Đường Lạc có chút căm ghét đồng hồ sinh học luôn đúng giờ của bản thân, tại sao lần nào hắn cũng là người tỉnh ngủ trước. Đối với loại chuyện này, người thức dậy trước bao giờ cũng chịu thiệt hơn đối phương rất nhiều, ví dụ như người đang quay mặt về phía mình ngủ say sưa, nếu như một giây sau liền mở mắt ra, bản thân nên sảng khoái nói “Chào buổi sáng~” với cậu hay là nên nhắm mắt lại giả chết. Hay là hắn nên rời giường để chuẩn bị bữa sáng trước, hay là nằm trên giường chờ cậu tỉnh ngủ. Quan trọng nhất là bản thân nên giải thích chuyện tối ngày hôm qua như thế nào, lần trước lên giường có thể nói là ngoài ý muốn, lần thứ hai còn có thể là ngoài ý muốn sao? Có người nào có thể ngã xuống cống hai lần chứ?

Nhiệt độ trong phòng còn cao hơn bên ngoài, lười biếng vươn tay ra khỏi ổ chăn cũng không cảm thấy lạnh. Đường Lạc cẩn thận vén đám tóc lòa xòa che khuất ánh mắt của Kỷ Thần Tu lên, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên da thịt trên mặt cậu, cảm giác từ đầu ngón tiến thẳng lên đầu, kích tình tối hôm qua hắn không thể nào quên được. Một Kỷ Thần Tu nhiệt tình, một Kỷ Thần Tu chủ động, một Kỷ Thần Tu nhẫn nại, mỗi một Kỷ Thần Tu đều có thể khiến ấm áp tận trong tim mỗi khi nhớ đến. Đầu ngón tay chạm vào da thịt, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như là tự vẽ thêm một ấn ký hoàn mỹ cho bức tranh hoan ái tối hôm qua.

Cẩn thận dời ngón tay lên môi Kỷ Thần Tu, mơ hồ có thể thấy được một ít dấu răng, Đường Lạc có chút đau lòng mà thò người sang hôn một cái, một cái hôn thăm dò quá khứ, cậu quả nhiên vẫn còn khó chịu. Nhìn người kia vẫn như cũ không bị đánh thức, Đường Lạc suy nghĩ nếu như Kỷ Thần Tu còn mê hoặc hắn như đêm qua, hắn sẽ khó đảm bảo bản thân sẽ không ngã xuống cống lần thứ ba. Dường như thức dậy có thể nhìn thấy bên cạnh có người, cảm giác so với một người thức dậy phong phú hơn nhiều.

Nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã gần mười một giờ, cho dù hiện tại có chạy đến tòa soạn thì cũng đã trễ, buổi chiều ghé qua một chút là được rồi, Đường Lạc cười khổ, hắn đã vì Kỷ Thần Tu mà nghỉ hết hai ngày.

“Aishh…” Từ từ ngồi dậy, lấy điện thoại gọi cho trợ lý.

“Chào buổi sáng!”

Sau khi cúp điện thoại, đột nhiên xuất hiện một thanh âm dọa Đường Lạc đến thiếu chút nữa đã ném điện thoại trong tay. Chàng trai bên người ngẩng đầu, nâng nửa người trên chào hỏi hắn, gương mặt tươi cười không chút che giấu cảm xúc của mình. Đường Lạc cất điện thoại, có chút lúng túng nhìn chàng trai bên cạnh vẫn còn chôn người trong chăn.

“Chào buổi sáng!” Đường Lạc không cần nhìn cũng biết vẻ mặt của mình bây giờ có bao nhiêu xấu xí. Nếu như lần đầu tiên nói là muốn bồi thường thì lần này Đường Lạc cũng không biết rõ rốt cuộc bản thân muốn gì. Nhìn Kỷ Thần Tu chỉ chừa mỗi đôi mắt ở ngoài ‘chớp chớp’ với hắn, đột nhiên suy nghĩ muốn nhìn xem bên trong chăn là thứ gì lại đập vào đầu hắn. Bản thân thì đang buồn rầu, cậu lại còn cười đến vô tâm vô phế như vậy.

“Hôm nay không đến tòa soạn sao?” Kỷ Thần Tu hỏi một câu thừa thãi, Đường Lạc trừng mắt liếc cậu, không trả lời câu hỏi của cậu, nhưng thực ra khi cậu thức dậy, rõ ràng là đã nghe thấy hắn gọi cho trợ lý, còn đi hỏi một câu như vậy, sao không thành thật hỏi buổi sáng… à không… buổi trưa ăn cái gì? Đường Lạc đổ mồ hôi… đã trễ quá rồi.

Kỷ Thần Tu bĩu môi, từ trong chăn vươn tay ra ngoài đặt lên vai của Đường Lạc, Đường Lạc cũng rất phối hợp nghiêng người sang để cậu kéo, kết quả là hai người đều thấy trên vai Đường Lạc cư nhiên lại có một dấu răng, mặt của Kỷ Thần Tu đỏ lên, cả người cũng lúng túng mà chui tọt vào trong chăn, tiếp tục nằm quay lưng về phía Đường Lạc.

Vốn còn có chút lúng túng, Đường Lạc đùng một cái liền trở nên không biết xấu hổ, nhìn bả vai trần lộ ra bên ngoài của Kỷ Thần Tu, nhịn không được mà nói đùa: “Lần sau em nhớ phải thay đổi chỗ cắn nha.”

Lần này Kỷ Thần Tu xấu hổ đến cả sau tai cũng ửng hồng, hơn nữa bên trong phòng còn có mùi vị hấp hối(?), bầu không khí càng trở nên kỳ lạ hơn, bản thân Đường Lạc cũng đỏ mặt, cả người cũng trở nên kỳ lạ, nhìn trên cổ Kỷ Thần Tu vẫn còn lưu lại dấu vết của mình, trong lòng liền nóng lên, cả người liền bất tri bất giác mà nghiêng qua, dán lên lưng của Kỷ Thần Tu.

Thân nhiệt của đối phương xuyên qua ***g ngực truyền thẳng vào đáy lòng, kết quả là “Có muốn cùng nhau ăn điểm tâm không” liền biến thành “Có muốn… tắm chung không”

Nếu như Kỷ Thần Tu mà nhìn thấy khuôn mặt của Đường Lạc, cũng sẽ không xấu hổ đến như vậy. Nhiệt tình tối hôm qua đều đã lui bước, Kỷ Thần Tu có bản lĩnh dụ dỗ không nhất thiết phải có bản lĩnh chống đỡ, hơn nữa Đường Lạc lại mời gọi trắng trợn như vậy, Kỷ Thần Tu chỉ có thể cúi đầu mặc cho Đường Lạc ôm vào lòng.

Bộ dáng nhu thuận của Kỷ Thần Tu thực sự rất hợp với khẩu vị của Đường Lạc, cắn một cái lên cổ của cậu, nhìn bộ dáng bất an của Kỷ Thần Tu, càng đùa dai mà lè lưỡi liếm láp, chọc Kỷ Thần Tu ngứa ngáy đến bò ra ngoài, Đường Lạc liền ôm lấy cơ thể kéo cậu trở về, lăn qua lăn lại lại lăn qua lăn lại, Đường Lạc tâm tình thật tốt ôm lấy Kỷ Thần Tu đang cuộn lại một cục rời giường.

Tình huống như vậy có khác gì tình nhân chứ? Người trong lòng và hắn đều cười rất vui vẻ, Đường Lạc không khỏi nghĩ đến mối quan hệ của hai người, là gì chứ? Ai có thể tin rằng bọn họ có thể thực sự ngay cả bạn bè cũng không được tính.

“Đừng… kéo… Tắm thì tắm…” Kỷ Thần Tu đột nhiên bất động, cầm lấy chăn dùng sức nhét vào khe hở giữa hai người, sau đó mặt càng đỏ đến lợi hại.

Đường Lạc khẽ buông tay, cái mặt già này cũng đỏ lên. Đàn ông vào sáng sớm có bao nhiêu yếu đuối, đều là đàn ông sao Kỷ Thần Tu lại không biết được. Cơ thể của bản thân cũng chạy không thoát phản ứng tự nhiên của đàn ông giống Kỷ Thần Tu. Lúc này còn đọng lại không chỉ là lúng túng, Đường Lạc có chút mất mát nhìn Kỷ Thần Tu vừa giãy giụa còn vừa dùng sức nhét chăn vào giữa hai người, không phải rằng hắn đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi chứ? Thực sự chỉ là ‘làm’ thôi sao? Nếu không thì loại câu nệ và ngượng ngùng này đến từ đâu?

Buông tay ra mặc cho Kỷ Thần Tu đỏ mặt chạy vào phòng tắm. Đường Lạc cũng không muốn di chuyển, Kỷ Thần Tu từ lúc thức dậy vẫn cười rất ngay thẳng, vô tư trong sáng không giấu thứ gì, Đường Lạc vừa mở mắt ra liền nhìn thấy cậu tươi cười, có cái gì đó ở trong lòng liền *thình thịch~* ngày càng trở nên rõ ràng. Sự thẳng thắn trong nụ cười đó, hắn sao lại nhìn mà không hiểu được chứ, hắn từ lâu đã không còn sự ngây thơ của tuổi trẻ.

Cửa phòng tắm đóng kín, Kỷ Thần Tu vẫn còn ở bên trong, tiếng nước vang lên *tí tách~*, hắn không nhìn thấy gương mặt của Kỷ Thần Tu, nhưng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng bên trong, ngâm mình trong nước chờ hắn đến. Nhưng ý muốn lại không thể hoàn thành… Đường Lạc buồn rầu nằm đờ ra ở trên giường. Sự đơn thuần của Kỷ Thần Tu trong mắt hắn đã không còn là một định nghĩa mới, Đường Lạc thừa nhận hắn thích chui đầu vào chỗ bế tắc, hơn nữa một khi đã chui vào, rõ ràng là biết bản thân chui vào liền không thể quay đầu, vậy tại sao còn muốn chui vào?

Sau khi bình tĩnh, trên mặt Đường Lạc không tìm được vẻ nhu tình như lúc đầu, đứng dậy mặc lại quần, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh bên ngoài phòng ngủ. Bản thân đã không muốn chui vào, Đường Lạc đầu óc rối bời, mặc cho nước đánh vào mặt, vậy thì không cần phải chui vào.

Kỷ Thần Tu là như vậy, bản thân sao lại có cảm giác vượt quá mức bạn giường với cậu chứ, trong lúc bất tri bất giác sẽ sinh ra dục vọng, hắn thấy rõ rằng sâu thẳm trong nội tâm hắn có một khát vọng không muốn người khác biết, hắn muốn giữ lấy toàn bộ những gì thuộc về cậu. Những thứ cảm giác này đối với hắn đã không còn xa lạ gì nữa, cũng đã từng trải qua, kết quả ra sao hắn cả đời cũng không quên được.

Không biết đứng bao lâu, bên ngoài truyền đến âm thanh đóng mở cửa, Đường Lạc mới hậu tri hậu giác quấn khăn tắm bước ra ngoài. Kỷ Thần Tu giống như lần trước, hơn nữa còn thẳng thắn bỏ đi, ngay cả quần áo cũng không thèm hỏi mượn hắn. Tất cả chỉ còn lại trống rỗng, cái gì cũng giống như chưa từng lưu lại, chỉ có trên giường còn sót lại một chút mùi vị. Lần trước còn có thể giả vờ như không có chuyện gì để rời đi, lần này lại bỏ đi nhanh như vậy, Đường Lạc vẫn không nói gì, người đã biến mất. Cái gì cũng giống như chưa từng lưu lại, ngay cả chất vấn cũng không có, thời điểm ý thức được Kỷ Thần Tu còn yếu đuối hơn so với tưởng tượng của chính mình, Đường Lạc đã cảm thấy trái tim như bị móc ra ngoài, cảm giác cô đơn cực kỳ khó chịu.

(hậu tri hậu giác: nhận thức trễ, phản ứng chậm)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play