“Đường Lạc đã từng nói… những thứ dơ bẩn thì không được vào nhà…”

Dáng người của Kỷ Thần Tu cũng không thấp, nếu không giãy dụa thì Đường Lạc còn có thể ôm được, nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác không chịu an phận mà giãy dụa trong lòng Đường Lạc.

“Kỷ Thần Tu, cậu tốt nhất là đàng hoàng một chút cho tôi…” Đường Lạc bất mãn nạt Kỷ Thần Tu, thiếu điều muốn ngoạm luôn cái đầu không ngừng lúc lắc của cậu, “Cậu có tin tôi bỏ mặc cậu như vậy không?”

Đường Lạc làm bộ muốn ném cậu xuống đất, trọng tâm đột nhiên không ổn định, dọa Kỷ Thần Tu sợ đến vội vàng dán chặt vào Đường Lạc, người cũng đàng hoàng lại không ít. Có điều vẫn cố chấp bám ở bên ngoài, “Tôi… tự đi…”

“Hả?” Đường Lạc bất mãn, nói thật thì dáng vẻ hiện tại của Kỷ Thần Tu, hắn đã bằng lòng ôm, vậy mà tên người vượn này không nhưng không biết ơn, còn muốn trốn?

“Thả tôi xuống đi!” Lúc này còn nhấn mạnh quyết định của mình. Đường Lạc không tin mà cau mày, “Cậu sẽ không bỏ chạy?”

“Ừa!” Kỷ Thần Tu trung thực gật đầu.

Đường Lạc nghi ngờ nhìn cậu, xác định lý trí của cậu đã trở về với thể xác, mới thả cậu xuống trước cửa, sau đó mới nhấn chuông, cả buổi trời vẫn không thấy phản ứng. Nhìn bên ngoài có vẻ khuya lắm rồi, có lẽ Việt Hoành đã ngủ, Đường Lạc thở dài, đành phải tự mình lấy chìa khóa mở cửa, cửa vừa mới mở, quay sang nhìn người bên cạnh, Đường Lạc liền giật nảy mình.

“Cậu làm cái gì vậy?” Đường Lạc vứt chìa khóa, vội vàng giữ tay của Kỷ Thần Tu lại. Cái gì đang xảy ra vậy nè? Kỷ Thần Tu tự nhiên lại cởi quần áo, áo khoác cũng đã cởi ra vứt cạnh cửa, nút áo sơmi bên trong cũng bị mở ra hết, mắt thấy thân trên của cậu sắp bị cởi sạch, Đường Lạc vội vàng kéo áo sơ mi của cậu lại.

Đã nói rồi mà, làm sao cậu lại chịu ngoan ngoãn đợi hắn mở cửa, người say ai cũng kì lạ như vậy hết hả? Đường Lạc không khỏi nghi ngờ. Không… Kỷ Thần Tu vốn cũng đã rất kì lạ rồi, cái này hắn có thể lý giải được, cuối cùng cũng chỉ có thể trách bản thân hắn quá sơ suất.

“Bên trong sạch lắm…”

Đường Lạc dở khóc dở cười giữ tay của Kỷ Thần Tu lại, thật là không bằng cậu cứ uống say đến không còn biết gì như lúc nãy còn tốt hơn. Lớn như vậy, gặp qua không biết bao nhiêu người, vẫn chưa từng thấy ai uống rượu xong thì hóa điên như thế này. Ngày mai khi cậu nhớ lại tất cả mọi chuyện, để tôi xem cậu sẽ như thế nào?

Kỷ Thần Tu thấy áo bị giữ lại, liền thò tay xuống cởi quần, nút quần vốn cũng không có cài lại, kéo một cái liền tuột xuống, Đường Lạc vội vàng chạy đến ngăn cản tay của cậu.

“Người vượn! Cậu dừng tay cho tôi, cậu có tin tôi đánh cậu không?” Đường Lạc gào lên, rốt cuộc gào đến Kỷ Thần Tu cả người quần áo xốc xếch đứng trước mặt Đường Lạc, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích.

“Cậu đúng là đồ ngốc mà!” Đường Lạc kéo lại cái quần thiếu chút nữa đã tuột xuống, Kỷ Thần Tu đột nhiên huơ huơ tay làm khó dễ, lung lay lắc lư chống đối Đường Lạc.

Đường Lạc dở khóc dở cười nhìn Kỷ Thần Tu nắm chặt lấy quần, cảm giác bản thân trở thành bảo mẫu nhà trẻ. Mặc kệ hắn có ra tay từ phía nào thì bạn nhỏ người vượn cũng luôn có biện pháp tránh khỏi sự ngăn cản của hắn, nhất quyết không chịu đi vào khuôn khổ. Đường Lạc dám cam đoan, nếu hắn không giữ cậu lại, hôm nay Kỷ Thần Tu nhất định sẽ phải cởi sạch quần áo mới chịu bước vào cửa nhà hắn.

Kỷ Thần Tu cắn môi, bướng bỉnh cởi quần áo, Đường Lạc đưa tay đến chỗ nào cậu liền kéo chỗ đó, khiến Đường Lạc mệt đến thở không ra hơi.

“Được rồi!” Nắm lấy hai tay của Kỷ Thần Tu, hét vào lỗ tai cậu: “Sau này cậu ôm thùng rác đến nhà tôi cũng được!”

Kỷ Thần Tu ngay lập tức bất động, ngoan ngoãn buông bàn tay đang nắm chặt quần áo ra.

“Bình thường đã đủ thiếu muối rồi, uống say xong liền thiếu muối lại còn thiếu muối hơn.” Đường Lạc vừa mắng vừa giúp cậu mặc lại quần áo, Kỷ Thần Tu ngẹo đầu liền tựa vào vai của Đường Lạc.

Đường Lạc cười khổ, nhìn dáng vẻ chắc là đã quậy đến đuối hơn trái chuối. Dứt khoát không mặc quần áo lại cho cậu nữa, thay vào đó là cởi ra. Đường Lạc nhặt lại chìa khóa, kéo Kỷ Thần Tu vào nhà. Trực tiếp lôi vào phòng tắm, nhìn thấy cửa phòng dành cho khách mở toang, tò mò nhìn một cái, bên trong lại không có ai. Đường Lạc có phần hơi lo lắng, sao lại không thấy Việt Hoành? Lúc hắn ra ngoài rõ ràng là vẫn còn ở đây mà?

“Ngoan… Tự mình tắm đi nha!” Không biết Kỷ Thần Tu nghe có hiểu hay không, Đường Lạc mở nước đầy bồn tắm xong liền ném cậu vào, sau đó liền đi ra ngoài.

Kiếm hết tất cả phòng vẫn không thấy Việt Hoành, cũng không có bất kỳ tin tức gì có thể nói rõ cậu ta đã đi đâu. Đường Lạc có hơi thất vọng, chỉ biết tình trạng hôm nay của cậu ta không được tốt. Điện thoại cũng tắt máy, Đường Lạc nghĩ nên gọi cho trợ lý của Việt Hoành, nhưng lúc này có chút không thích hợp. Suy nghĩ mãi cũng không quản được nhiều như vậy, bèn đánh thức Ngải Thanh không biết đang làm trò mèo gì, bỏ ngoài tai giọng điệu chanh chua của cậu, hỏi được số điện thoại liền gọi cho trợ lý của Việt Hoành.

Trợ lý của Việt Hoành nói Việt Hoành đã sớm quay về, hiện tại đã ngủ. Trong lòng Đường Lạc cũng bình tĩnh lại, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng. Thuận miệng hỏi đến chuyện hai người họ cãi nhau, trợ lý nói một cách đầy nghi ngờ, cậu ta với Việt Hoành căn bản là không có cãi nhau, hơn nữa hai ngày nay Việt Hoành đều liên lạc với cậu ta, dặn dò mọi công việc.

Hừ… Đường Lạc lạnh lùng cúp máy. Việt Hoành xem Đường Lạc hắn là ai hả? Hắn thật ngu ngốc, gương mặt của Việt Hoành từ trước đến nay đều có thể dễ dàng đạt được sự tín nhiệm của hắn. Đường Lạc có chút chán nản ngồi trên sofa, nghĩ lại bản thân đã thiếu bình tĩnh suốt hai ngày nay, thiếu chút nữa đã đắm chìm vào thế giới sám hỗi của Việt Hoành.

Phòng tắm truyền ra âm thanh *lõm bõm lõm bõm~*, Đường Lạc mới nhớ đến trong phòng tắm còn có người. Vội vàng chạy vào xem, Kỷ Thần Tu đã trượt vào bồn tắm, cả người đều chìm xuống đáy bồn, nước cũng tràn hết ra sàn. Đoán chừng âm thanh *lõm bõm lõm bõm~* vừa rồi là do lúc Kỷ Thần Tu giãy giụa tạo ra, phòng tắm bừa bãi như vậy cũng là kiệt tác của cậu.

Đường Lạc thở dài, ngồi xổm xuống kéo Kỷ Thần Tu lên, muốn cởi áo sơ mi trên người cậu ra, Kỷ Thần Tu không những không làm ầm ĩ nữa, mà còn rất phối hợp với động tác của Đường Lạc, lăn qua lăn lại trong làn nước. Trên tay va chạm với da thịt mềm mại mang theo chút độ dính, ánh mắt Đường Lạc lại vô ý dán chặt vào cơ thể cậu như trước đây, thực ra thì dáng người của Kỷ Thần Tu rất cân đối, không giống như tưởng tượng, ngược lại còn rất đẹp mắt, thân trên thon dài, trắng nõn sạch sẽ, làn da rắn chắc lại tràn đầy co dãn, không hề có sẹo lồi dư thừa. Đường Lạc được một trận kinh ngạc, thân thể cũng bắt đầu có phản ứng, ánh mắt không ngừng chuyển động, không biết nên để chỗ nào cho tốt.

Da thịt trắng nõn giống như được phủ một lớp mật ong, gần như trong suốt, khẽ nâng cái cổ thon dài sạch sẽ, yết hầu theo đó mà chuyển động, phát ra sự quyến rũ chết người. Xương quai xanh lõm vào hoàn mỹ, tạo thành một đường cong xinh đẹp, rất hợp với ánh sáng hiện tại cùng góc view gần, mạch máu nho nhỏ, làn da căng mịn, trắng ngần như sữa tươi, xuống chút nữa, Đường Lạc điên mất thôi, hai điểm nhỏ như ẩn như hiện, sống động thơm ngát bày trước mắt, tất cả đều rơi vào đáy mắt của Đường Lạc khiến hắn rạo rực không thôi, nửa người dưới đã phản ứng rất rõ ràng, nhìn Kỷ Thần Tu không hề có chút phòng bị, hắn không khỏi thở dài. Thu lại ánh mắt, đưa tay cởi quần của Kỷ Thần Tu. Đường Lạc hắn từ lúc nào đã trở nên háo sắc như vậy?

Thật hối hận vì vừa rồi không để cậu tự cởi sạch quần áo, giờ bị ướt nên cởi ra phải tốn rất nhiều sức. Nhiều lần đụng phải thứ không nên đụng, Đường Lạc không chút khí phách mà đỏ bừng mặt, cố nén dục vọng tận đáy lòng, chỉ có thể tùy tiện kì cọ Kỷ Thần Tu một chút cho xong việc.

Trên thực tế Đường Lạc cũng không có hảo tâm giúp Kỷ Thần Tu tắm rửa sạch sẽ, chỉ thoa cho cậu chút sữa tắm, tắm sạch lại bằng nước rồi xách cậu ra, tùy tiện dùng khăn tắm bọc lấy cậu, xong liền dứt khoát vứt cậu vào phòng dành cho khách.

Chỉ là đêm nay có người phải mất ngủ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play