuống phía dưới: “Đồ ngốc, đừng cố nhịn”.
Cơ Quân Đào cảm thấy tất cả máu trong người đều dồn về một chỗ, anh lún sâu không thể tự giải thoát được. Dường như anh đã chờ đợi hàng chục năm chỉ vì người này. Đó là bến cảng, đúng vậy, anh như con thuyền đã lênh đênh quá lâu, quá mệt mỏi, nắng tắt trăng lên, đêm mưa ngày nắng, nhưng vẫn chưa bao giờ cảm nhận được sự vui vẻ của cuộc sống. A Thích nói đúng, anh cần một phụ nữ để cứu vớt anh. Đó chính là người phụ nữ này, người phụ nữ dịu dàng dẫn dắt anh đi vào ái tình, làm cho tình yêu của anh cuối cùng cũng có chỗ để thăng hoa. Anh yêu cô rất nhiều, vì yêu cô nên mới cảm thấy hạnh phúc như thế.
Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, Thượng Đế đều không tiếc ban phát cho Adam và Eva cơ hội để cảm nhận sự hấp dẫn và đẹp đẽ của tình yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT