“Ái tỷ, hôm nay thần sắc không tệ nha!” Ngải Thanh cười, đưa tay tới. Trước mặt đưa tới một bàn tay sạch sẽ đến từng móng tay, đầu ngón tay lễ phép chạm vào bàn tay của Ngải Thanh, sau đó dời đến trước mặt của Đường Lạc.
“Đường Lạc vẫn đẹp trai như vậy nha!” Ngẩng đầu, dưới mái tóc thật dài hé ra một gương mặt búp bê khả ái, hướng về phía Đường Lạc và Ngải Thanh mà nở nụ cười ngọt ngào tươi như hoa. Được rồi, người phụ nữ thoạt nhìn tuổi đời không lớn này chính là đối thủ một mất một còn của Đường Lạc, nói tiếp có lẽ mọi người sẽ không tin, nhiều người khi nhìn thấy hai người bọn họ đều cho rằng người tóc ngắn mới là tổng biên tập, nhưng trên thực tế thì người phụ nữ cười đến thuần khiết như một đứa trẻ ở bên cạnh mới là tổng biên tập vô cùng thủ đoạn.
“Ái tỷ cũng vẫn thanh thuần khả ái như cũ mà!” Đường Lạc lễ phép bắt tay với đối phương, sau đó nhướn mày nhìn người phụ nữ có bề ngoài cùng nội tâm tăng trưởng đối nghịch này. Gương mặt của đối phương thường hay trở thành công cụ cần thiết, nụ cười ngọt ngào khiến cả người đều trở nên vô hại, Đường Lạc từng nếm qua vị đắng của nàng, dùng sự kiên trì của đàn ông ưu tiên cho sự lễ độ của phụ nữ, kết quả là bất ngờ bị người phụ nữ này không chút do dự liền cướp mất sáng kiến, Đường Lạc cười gượng, phụ nữ khi đã chân chính muốn lợi dụng thứ gì đó, thường đều là nằm ngoài dự đoán của đàn ông.
“Ghét ghê! Cứ khen người ta như vậy… người ta sẽ mắc cỡ nha!” Người phụ nữ đưa tay cầm lấy một lọn tóc mân mê nơi đầu ngón tay, bộ dáng giả vờ xấu hổ khiến Đường Lạc không nhịn được muốn cười, rõ ràng là đang yên dạ yên lòng tiếp nhận lời khen của người khác.
“Không… Sức hấp dẫn của phụ nữ hết lần này đến lần khác sẽ thể hiện trong một phút ngượng ngùng.” Đường Lạc đưa tay nhận lấy hai ly rượu từ bồi bàn, đưa tới cho hai người phụ nữ. Dỗ phụ nữ không phải là sở trường của hắn, chỉ là tiện tay.
“Ai mà không biết Kỷ Ái chính là đại mỹ nhân của giới tạp chí chứ!” Bộ dáng cười ha ha của Ngải Thanh nhìn không ra nửa điểm không hợp với đối phương, nhấc tay chỉ vào Kỷ Ái cùng cô nàng tóc ngắn bên cạnh, cơ thể ngửa ra sau, “Song kiếm hợp bích!”
“Vậy hai người không phải nên gọi là duyên trời tác hợp hay sao?” Người phụ nữ tóc ngắn bên cạnh nhận lấy ly rượu, mỉm cười nhấp một ngụm, ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt hai người. Hai người phụ nữ này thả lỏng một chút, vừa đúng khiến tinh thần người ta tan vỡ.
Đường Lạc bất đắc dĩ nhìn Ngải Thanh, duyên trời tác hợp? Lắc đầu, “Chị phải nói là chúng tôi trời sinh không hợp mới đúng!”
“Sao như vậy được! Trời sinh không hợp sao có thể khiến tạp chí phát triển lớn như vậy?” Kỷ Ái mím môi, yêu kiều vứt cho Đường Lạc một cái liếc mắt, “Hai người sắp khiến cho chúng tôi không còn cơm ăn rồi.”
“Nói vậy là sao a?” Đường Lạc mỉm cười, giả vờ không hiểu.
“Bộ sưu tập đầu tiên của Việt Hoành sau khi về nước được phát hành trong tạp chí của hai người, buổi họp báo đầu tiên cũng để hai người chiếm hết sáng kiến, hiện tại vị trí tốt nhất cũng là do hai người ngồi. Chúng tôi đâu còn chỗ ăn cơm.” Kỷ Ái xòe từng ngón tay ra đếm, bĩu môi như đang oán trách, ánh mắt mang theo ý cười trong nháy mắt.
“Chỉ là gặp may mà thôi, ăn may chút hào quang của bạn học cũ.” Đường Lạc không lộ cảm xúc, biết đối phương không cam tâm, giậu đổ bìm leo không phải là hành động của quân tử
“Bạn học cũ? Thật là thân thiết quá ha! Ngay cả quần áo cũng đích thân thiết kế giúp một tay?” Kỷ Ái hơi nâng tay, ôm lấy cổ của Đường Lạc, kéo caravat của hắn qua, trong lúc đó lướt qua cổ áo, cười rất kỳ lạ, “Cách thiết kế chỗ này rất rõ ràng nha!”
“Chỗ đặc biệt trong lối thiết kế của Việt Hoành thường hay thể hiện ở cổ áo, độc nhất vô nhị.” Cô nàng tóc ngắn, ưu nhã nâng ly rượu, móng tay thật dài sơn màu đỏ tiên diễm, rực rỡ như máu tươi, lời nói cũng như ánh mắt của bản thân, đều sắc bén như nhau.
“Quan hệ như vậy mà nói là bạn học cũ không thân thiết sao? Bạn học có giúp sửa caravat sao?” Kỷ Ái cười cười, vuốt lên caravat của Đường Lạc. Rõ ràng là màn lúc mới đến khi nãy không phải là không có ai thấy.
“Ái tỷ đây là đang phỉ báng sao?” Đường Lạc không thèm để ý nhìn người phụ nữ vân đạm phong khinh trước mặt, rất kỳ quái, dường như có chỗ nào đó cho hắn một loại cảm giác rất quen thuộc, dùng giống như đã từng quen biết để hình dung lại có điểm không thích hợp, trên thực tế khoảng thời gian hắn quen biết với Kỷ Ái vượt xa cái gọi là cảm giác quen thuộc, cảm giác quen thuộc mãnh liệt kéo hắn vào tư niệm, cúi đầu mỉm cười nhìn thứ trong ly, tư niệm bắt đầu tăng lên. Tại thời điểm không thích hợp này lại nhớ đến Kỷ Thần Tu, nụ cười của Đường Lạc biến thành nụ cười khổ.
(vân đạm phong khinh: điềm nhiên, đạm mạc như mây, như gió)
“Phỉ báng? Tổng biên tập Đường là đang hoài nghi nhân phẩm của tổng biên tập chúng tôi, hay là đang hoài nghi ngài có chút bí mật không muốn người ta biết? Ngài nghĩ chúng tôi sẽ dùng phương thức phỉ bang để chĩa mũi nhọn về ngài sao? Hay là tổng biên tập Đường cảm thấy bản thân mình bị phỉ báng? Trên đời này không có chuyện gì là không có lý do nha!” Người phụ nữ này luôn luôn sắc bén như vậy.
Đường Lạc cười gượng, cái gì cũng có thể đổi trắng thay đen. Bình tĩnh nhìn người phụ nữ sắc sảo trước mắt, hắn đột nhiên có phần nhận thức được lời lẽ chí lý của câu nói kia.
“A Lê! Đừng nói như vậy chứ, chúng ta suy cho cùng cũng phải dựa vào tổng biên tập Đường để giữ gìn hào quang của Việt Hoành, loại chuyện cùng chia nhau một chén súp này, tổng biên tập Đường bao giờ cũng rất hào phóng!” Kỷ Ái hất mái tóc dài ra sau lưng, gục xuống bàn cười hì hì, lười biếng tựa mèo con mới ngủ dậy, giống như đang cười nhạo sai sót của Đường Lạc, đột nhiên nói: “Bài viết của đứa nhỏ kia thật ra vẫn có chút thiên phú.”
Ngải Thanh bất đắc dĩ hướng về phía Đường Lạc khoanh tay, chuyện này đúng là không liên quan đến Ngải Thanh y. Đường Lạc âm thầm kêu thua thiệt, nụ cười trên mặt vẫn luôn lộ vẻ hoàn mỹ, trình bày đơn giản, “Đắc tội với Việt Hoành đối với chúng ta mà nói không có ích lợi gì.”
“Chắc là ai rời khỏi chỗ của chúng tôi, Ái tỷ đều muốn thu nhận hết sao?” Chuyện ăn ý là sự thật, vừa lùi vừa tiến liền có thể nhìn ra, Ngải Thanh nhướn mi, vẫn cợt nhã như cũ.
“Nếu như có thể, tôi ngay cả cậu cũng muốn thu nhận.” Kỷ Ái mạnh dạn nhướn mi với Ngải Thanh, ánh mắt rất thẳng thắn, trợ lý ở bên cạnh cũng cười theo, Kỷ Ái thật ra đã đào đến chân tường.
“Chị cũng nói chúng tôi là duyên trời tác hợp mà, tách ra có phải quá tàn nhẫn rồi hay không?” Ngải Thanh khoát vai Đường Lạc, cố làm dáng vẻ mập mờ, chọc cho tất cả mọi người đều nở nụ cười, rất quái dị, nhưng nhìn cũng rất hòa hài.
Thật ra nếu đổi phương thức thì bọn họ thật sự có thể làm bạn bè, nhưng Đường Lạc đối với phụ nữ, thật sự chỉ có thể giới hạn trong kiểu bạn bè bình thường, bạn bè chân chính cũng chỉ có Ngải Thanh, cho nên không hề cố kỵ. Tính cách, tác phong của Kỷ Ái luôn kỳ quặc, lấy tư cách một người phụ nữ đã khó chấp nhận rồi, huống chi còn là một người phụ nữ khó đoán như vậy.
“Làm gì đó?” Kỷ Ái nghiêng đầu cau mày nhìn về phía sau, sau đó không vui đứng lên. Đường Lạc mới phát hiện một người đàn ông sấp sỉ 190cm đứng sau nàng, hai người hình như có xung đột, mà Kỷ Ái cho dù đang đứng, cũng chỉ có thể lộ ra vẻ yêu kiều.
“Sao vậy?” Hắn đứng dậy theo bản năng, đứng bên cạnh Kỷ Ái, Ngải Thanh và A Lê cũng đứng lên, loại thời điểm này nhiều người nhất định sẽ không có hại.
“Tránh ra!” Người đàn ông cao lớn, một cước đá bay cái ghế của Kỷ Ái, phách lối đẩy Kỷ Ái ra. Lảo đảo một chút, Đường Lạc vội vàng đỡ lấy thân thể thiếu chút nữa đã té ngã của nàng, Kỷ Ái ngược lại cũng rất thẳng thắn, ung dung đứng thẳng dậy, đi tới đá vào mắt cá chân người đàn ông một cước, chờ người đàn ông vừa quay đầu lại, đã nhanh chóng đánh tới một quyền, quay lưng lại làm một cú ném qua vai, chỉ nghe thấy người đàn ông rắn chắt ngã cái rầm trên mặt đất, một loạt động tác gần như hoàn thành trong nháy mắt, người xem cũng không nhịn được mà vỗ tay.
Đường Lạc cũng không nhịn được mà ca ngợi, hảo thân thủ.
(hảo thân thủ: khen ngợi một tài năng, bản lĩnh của ai đó)
“Về sau đi đường nhớ mang theo mắt, không mang mắt cũng nhất định phải nhớ mang theo hai chữ, chính là ‘xin lỗi’.” Kỷ Ái từ trên cao nhìn xuống người đàn ông bị ngã đến te tua, “Phụ nữ không dễ trêu chọc đâu.”
Người đàn ông mất mặt ngay trước nhiều người như vậy, sao có thể bằng lòng dừng tay, giùng giằng đứng lên muốn động thủ với Kỷ Ái, Đường Lạc và Ngải Thanh rất khẩn trương, toàn thân đều đề phòng mà trừng mắt nhìn con người cao to kia. Kỷ Ái cũng không sợ hãi, buộc tóc kiểu đuôi gà chuẩn bị tuyên chiến, Đường Lạc nhìn người phụ nữ đang rục rịch, dở khóc dở cười.
Nhất định không được đánh nhau, nơi này là địa bàn của Việt Hoành, bản thân hắn đến thời điểm này cho dù là ai cũng phải nhịn cái tôi xuống vài phần. Ung dung sơ tán đám người, nói lời xin lỗi, nhận lỗi sau đó hòa giải. Tranh cái rất nhanh đã giải quyết xong, nhưng ở đây không ai dám xem thường người phụ nữ có gương mặt búp bê này nữa.
Việt Hoành đặc biệt rất chiếu cố Đường Lạc. Lúc show mới bắt đầu đã sang đây rồi. Sau đó vẫn ngồi bên cạnh Đường Lạc, lúc thích hợp thì giải thích một chút, so với nghe xướng ngôn viên giảng giải, đích thân nhà thiết kế đương nhiên sẽ chuyên nghiệp hơn. Ngải Thanh ở bên cạnh nhớ không ít, Đường Lạc khi cần thiết mới hỏi một chút vấn đề chuyên môn. Kỷ Ái mỉm cười hết nhìn người mẫu trên sàn catwalk lại nhìn sang bên này, cắn môi có chút không cam lòng.
Đường Lạc cười đáp lại, mạng lưới giao thiệp thật sự đóng vai trò rất quan trọng trong thành công của chuyến đi này, bỏ qua mối quan hệ thuyết bất thanh đạo bất minh giữa hắn và Việt Hoành ra, nếu như hai người không quen biết hắn cũng sẽ đi làm quen với một nhà thiết kế tài giỏi khác, hắn rất có thiên phú, tuy có thiên phú nhưng ở phương diện này ngay cả hắn cũng không hiểu nổi tài năng của Kỷ Thần Tu.
Cuối show, Việt Hoành đứng trên sàn catwalk mỉm cười với Đường Lạc ngồi phía dưới, nói cảm hứng của cậu ta khởi nguồn từ một người. Đường Lạc cười khổ, nhất thời muốn rời đi, trang phục này càng mặc càng khó chịu, chặt đến nỗi khiến người khác hít thở không thong, thậm chí ngay cả tiệc rượu sau đó cũng không muốn tham gia.
“Xin lỗi! Tôi… có việc muốn đi trước…” Ngải Thanh nhận điện thoại, quay về liền lo lắng xin nghỉ với Đường Lạc. Nói xong cũng không chờ Đường Lạc trả lời, cả người liền trực tiếp đi ra ngoài. Đường Lạc cũng không nói gì, tiệc rượu kế tiếp cũng không phải quan trọng lắm, Ngải Thanh rất ít khi như vậy, Đường Lạc không thể không có đạo lý mà ép buộc y ở lại.
Chỉ có một mình hắn ở lại chỗ này thật sự có hơi buồn chán, tới tới lui lui uống vài ly rượu, nói mấy lời xã giao, chào hỏi rất giả dối. Việt Hoành ở trong đám đông không thể phân thân ra được, đối với Đường Lạc cũng là một loại giải thoát. Rốt cuộc sau khi Ngải Thanh đi được nửa tiếng cũng không kiên trì nổi nữa, chen vào đám đông nói tạm biệt Việt Hoành, cũng không để ý đến sự níu kéo của Việt Hoành liền rời đi.
Ngồi ở bãi đỗ xe một hồi, Đường Lạc vẫn quyết định về nhà, mặc kệ giữa hắn và Kỷ Thần Tu có tồn tại một số thứ, ít nhất từ đây về nhà cũng là khoảng cách ngắn nhất còn gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT