Cảm giác đầu tiên của Đường Lạc khi ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt của Việt Hoành không phải là gai mắt, mà là vô cùng kinh ngạc, Kỷ Thần Tu đoán không sai. Nổi hết cả da gà!
“Hừ… Chuyện này đâu liên quan đến em!” Đường Lạc đương nhiên hiểu rõ ý của Việt Hoành. Cái ánh sáng vây quanh hắn ngày trước đã biến mất dưới tay của sự tổn thương, thay vào đó là vẻ lạnh lùng mà ngay cả hắn cũng cảm thấy xa lạ. Việt Hoành đóng một vai trò quan trọng, nhưng hãm vào quá sâu là lựa chọn của hắn, cho nên cũng không thể trách cái cớ của cậu.
“Xin lỗi!” Việt Hoành cúi đầu, đối lập với tầm mắt hơi ngửa đầu của Đường Lạc, thật lòng xin lỗi, thâm tình ưu thương đúng là trước sau vẫn như một.
“Em cho rằng tất cả thay đổi của tôi đều vì em?” Đường Lạc bật cười, tựa vào sofa tao nhã phẩm rượu, ừm… rượu trong hội trường cũng không tính là quá tệ, “Có phải em đã quá tự tin rồi không?”
“Chuyện lần trước, em xin lỗi.” Việt Hoành vẫn tựa vào tường không nhúc nhích, đưa tay lấy một ly rượu từ waiter, đưa cho Đường Lạc.
“Cảm ơn…” Đường Lạc nhận lấy rượu xong liền rất tự nhiên mà đưa cái ly không cho cậu ta, nhưng lập tức cảm thấy như vậy là thân thiết quá mức, liền thu tay lại, bàn tay đang giơ giữa không trung của Việt Hoành cứ lúng túng vì bị bỏ rơi ở nửa đường như vậy, ngượng ngùng nhìn Đường Lạc đặt cái ly không lên bàn trà.
“Anh… không cần phải khách sáo với em như vậy.” Việt Hoành lúng túng thu tay về.
“Xin lỗi, tôi và em không thân đến mức ấy.”
“Em không có cãi nhau với trợ lý, em chỉ muốn mượn cớ để gần gũi anh.” Việt Hoành mỉm cười, vén phần tóc trước trán lên.
“Mượn cớ? Chúng ta còn xa lạ đến mức ngay cả gặp mặt cũng phải kiếm cớ à!” Đường Lạc mỉm cười, nâng ly rượu lên, “Em gần đây rất được săn đón, tạp chí của chúng tôi cũng nhờ dùng bài phỏng vấn em mà bán chạy như tôm tươi.”
“Đường Lạc!” Việt Hoành có phần xấu hổ, dùng ánh mắt đáng thương van xin Đường Lạc.
“Xin lỗi… Tôi không tiếp chuyện em được.” Đường Lạc cũng ý thức được lời nói của chính mình mang theo mùi châm biếm rất nồng, cởi được cái gai trong lòng.
“Đừng suy nghĩ làm thế nào để gần gũi với tôi, tác phong của tôi không cho phép tôi tại nơi công cộng này làm người khác khó xử, nhưng không có nghĩa là tôi có thể dễ dàng tha thứ cho sự lừa dối, em đã kéo tôi vào âm mưu của em. Hà… Nếu sự nhẹ dạ vài năm sau cũng bị cái gì mượn cớ như em nói mà hoàn toàn biến mất thì tôi thực sự phải cảm ơn em.”
Sau đó Đường Lạc đến gần chạm ly với Việt Hoành, mỉm cười uống sạch chất lỏng còn dư lại trong ly, đi về phía đám đông.
Đường Lạc không nhớ bản thân đã uống bao nhiêu ly, chẳng qua là đang cực lực khống chế ham muốn đi lấy thêm rượu của bản thân, hắn là tự lái xe đến, không thể uống nhiều, nhưng bây giờ rõ ràng là hắn đã say.
Khi đến bãi đậu xe, hắn ý thức được tình trạng trước mắt của bản thân vẫn là nên đón xe cho an toàn. Nhưng lúc bước ra ngoài, lại bị người ngăn cản.
“Để em đưa anh về.”
“Không cần, tôi không muốn bản thân tạo cơ hội cho em sáng tạo những cái cớ nữa.” Đường Lạc đẩy cánh tay của Việt Hoành đang ngăn trước mặt hắn ra, đã không còn cơ hội, hắn ngay cả sự mềm lòng ban đầu cũng phải thu hồi triệt để.
“Tình trạng của anh bây giờ đón xe cũng không tiện, đêm nay anh uống nhiều lắm.”
“Không…” Rượu trong hội trường đều là loại mạn nhiệt, lúc nãy uống hơi quá chén, hiện tại tác dụng bắt đầu phát tác, thực sự có phần chịu không được, Đường Lạc vịn vào tường, cố hết sức đi ra ngoài.
(rượu mạn nhiệt: là loại rượu có tác dụng chậm, khi uống không say liền mà phải đợi một thời gian sau mới bắt đầu say)
“Em đưa anh về!” Việt Hoành kiên quyết kéo cánh tay của Đường Lạc, kéo hắn vào trong xe của cậu ta. “Tại sao anh luôn cự tuyệt em, chúng ta làm quen lại từ đầu có được không? Em sẽ không xin lỗi anh nữa, ở trước mặt anh em sẽ không làm một con nhím chỉ thích xù lông nữa.”
“Đừng nói những thứ này nữa, mau lái xe đi.” Đường Lạc tựa vào ghế, đặt tay lên trán. Rượu phát tác rất nhanh, theo sau luôn là sự yếu đuối khác thường, Đường Lạc cự tuyệt nói chuyện với cậu ta, trong tiềm thức cảm thấy ở chung với Việt Hoành như thế này là rất nguy hiểm. Việt Hoành của hiện tại sâu không lường được, hắn không dám chắc.
Việt Hoành đại khái cũng biết sự tín nhiệm của Đường Lạc đối với cậu đã chạm đáy, rất nghe lời lái xe đến dưới nhà Đường Lạc, bên này vừa mở cửa xe, đỡ Đường Lạc ra, bên kia một người đã nhào ra từ trong bóng tối.
“Đường Lạc… Anh bị sao vậy?” Người kia vừa hỏi vừa bắt đầu nâng cánh tay còn lại của Đường Lạc lên, sau đó kéo đầu của Đường Lạc tựa vào người cậu.
“Tôi không sao, buông tay ra đi.” Đường Lạc cười cười ngọ ngoạy.
“A?” Kỷ Thần Tu ủy khuất nhìn Đường Lạc, sau đó ủy khuất buông tay ra.
“Không phải vậy…” Đường Lạc miễn cưỡng cười cười, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt lên người Kỷ Thần Tu, gật đầu với Việt Hoành, “Việt Hoành, em trở về đi! Nơi này có cậu ấy là được rồi.”
“Để em đưa anh lên!” Việt Hoành vẫn ngoan cố đỡ Đường Lạc vào cao ốc, Kỷ Thần Tu còn chưa kịp lên tiếng đã bị bỏ xa một đoạn.
“Không cần mà…”
Việt Hoành bướng bỉnh căn bản không thèm nghe ý kiến của hai người, vẫn lôi kéo người vào trong thang máy. Còn đỡ Đường Lạc vào tận phòng, đến tận giường, sau khi đỡ hắn nằm xuống xong, còn rót nước ấm cho hắn, quay tới quay lui như rất quen với việc này.
Kỷ Thần Tu vẫn tựa vào bên cạnh cửa phòng ngủ đếm hoa văn trên sàn nhà gỗ, nhìn Việt Hoành chạy tới chạy lui, ngay cả cái gối cao thấp thế nào cũng phải hỏi hắn, săn sóc đến không thể tưởng tượng nổi.
“Mở máy điều hòa không khí.” Kỷ Thần Tu nhỏ giọng nói thầm.
“Hả?” Việt Hoành quay đầu lại nhìn Kỷ Thần Tu, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Thần Tu dường như đang hỏi, vì sao cậu vẫn còn ở đây.
“Đường Lạc sợ lạnh.” Ánh mắt của Kỷ Thần Tu lại bắt đầu liếc đến trần nhà.
Việt Hoành sửng sốt một chút, vẫn cầm lấy remote bật máy điều hòa nhiệt độ, điều chỉnh đến nhiệt độ thích hợp.
“Anh nghỉ ngơi cho tốt nha!” Việt Hoành buông remote, mỉm cười với Đường Lạc.
“Em về đi!” Ánh mắt của Đường Lạc lướt qua Việt Hoành rồi rơi xuống trên người Kỷ Thần Tu, thấy Kỷ Thần Tu giống như cà tím héo, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười.
“Kỷ Thần Tu, giúp tôi tiễn cậu ta đi.”
“Ừ!”
“Không cần… Tự em xuống dưới là được rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt đi! Ngày mai em sẽ gọi cho anh.” Việt Hoành nhìn thật sâu vào hai mắt của Đường Lạc, sau đó mới đi về.
Kỷ Thần Tu len lén cầm theo chìa khóa vừa mới nhét vào tủ đầu giường lúc đi vào, theo cậu ta đi ra ngoài.
“Tôi tự xuống dưới là được rồi.” Vừa ra khỏi cửa, vẻ mặt thân thiện của hai người đều vụt tắt. Việt Hoành không chút thân thiện mà nhường thang máy cho Kỷ Thần Tu.
“Cậu là khách mà.” Kỷ Thần Tu mỉm cười, vừa tránh sang một bên vừa nói.
“Cậu… thấy Đường Lạc thế nào?” Việt Hoành nhếch mép, tựa vào bức tường bên cạnh thang máy, bày ra tư thế chuẩn bị tâm sự với Kỷ Thần Tu, ánh mắt sắc bén nhìn Kỷ Thần Tu.
“Cảm thấy thế nào? Mặc kệ cảm thấy như thế nào thì tôi cũng không có mặt dày đeo bám.” Kỷ Thần Tu nắm chặt chìa khóa trong tay, mỉm cười, không chút thiếu tự tin.
“Hừ… Dựa vào cái gì mà có thể khẳng định được.”
“Chẳng hạn như ngày hôm nay.” Kỷ Thần Tu điềm nhiên nhìn Việt Hoành.
“Hà…” Việt Hoành cúi đầu đá đá sàn nhà, “Không sai! Kỷ niệm ngày thành lập trường là do tôi lửa cháy thêm dầu mới hoàn thành, mục đích chính là tạo cơ hội để tôi và anh ấy ở chung một chỗ, về sau cơ hội như vậy còn nhiều hơn nữa, tôi là nhà thiết kế, anh ấy làm cho tạp chí thời trang, tôi không tin còn có nghề nghiệp nào có thể tiếp xúc với nhau nhiều hơn chúng tôi.”
Đây chính là lần đầu tiên nổ ra chiến tranh giữa hai người, Kỷ Thần Tu cười nhạt nhìn Việt Hoành cao cao tại thượng.
(cao cao tại thượng: nói một cách dễ hiểu là tỏ ra trịch thượng, hơn người)
“Thật là xấu hổ quá, tôi còn đến tòa soạn của họ ăn cơm, không phải cậu cho rằng mối quan hệ hàng xóm giữa tôi và anh ấy không đủ để uy hiếp cậu chứ, còn chưa nói đến tụi tôi cũng có chuyện cần phải liên lạc trong công việc nữa đó?”
“Cậu… loại người như cậu…” Việt Hoành khó tin nhìn Kỷ Thần Tu.
“Tôi là người như vậy đó, thật là xấu hổ quá, người như tôi ít nhất cũng không bị Đường Lạc ghét bỏ.” Kỷ Thần Tu khoanh tay giữ vững nụ cười trên môi, vẻ tươi cười trên mặt Việt Hoành một giây kế tiếp liền hoàn toàn hạ màn.
“Hừ… Cậu hiểu rõ anh ấy được bao nhiêu phần chứ?” Việt Hoành nghiến răng nghiến lợi, “Cậu không biết sao? Đường Lạc trước đây không phải như vậy.”
“Không phải như vậy?” Kỷ Thần Tu hiếu kỳ.
“Hừ… Anh ấy luôn được ánh sáng vây quanh, cho dù đến bất cứ nơi nào cũng sẽ trở thành tiêu điểm, toàn thân Đường Lạc đều tản mát ra sức hấp dẫn, cậu cả đời này cũng không thể nhìn thấy được.”
“A… Vậy bây giờ thì sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT