“Đi thôi! Em làm gì vậy?” Kỷ Ái liên tục kéo Kỷ Thần Tu ra ngoài, nhưng Kỷ Thần Tu dường như bị đóng hai chân xuống đất, mặc cho Kỷ Ái có kéo thế nào cũng không chịu di chuyển.

Đường Lạc không nhìn thấy tình huống phía sau, cũng không rảnh để quản. Hắn ôm bụng chậm rãi móc điện thoại ra, nhìn máy ảnh mà tên nhiếp ảnh gia bỏ quên, còn có đống tài liệu của hắn vẫn chưa được thu dọn, hắn nhịn không được mà nổi giận. Đám người dưới quyền này làm ăn cái kiểu gì không biết? Dám bỏ lại cấp trên tự mình làm việc.

“Tiểu Tranh! Ai cho mấy người đi trước?” Đường Lạc nghiến chặt răng, lửa giận dồn hết sức kiềm chế cũng không cẩn thận để lộ ra bên ngoài, hắn không hề quay đầu lại, chắc hẳn hai người Kỷ Thần Tu cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Đương nhiên cũng bỏ lỡ dáng vẻ sống chết cũng không chịu đi của Kỷ Thần Tu ở phía sau, còn có ánh mắt tràn đầy lo lắng kia nữa.

“Hắn cho mấy người đi trước? Cô phải biết rõ ai mới là cấp trên của cô… ” Phần bụng đột nhiên quặn đau, tay run đến thiếu chút nữa đã đánh rơi điện thoại, Đường Lạc cau mày thật chặt, sờ lên nơi cơn đau phát sinh, chính là dạ dày. Mấy ngày nay hắn không hề ăn đúng bữa cộng thêm cơm trưa cũng không thèm ăn, không đau mới là lạ.

Bên kia Tiểu Tranh vẫn đang nghe hắn dạy bảo, đột nhiên lại không nghe thấy gì nữa, sợ đến liên tục gọi “Tổng biên tập” “Tổng biên tập”.

“Cái đó…” Đường Lạc cúi người ngồi xuống sofa, theo bản năng ôm chặt lấy bụng, nghiến răng nghiến lợi quát, “Đến đây… Lấy máy ảnh của tên đần kia, rửa hết ảnh chụp bên trong, ngày mai đặt trên bàn làm việc của tôi, xong đem máy ảnh trả cho tên khốn đó giúp tôi, sau này chúng ta sẽ không dùng đến hắn nữa.”

Tiểu Tranh ở bên kia vội vàng nhận lời, giọng nói vẫn rất hoài nghi không biết đã xảy ra chuyện gì, hẹn hai mươi phút sau sẽ tới. Đường Lạc nói hắn đợi nàng ở bãi đậu xe ngoài trời dưới lầu, sau đó liền cúp máy.

Cắn răng đứng dậy thu dọn đồ đạc, không để ý tới hai người Kỷ Thần Tu, chật vật thu dọn mọi thứ, hắn không ngờ chỉ mới vài ngày đã có thể làm khổ hắn đến như vậy, bản thân hắn thật sự đã từng chịu rất nhiều khổ cực, ăn uống không đúng bữa cũng là chuyện thường xảy ra. Khẽ cắn môi, đau dạ dày thôi mà…. Cũng đâu có gì ghê gớm.

Lấy điện thoại nhắn tin cho Tiểu Tranh, nhờ cô tiện thể mang ít thuốc đau dạ dày đến.

“Ơ… Sao hai người còn chưa đi?” Đường Lạc thở hổn hển ngồi trên sofa, trên trán đều ướt đẫm mồ hôi, nhiệt độ cảm thấy rất thoải mái trở nên khô nóng, cả người đều khó chịu, tựa vào sofa thở dốc. Mới phát hiện hai người Kỷ Ái vẫn chưa đi, yếu ớt nhìn Kỷ Thần Tu một cái, cũng không nói gì. Có cái gì hay mà nói, hắn cố hết sức che giấu tình trạng khốn cùng của bản thân, không hề muốn bị Kỷ Thần Tu nhìn thấy bộ dạng này. Nhiệt độ đối phương vừa mới lưu lại trong ***g ngực dường như vẫn chưa biến mất, hẳn là cũng nên coi đó là một ký ức đẹp đi! Trên thực tế, cái ôm trong lúc thất thần khi nãy thật ra cũng hơi thất lễ. Đường Lạc sắc mặt tái nhợt ra hiệu bọn họ có thể đi trước, không cần phải để ý đến hắn.

“Anh khó chịu hả?” Kỷ Thần Tu không chịu đi, ngược lại còn tiến đến hỏi thăm hắn, vứt cái nắm tay của Kỷ Ái sang một bên, dáng vẻ lo lắng không thể che giấu được.

Đường Lạc không nghĩ tới Kỷ Thần Tu sẽ hỏi như vậy, miễn cưỡng mỉm cười với cậu tỏ ý không có gì đáng ngại, dáng vẻ này của Kỷ Thần Tu là đang lo lắng cho hắn sao? Trong thoáng chốc dường như cũng cảm thấy không còn đau đớn. Trước kia, mỗi khi đau chỉ có thể gọi điện cho người thân nơi phương xa tìm chút an ủi, hết lần này đến người khác vẫn không thể nói ra bản thân đang gặp chuyện gì để tránh cho người lớn trong nhà lo lắng. Rất ít khi lộ ra dáng vẻ yếu ớt này trước mặt người khác, cho nên cũng ít khi nhận lấy sự quan tâm của người khác, ít nhất cách đối đãi này từ khi Việt Hoành đi thì hắn cho tới bây giờ vẫn chưa được hưởng thụ lại lần nữa, rất đáng thương phải không? Là do hắn tự chuốc lấy. Đường Lạc cũng nhận thức được điều này không có gì đáng trách, cho nên hắn từ trước đến nay vẫn không hề oán trách, cũng không hề ỷ lại vào người khác. Người khác cũng khó nhận ra điểm bất thưởng của hắn, nhưng… Kỷ Thần Tu lại thấy được…

“Anh… có phải bị đau dạ dày hay không?” Kỷ Thần Tu giãy khỏi vòng kiềm kẹp bạo lực của chị hai, có phần lúng túng chạy tới đứng bên cạnh Đường Lạc, vẻ mặt lo lắng càng thêm rõ ràng, “Có cần giúp một tay hay không?”

“Không cần!” Đường Lạc miễn cưỡng cười cười, nụ cười rất máy móc. Kỷ Ái cũng đi theo ở phía sau, vừa nhìn thấy sắc mặt của Đường Lạc, liền kêu lên.

“Không cần? Sắc mặt đã trắng bệch ra như vậy. Đi… Đi bệnh viện.” Kỷ Ái lập tức ra lệnh. Hai chị em, một người ra lệnh, một người thi hành, mang theo Đường Lạc đi ra ngoài.

“Tuy tôi với cậu là đối thủ, nhưng chúng tôi sẽ không thừa nước đục thả câu đâu.” Kỷ Ái toái lảm nha lảm nhảm, động tác trong tay vẫn rất nhanh nhẹn.

“Không cần, cũng đâu phải là bệnh gì nặng lắm đâu! Hơn nữa… Tiểu Tranh sắp tới rồi… A…”

Những lời khách khí của Đường Lạc mới nói một nửa đã bị cơn đau ép trở lại, Kỷ Thần Tu rõ ràng là véo cánh tay hắn, hắn không hiểu trợn mắt nhìn qua, nhưng đối phương dường như chưa xảy ra việc gì, căn bản cũng không nhìn hắn.

“Cậu trước đây chiếu cố Tiểu Tu như vậy, tôi vẫn chưa cảm ơn cậu.” Kỷ Ái nghiêm mặt, nói rất nghiêm túc, “Tôi cũng không muốn nợ ân tình của cậu, không đi bệnh việc, được… vậy đi ăn cơm.”

“Chị hai, anh ấy bị đau dạ dày.” Kỷ Thần Tu đen mặt trình bày lại với chị của mình.

“Chị đương nhiên là biết.” Kỷ Ái liếc Kỷ Thần Tu, “Chị sẽ không biết lẽ thường hơn một người sinh hoạt ngu ngốc như em sao?”

Đường Lạc không lay chuyển được chị em Kỷ gia, vẫn cứ bị bắt vào trong xe của Kỷ Ái. Nếu là bình thường thì hắn đâu có dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Từng cơn từng cơn đau tuy đứt đoạn, nhưng khi cơn đau nổi dậy cũng gần như muốn chết, Đường Lạc tựa lưng vào ghế ngồi không muốn nhúc nhích, mỗi lần cử động một cái liền cảm thấy dạ dày của mình đang kêu gọi các bộ phận trên toàn cơ thể tạo phản.

Sống chết không chịu đi bệnh viện, nguyên nhân không chịu đi thật ra rất buồn cười, Đường Lạc sợ nơi đó. Không gian màu trắng luôn lộ ra vẻ hiu quạnh. Không phải chưa từng ngã bệnh, ngay cả một người đưa cơm cũng không có, chứ đừng nói chi có người đến thăm hắn, ký ức có thật như vậy cũng rất đáng sợ, Đường Lạc không nói đương nhiên cũng không có ai biết. Nói không đi bệnh viện, cái đề nghị kia của Kỷ Ái càng không có khả năng thực hiện hơn. Nhưng hai chị em này cực kỳ thống nhất, nhất trí cho rằng đưa Đường Lạc về nhà là thích hợp nhất.

Đường Lạc không còn cách nào, so với việc bị bọn họ lăn qua lăn lại, hắn càng muốn nằm trong nhà của mình hơn. Để Kỷ Thần Tu đem máy ảnh, tài liệu và những thứ khác đặt vào trong xe của hắn, giao chìa khóa cho nhân viên quản lý dưới lầu, sau đó mới gọi cho Tiểu Tranh.

Tốc độ lái xe của Kỷ Ái giống hệt tính cách của nàng, lúc chạy thẳng là vững vàng nhất, một khi vượt lên trên hay ôm cua rẽ thì tưởng chừng như muốn bay khỏi xe. Kỹ thuật chạy như bay chấn động lòng người dám đem lộ trình dài nửa tiếng rút ngắn còn mười lăm phút. Kỷ Thần Tu vẫn ngồi cùng Đường Lạc ở phía sau, mặt không chút thay đổi nhìn về phía trước, nhưng tay vẫn nắm chặt tay của Đường Lạc. Mỗi một lần Đường Lạc cảm thấy đau đều không tự chủ được mà siết chặt tay, Kỷ Thần Tu cũng sẽ nắm chặt lấy tay hắn, nắm chặt đến nỗi mồ hôi cũng tuôn ra.

Cho dù có mưu tính giãy ra cũng sẽ bị hung hăng nắm trở lại. Đường Lạc dùng ánh mắt trừng Kỷ Thần Tu, đây là ý gì. Tay vẫn còn muốn giãy ra, Kỷ Ái ở phía trước, Kỷ Thần Tu cũng không suy nghĩ cho bản thân một chút?

Kỷ Thần Tu quy quy củ củ thẳng người nhìn về phía trước, dưới tay lại dùng sức nắm lấy tay của Đường Lạc, sau cùng còn dứt khoát cùng Đường Lạc đan mười ngón tay vào nhau. Đối với ánh mắt của Đường Lạc, cậu một mực không thèm để ý.

Đường Lạc bất đắc dĩ, thói đanh đá của Kỷ Thần Tu không phải hắn mới lãnh ngộ lần đầu, mặc kệ cậu đi! Nếu cậu đã không sợ bị Kỷ Ái biết, Đường Lạc cũng không có hơi sức đi nhắc nhở.

Sau khi xuống xe Đường Lạc hết lần này đến lần khác nói ở nhà một mình không thành vấn đề, lại bị Kỷ Thần Tu nhéo cho một trận. Đường Lạc cau mày trừng mắt nhìn cái người mượn cớ dìu hắn đi mà véo hông của hắn, rất dũng cảm, chẳng lẽ hắn vừa nhuốm bệnh thì lực trấn áp đối với người này liền trở thành con số không sao? Kỷ Ái không có kín đáo như Kỷ Thần Tu, nàng trực tiếp đoạt lấy chìa khóa trong tay Đường Lạc mở cửa tiến vào.

“Nhà của cậu cũng không tệ lắm!” Kỷ Ái giống hệt Kỷ Thần Tu trước kia, tùy tiện lắc lư đi vào nhà hắn không chút kiêng dè, mặt khác ra lệnh cho Kỷ Thần Tu, “Tiểu Tu dìu cậu ấy vào phòng nằm nghỉ đi, bổn tiểu thư đi nấu chút đồ ăn cho cậu ấy.”

“Cái đó… Không cần đâu! Tôi tự uống mấy viên thuốc đau dạ dày là được rồi.” Trong ngăn kéo bên phải có hộp y tế, trong nhà chuẩn bị thuốc rất đầy đủ.

“Không được!” Kỷ Thần Tu dìu Đường Lạc vào phòng ngủ, mạnh mẽ ấn hắn xuống giường, rất quan tâm mà đem gối đầu đặt sau lưng Đường Lạc. Cực kỳ tỉ mỉ làm xong mọi thứ, nhìn Đường Lạc, khuôn mặt lại đỏ lên. Đường Lạc nhìn sắc mặt có hơi kỳ lạ của cậu, trêu chọc trả thù, “Em đang nhớ đến cái gì? Nhớ cái giường này hay nhớ chuyện giữa hai chúng ta?”

Gương mặt lúc đầu chỉ đỏ có ba phần, *xoẹt~* một cái liền đỏ đến thập phần.

“Anh nằm xuống trước đi, tui đi tìm thuốc cho anh.” Kỷ Thần Tu không để ý tới câu hỏi đỏ mặt của Đường Lạc nữa, xoay người lục tủ thuốc. Mới phát hiện phòng ngủ vốn rất gọn gang sạch sẽ lại lộn xộn hơn bình thường rất nhiều. Tạp chí ném đầy sàn, tách đựng cà phê uống xong cũng không chịu rửa, còn có đầu lọc…

Đường Lạc không có hút thuốc lá.

Người này đã thích sạch sẽ đến trình độ khiết phích, phòng khác thoạt nhìn rất sạch sẽ còn phòng ngủ lại trở thành cái dạng này. Kỷ Thần Tu tìm thuốc cho Đường Lạc uống xong, sau đó ngồi xuống ngay bên giường, lặng lẽ không nói lời nào. Nhà bếp bên ngoài phát ra tiếng *ding ding dang dang~*, đoán chừng Kỷ Ái đã bắt đầu làn việc.

Đường Lạc không để ý tới sự khác thường của Kỷ Thần Tu, uống thuốc xong liền ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Cơn đau ở bụng bắt đầu thuyên giảm, Đường Lạc mệt mỏi đến mắt cũng mở không lên, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Cũng không phải do cơn đau quá lợi hại, mà là ánh mắt cực nóng kia thật sự nhìn đến khiến người khó chịu.

“Em muốn gì?” Đường Lạc mở mắt, yếu ớt nói.

“Hả?” Kỷ Thần Tu nhìn đến thất thần, dáng vẻ đột nhiên lấy lại tinh thần, xấu hổ muốn chết, gương mặt lại bắt đầu đỏ lên, “Cái gì? Lại đau sao? Hay là đến bệnh viện đi?”

“Ngu ngốc!” Đường Lạc quay đầu đi không muốn nhìn người này nữa, không khống chế được sẽ suy nghĩ nhiều hơn, không biết vì sao Kỷ Thần Tu đỏ mặt thoạt nhìn lại đáng yêu hơn bình thường, rất muốn ôm lấy, đem đầu của cậu đặt vào ***g ngực của hắn, hôn một cái cũng tốt ôm một cái cũng tốt, đều khiến người ta cảm thấy rất thỏa mãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play