Giờ hợi (21 – 23 giờ) ngày hôm sau, cũng là năm thứ hai trăm ba mươi sáu Đại Á hoàng triều, giờ hợi năm Hòa thứ hai mươi ba, Thắng Chính Hoàng đế.
Tiêu vương tiến cung yết kiến Chính Hoàng, cho biết Chấn Nhân đã hồi tâm chuyển ý, nguyện thú công chúa. Sau khi ông rời đi không lâu, Chính Hoàng long tâm đại duyệt(vô cùng vui vẻ), sai người truyền An Bình công chúa đến, nói lại với nàng tin tức này. Đang nói nói cười cười thì…
“Không tốt! Không tốt! Hoàng Thượng, Hoàng Thượng…” Thái giám nội cung nghiêng ngả lảo đảo vọt vào Thanh Ninh cung, lập tức gục trên mặt đất.
“Chuyện gì? Sao lại hoang mang rối loạn như vậy?!” Chính Hoàng không vui.
“Hoàng Thượng… Tiêu tướng quân dẫn binh…tấn công vào đây!” Thái giám dùng hết khí lực toàn thân mà hô lớn.
“Ngươi nói cái gì?” Chính Hoàngđứng bật dậy khỏi long ỷ, sắc mặt đại biến.
An Bình công chúa không thể tin được, chạy ra ngoài cửa. Nàng muốn nhìn thử xem có đúng như lời thái giám nói hay không.
Chỉ thấy ngoài Thanh Ninh cung đầy những bóng người lay động, tùng hỏa nhiên nhiên (lửa cháy rực trời) — cả Thanh Ninh cung bị vây quanh. Xa xa truyền đến tiếng khóc lóc thảm thiết, tiếng la hét chói tai của các thái giám, cung nữ, tần phi.
“Trời ơi!” An Bình công chúa lùi lại ba bước, vừa lúc lui đến ***g ngựcChính Hoàngphía sau.
“Chuyện gì đây? Cấm quân đâu? BắtTiêu Chấn Nhân ra đây gặp trẫm! Hắn thật to gan! Hắn không sợ cả nhà bị sao trảm (tịch thu tài sản, chém cả nhà) sao?” Chính Hoàng hoảng sợ lại phẫn nộ, cả người không tự chủ được mà run rẩy.
“Ngươi muốn làm gì thì làm.” Theo thanh âm, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp quân sĩ mở ra một đường,Chấn Nhânthong thả từ giữa bước ra.
“Ngươi…Tiêu Chấn Nhân ngươi được lắm! Dám phát động chính biến(biến loạn chính trị/ép vua nhường ngôi)! Người đâu, bắt nghịch tặc này cho trẫm! Ai bắt được, trẫm lập tức phong làm đại thần nhất phẩm trong triều, kim ngân châu bảo (vàng bạc châu báu)được lấy tùy thích!”Chính Hoàngkêu to với đám tướng sĩ đang vây quanh Thanh Ninh cung.
Chỉ nghe thấy tiếng cháy lốp bốp! của cây đuốc, cùng với những âm thanh hoảng loạn truyền đến từ phía xa. Không ai vì lời nói của Chính Hoàng mà cử động, ngàn vạn ánh mắt đều im lặng nhìn Chính Hoàng.
“Trẫm có thể phong kẻ đó làm vương…” Chính Hoàngvẫn còncố giãy chết.
“Hừ hừ hừ!” Chấn Nhân cười lạnh.
“Tiêu Chấn Nhân, ngươi sao lại như thế? Bây giờ ngươi đãquý vi nhất phẩm tướng quân đương triều, lại là Tiêu vương tương lai, hơn nữa ngươi không phải đáp ứng phụ vương của ngươi, muốn thú bản cung sao? Khi đó ngươi lại là Phò mã đương triều, vì sao ngươi còn muốn…còn muốn…” An Bình công chúa không thể tin, chất vấn Chấn Nhân.
Chấn Nhân nghe lời nàng nói, ánh mắt lạnh như băng phóng tới người nàng, nở nụ cười khinh thường.
“Ngươi tính cái gì vậy! Ta sẽ thú ngươi? Ngươi chẳng lẽ đã quên chuyện ta đã có thê tử rồi sao?”
“Ngươi… Ngươi sao có thể nói như vậy! Ngươi dám vũ nhục bản cung như thế…” An Bình công chúa tức giận đến phát run, lớn đến như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có người hỏi nàng, “Ngươi tính cái gì vậy?”
“Vũ nhục? Sao ta lại phải vũ nhục ngươi, ngươi căn bản là không xứng cho ta vũ nhục! Ngươi còn dám hỏi ta vì sao lại làm như thế? Ha ha, ha ha…” Chấn Nhân ngửa mặt lên trời cuồng tiếu(cười điên cuồng), rồi nói tiếp “Ta hỏi ngươi, ngươi vũ nhục Tráng Quảthế nào? Ngươi nóicái thứ quái quỷ gì để y xấu hổ giận dữ đến mức phải tự sát? Vì sao ngươi lại muốn vũ nhục y? Ngươi có tư cách gì mà vũ nhục y? Quả Quả, Quả Quả của ta…Khi đó y đã phải khổ sở thế nào? Thống khổ ra sao? A!” Chấn Nhân che ngực, khi hắn nghĩ đến cảnh Quả Quảphải chịu vũ nhục, lòng đau như bị xé rách.
“Tiện nhân! Dám thừa dịp ta không có ở đó, thông đồng với Tiêu Trì Viễn hại chết Tráng Quả! Ngươi, ngươi chết ngàn lần cũng không đủ đền mạng!”Chấn Nhânnhư đã điên rồi.
Trước mặt mọi người, tướng sĩ nghe tinTiêu Tráng Quả bị hại chết, hơn nữa kẻ giết y lại là An Bình công chúa trước mặt, lập tức xôn xao, thậm chí đã có người hét lên, “Giết nàng! VìTráng Quả báo thù!”
KhiTiêu Tráng Quả còn ở trong quân, người này thiên tính khoan dung độ lượng, lại thiện lương, thái độ làm người tốt không nói, lại không biết bao lần vì cứu một binh lính không hề quen biết mà không kể thân mình, lại càng không phải nói đến chuyện y thường xuyên chạy đến thương binh doanh(nơi trị thương cho thương binh) hỏi han ân cần, thậm chí thỉnh thiện trù đến cải thiện bữa ăn không nuốt nổi cho họ.
Vả lạiTiêu Chấn Nhân trị binh nghiêm khắc, sai tất nghiêm trị, Tráng Quả lại nhiều lần dám đứng lên vuốt râu hổ, thay họ cầu tình, giảm đượckhông ít trách phạt. Hơn một năm chinh chiến, những người trong chinh bắc quân từng chịu ân tình của Tráng Quả cũng không biết có bao nhiêu. Cổ nhân trọng tình, nghe tinTiêu Tráng Quảtrung hậu thiện lương lại bị hại chết, mọi người ồn ào.
“Giết nàng! Giết nàng!” Một tiếng lại một tiếng, trong nháy mắt đã thành sóng lớn. Thậm chí đã có tướng sĩ mắt rưng rưng!
An Bình công chúa chân tay phát run, cả người như nhũn ra. Có khi nào nàng gặp phải tình cảnh như thế đâu. Nàng không ngờ, Tiêu Tráng Quả thấp hèn, không đáng một đồng trong mắt nàng lại được lòng người như thế! Nếu biết có lúc này, sao lúc đó nàng lại…
Chấn Nhân rút kiếm tiến lên, bước tới gần từng bước, hai mắt vằn đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn An Bình công chúa.
“Không… Ngươi không thể, ngươi… Đừng tới đây! Phụ hoàng, phụ hoàng cứu ta!” An Bình công chúa bị dọa đến hai chân như mọc rễ(chết đứng), không thể di động, phong nghi cao quý gì gì đó đều biến mất.
“Tiêu…Chấn Nhân, ngươi dám! Ngươi, ngươi…” Chính Hoàng muốn che chở ái nữ(con gái yêu), đáng tiếc hai chân sớm bị dọa cho mềm nhũn, chỉ có thể mạnh miệng quát nạt.
“Không dám? Vì sao không dám! Ta đương nhiên dám! Tráng Quả! Ngươi xem đi!” Chấn Nhân nhìn trời, một tiếng rống to, tiện đà như Tu La tạ thế(xuống trần) giơ lợi kiếm(thanh kiếm sắc) lên cao.
“Hoàng Phủ Ninh Dục! Để mạng lại!” Không chút do dự một kiếm bổ xuống! Kiếm như đao, thế như lũ, bổ xuống An Bình công chúa đã bị dọa ngốc lăng ở đó thành hai nửa từ vai đến thắt lưng!
Tựa như phiền chán khi bị máu củaAn Bình công chúa làm nhiễm bẩn, sau khi kiếm bổ xuống, Chấn Nhân liền lui về sau ba bước. Nhẹ nhàng lau vết máu dính trên bảo kiếm. Quả Quả của hắn cũng thường xuyên giúp hắn lau kiếm như vậy.
‘Ngươi là người duy nhất, Quả Quả! Ngươi chờ một chút, chờ ta đem bọn chúng xử lý sạch sẽ rồi, ta sẽ đến với ngươi. Ngươi chờ ta…’
Trơ mắt nhìn ái nữ Ninh Dục bị giết, hơn nữa tử trạng (tình trạng lúc chết) cực thảm, Chính Hoàngngã phịchxuống đất. Hai chân lão đã không cách nào chống đỡ thân thể nữa rồi.
“Đúng là xung quan nhất nộ vi hồng nhan!” Người tới hiển nhiên là coiTráng Quảnhư nữ tử,rẽ đám người vây quanh ra.
Chính Hoàng nghe tiếng mở to mắt ra nhìn, khi phát hiện người tới là lục hoàng tử của lão – Hoàng Phủ Lý Dụ thì vô cùng mừng rỡ.
Vội vàng hô, “Lý Dụ, mau giúp phụ hoàng bắt tên nghịch tặc này! Trẫm lập tức phong ngươi làm thái tử đương triều!” Lão đã quên, lúc trước người cực lực đề cử Chấn Nhânnhận chức Phiêu Kị tướng quân chính là lục hoàng tử này của lão.
“Ha hả, đa tạ phụ hoàng, nhưng… nếu để phụ hoàng phong ta làm thái tử rồi phải đợi thêm vài chục năm nữa, không bằng bây giờ phụ hoàng băng hà, ta cũng có thể từ Thái Tử lập tức trở thành Tân hoàng, ngài nói như vậy có phải tốt hơn không?” Lục hoàng tử cười đếnđắc ý.
“Ngươi, ngươi nói cái gì! Thì ra, tất cả chuyện này đều do ngươi bày ra!” Chính Hoàng bừng tỉnh đại ngộ.
“Ha hả, không dám nói là ta bày ra, chỉ có thể nói là ta vừa mới có ý này thôi. Không có cách nào a, ai kêu phụ hoàng có nhiều nữ nhi như thế, lại chậm chạp không chịu lập thái tử chứ! Mà thân thể phụ hoàng lại khỏe mạnh, có ba hay năm năm nữa cũng không thoái vị được. Vừa lúc Tiêu tướng quân nguyện ý trợ giúp ta một tay, cho nên… Ha ha, phụ hoàng, xin mời ngài lập tức băng hà đi!”
“Ngươi, ngươi thí phụ đoạt vị(giết cha giành ngôi), không sợ người trong thiên hạ mắng chửi sao? Văn võ bá quan cũng sẽ buộc tội ngươi, những hoàng tử khác cũng sẽ…”
Không kiên nhẫn nổi nữa, lục hoàng tử đánh gãylời phụ hoàng, “Không nhọc phụ hoàng lo lắng, tất cả đều được Tiêu tướng quân an bài thỏa đáng vì trẫm hết rồi. Không cần nói thêm nữa! Người tới, ban rượu!”
Một thái giám trẻ tuổi bưng rượu độc tới.
**********************
Ngày mười tám tháng mười một, năm Hòa thứ hai mươi ba, giờ hợi, Chính Hoàng Hoàng Phủ Thắng băng hà.
Ngày kế, Trung Xu cơ Vương Minh Nhiêntuyên đọc di chỉ của Chính Hoàng trên đại điện, lập lục hoàng tử làm thái tử.
Sau đó, lục hoàng tử – Hoàng Phủ Lý Dụdưới sự giúp đỡ toàn lực của Phiêu Kị tướng quân Tiêu Chấn Nhân, đi lên ngôi vị hoàng đế, hiệu Nhân Hoàng, sửa niên hiệu thành ‘Tông’.
Chuyện đầu tiên Nhân Hoànglàm sau khi đăng vị, chính là truy phong phụ hoàng Chính Hoàngthành ‘Thắng Liệt hoàng đế’; chuyện thứ hai, là công bố tình hình thực sự lúc tiên hoàng Chính Hoàng băng hà.
Cáo trạng công bố, “An Bình công chúa cấu kết ngoại thần Tiêu Chấn Tổ, có ý muốn bức vua thoái vị. Tiêu vương phái binh trợ giúp, vọt vào hoàng cư Thanh Ninh cung, bức tử Chính Hoàng. May mắn là việc này bị đại tướng đương triều – Tiêu Chấn Nhân biết được, mang binh chạy tới hoàng cung,cố gắng ngăn cản việc này.
Đau buồn thay, Chính Hoàngđã băng hà. Tiêu tướng quân khi tới nơi chỉ kịp giết An Bình công chúa – kẻ phản nghịch của hoàng tộc, còn đám ngườiTiêu vươngđã đào thoátđược. Tiêu tướng quân đau đớn vì sự bại hoại của Tiêu phủ, thật sự xấu hổ, thỉnh chỉ đượcphụ trách tra rõ án này.”
Sau khi hạ cáo trạng, Nhân Hoàng hạ chỉ, lệnh cho Hình bộ thượng thư năm đó, bây giờ là Đại tướng quân Tiêu Chấn Nhân phụ trách án ‘Thanh Ninh cung biến’ này.
Mười hai canh giờ sau, Tiêu Chấn Nhân điều tra rõ vụ án, có nhân chứng chính mắt nhìn thấy An Bình công chúa quả thật trước đó có đến Tiêu phủ, cũng lui tới qua lại với đám ngườiTiêu vương. Cũng có thái giám, cung nữ làm chứng, Tiêu vươngTiêu Trì Viễn có đến Thanh Ninh cung vào ngàyChính Hoàng băng hà. Trong quân cũng có người chỉ chứng, Tiêu vương từng hứa sẽ cất nhắc sau này, muốn họ đợi lệnh bên ngoài. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Chấn Nhângiao kết quả điều tra lại cho Nhân Hoàng, bày tỏ tấm lòng trong sạch của mình.
Ngày hai mươi mốt, năm Tông thứ nhất, Nhân Hoànghạ chỉ, nghiêm trị Tiêu vươngvà đám người liên can đến chuyện phản nghịch, nhưng nể tình Tiêu tướng quân, cũng có đại thần trong triều cầu tình, đặc biệt miễn sao trảm cả Tiêu phủ, chỉ nghiêm trị Tiêu vương và đám người liên quan, cũng tịch thu lại phủ đệ.
Bốn ngày sau khi Chấn Nhân rời khỏi Tiêu phủ lần trước, cũng là ngày hai mươi mốt (hiện tại), hắn lại đến đây lần nữa.
Lần này hắn không phải lẻ loi một mình, mà là dẫn theo năm nghìn binh lính và thánh chỉ của Nhân Hoàng tiến vào.
Hắn muốn tới báo thù choQuả Quảcủa hắn!
Đám người Tiêu vươngsớm đã biết tin, chờ sẵn ở đại sảnh chủ ốc. “Bức vua thoái vị”, loại tộitrạng này căn bản là không ai dám làm, là bị người vu oan. Vô luận Tiêu vương có bao nhiêu lần muốn tìm gặp Nhân Hoàng đều bị cự tuyệt, hiện tại bọn họ chỉ có dựa vào Tiêu Chấn Nhân có thể bận tâm đến huyết mạch hay không, có thể vì bọn họ rửa sạch tội danh một lần nữa hay không.Tiêu vương đến giờ vẫn không hiểu, sao ông lại bị người khác vu vào tội danh bức vua thoái vị!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT