Đêm khuya yên tĩnh, trăng sáng trên khoảng trời rộng lớn.

Từ một gian phòng hảo hạng trong một khách *** lớn truyền ra âm thanh đứt quãng như tiếng người đang gọi ai đó…

“’Ưng’ hay ‘Chấn Nhân’?”

“A…Chấn Nhân…Đừng, thật sự khôngđược, ta… ta đã ăn không… tiêu…”

“Lại ‘thiếu’! Ngươi đã quên vừa rồi chúng ta đã nói thế nào sao? Chỉ cần ngươi kêu một tiếng ‘thiếu gia’ thì phải để ta làm một lần; thốt ra tiếng ‘thiếu’ thì phải cho ta hônmột cái, lúc nào ta bảo ngươi gọi tên ta, nếu ngươi gọi khôngđược thì phải cho ta sờ một cái. Ngươi ngẫm lại xem, đến bây giờ ngươi đã kêu bao nhiêu lần ‘thiếu gia’ rồi? Ta bảo ngươi gọi ta là ‘Ưng’, ngươi gọi được bao nhiêu lần? Ân?” Chấn Nhânmỉm cười như ác ma, nhìn mỹ vị của mình đang ở trước mặt.

“Ô ô…Đừng sờ nữa, thật khó chịu…” Tráng Quả cuộnmình lại, không ngừng vặn vẹo trên giường.

Đáng tiếc là khi y cố gắng khép chặt hai chân, bàn tay phải mỹ lệ của ác mađã vùi giữa căn bộ(ờ thì… cái chỗ giữa hai chân, mà lại là gốc rễ ấy, là cái gì? ^^!), mặc y xoay sở vặn vẹo thế nào cũng không thể thoát khỏi sự xâm lược của ma thủ (bàn tay ma quỷ) kia.

Xấu xa nhét vào một ngón tay, Chấn Nhân bắt đầu tra hỏi y, “Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi với tiểu nữu họ Thiết kia có xảy ra chuyện gì không? Có hôn nàng chưa?”

Quả Quả bị ba ngón tay lấp đầy, ủy khuất nghẹn ngào nói, “Ta… thật sự… không có… không có gì với nàng… cả…. Ô… lấy tay ra… đi…”

Thong thả chuyển động một chút, dùng ngón giữa không ngừng va chạm vào tràng bích trơn nhẵn ẩm ướt ấm áp, như muốn tìm chỗ nào đó mà công kích. Mà hai ngón tay kia cũng không chịu thua kém, vân vê nhào nặn nơi nào đó ở giang nội. (giang = anus, nội = trong => giang nội = tự hiểu nhé ^^!)

Chấn Nhânquỳ gối trên giường, vì thuận tiện cho tay mình hoạt động mà cố sức mở hai chân Quả Quả ra, gác lên hai bên người mình, để y không cách nào khép hai chân lại được.

Tư thế hai chân mở rộng như vậy làm Quả Quả vô cùng xấu hổ, cả người cũng hồng rực lên.

“Đừng… đừng… như vậy… Xin ngươi…”

“Ta là ai?”

“Chấn Nhân…” Tráng Quả cố gắng để mình phát âm rõ ràng.

“Lúc này ngươi phải gọi ta là ‘Ưng’ mới đúng! Ngươi lại quên rồi sao? Ta đã nói với ngươi, ban ngày ở trước mặt người khác thì phải gọi ta là ‘Chấn Nhân’, buổi tối khi chỉ có hai người, ngươi phải gọi ta là ‘Ưng’. Ai, ta phải làm sao để trừng phạt cái người không có trí nhớ tốt như ngươi đây? Ân, hôn nhẹ một cái là được rồi. Ngươi xem, ta có tốt với ngươi không?” Chấn Nhân vui vẻ nói.

Một chút cũng không tốt!Tráng Quảvô cùng sợ hãi đối với nụ hôn sắp tới này. Chấn Nhân nói hôn, tuyệt đối không phải chỉ là hôn một cái là xong.

Thấy Chấn Nhâncúi thấp đầu xuống, Quả Quảrun rẩy cả người, chờ nụ hôn của hắn lên môi mình.

Nụ hôn dừng trên ngực y… Chấn Nhân dán cả người lên cái viên tròn tròn nho nhỏ mềm mềm kia. Ngậm vào, lại nhẹ liếm nhẹ cắn, làm cho cái viên tròn tròn nho nhỏ kia sưng lên, dần dần biến cứng như hạt đậu. Cắn, lại dùng răng nhẹ nhàng ma sát, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi liếm liếm lên.

“A… Ô… Ưng… Đừng… đừng…”

Phun ra, lại dùng sức hút vào, lưỡi không ngừng đánh vòng quanh. Lập tức, đầu nhũ nho nhỏ bắt đầu sung huyết cứng rắn, còn lớn hơn cả lúc nãy. Hài lòng nhìn kiệt tác của mình, hắn lại cúi đầu ngậm bên bị vắng vẻ kia, đồng thời lại duỗi tay trái ra thưởng thức bên vừa bị khiêu khích. Ngón tay đang vùi sâu trong thân thể Quả Quả cũng phát huy sức mạnh.

“Ách… A… Không… A…” Tráng Quảkhông biết là do khoái cảm hay cảm nhận được cảm giác kì lạ, bị hắn làm cho sắp phát cuồng.

“Quả Quả, nhìn ta, nói cho ta biết, một tháng này ngươi đã làm gì?”

“Không… Cái gì, cái gì… cũng chưa làm…” Tráng Quả hai mắt phiếmlệ quang nhìn Chấn Nhân.

Bị Tráng Quả nhìn như vậy, tiểu phúc Chấn Nhân như bị lửa đốt. Hắn cố gắng nhẫn nhịn dục vọng của mình, bởi hắn muốn hôm nay Quả Quả phải mở miệng cầu xin hắn, để hắn ôm y.

“Ngươi gạt ta, nếu ngươi chưa làm gì thì tại sao nữ hài kia lại truy ngươi như thế? Nàng là người thứ mấy rồi?” Chấn Nhân bắt đầu tìm lý do khi dễ ‘thê tử’ của hắn. Đang nói lại dùng tay trái nắm lấy phân thân hơi cương của y, nhẹ nhàng xoa nắn.

“Ân… Không có… A… Thiếu… Ngô!”

“Ta nghe được rồi. Lần này hôn chỗ nào thì tốt đây nhỉ? Ngươi nói đi?” Chấn Nhân mắt thấy cơ hội lại đưa đến cửa, ưng tâm đại duyệt.

(ưng tâm đại duyệt: cái này là từ tác giả nhá, ta không chém đâu a. Theo ta hiểu thì chắc Dịch tỷ lấy từ câu ‘long tâm đại duyệt’ – vua thấy vui vẻ; dưng mờ anh đây (tên) là Ưng nên đổi thành ‘ưng tâm đại duyệt’ cho phù hợp^^)

Tráng Quảmím chặt miệng; y quyết không mở miệng nói gì cả. Họa là từ miệng mà ra, hôm nay y đã hoàn toàn hiểu được rồi.

“Ngươi không chọn, vậy thì đành để ta chọn vậy.”

Chỗ mà Chấn Nhân chọn là chỗ mà Tráng Quảkhông bao giờ nghĩ đến. Tráng Quảkhông ngờ Chấn Nhân lại có thể liếm chỗ ấy, trong lòng y vô cùng xấu hổ, lại kích động không thôi.

Vốn y cho rằng chỉ có người hạ tiện như mình mới có thể vì thiếu gia mà làm chuyện đó, trong mắt y không cách nào chấp nhận chuyện đó mà Chấn Nhân lại làm vô cùng tự nhiên, khoái cảm của y dần dần dâng cao…

Nhưng khi y phát hiện mục đích cuối cùng của Chấn Nhân thì không khỏi kêu to, “Đừng! Đừng liếm chỗ đó! Rất bẩn! Thiếu gia đừng như vậy! Thiếu gia đừng!”

Tai tự động bỏ qua tiếng kêu của Quả Quả, Chấn Nhân chỉ chăm chăm vào việc hắn muốn làm, thuận tiện nhớ kĩ việc Quả Quả lại vừa gọi mình là ‘thiếu gia’.

Hắn muốn xem dáng vẻ điên cuồng của Quả Quả vì mình!

Cảm giác khác với ngón tay, như là có động vật nhuyễn thể gì đó chậm chạp tiến vào, làm Quả Quảkhông cách nào nhẫn nại mà bật ra âm thanh rên rỉ.

Ngón tay mở huyệt khẩu khép chặt của y, đầu lưỡi nhu nhuyễn mà mạnh mẽ dò xét tiến vào. Cảm thấy bên trong tràng bích của mình bị liếm cắn, Quả Quả căng cứng cả người, muốn chống lại dục hỏa đang cuồn cuộn bốc ra từ sâu trong người mình. Y sắp không thể chịu được nữa rồi, nhục động chưa bao giờ được khai phá như vậy bắt đầuép chặt, dẫn đến dục vọng phía trước cũng bắt đầu ngẩng đầu la hét đòi phát tiết.

“Thiếu gia…Chấn Nhân… Ưng… Ưng, ô ô…” Tráng Quả lần đầu tiên bởi vì khoái cảm mà khóc ra; nhưng người đơn thuần như y không hiểu được cái này là khoái cảm, chỉ nghĩ là thiếu gia đang trừng phạt mình.

Khổ sở xoay người, muốn phát tiết cái gì đó, nhưng lại không biết phải làm sao mới được. Theo bản năng, Quả Quả duỗi tay, hướng về phía giữa hai chân mình.

Bị Chấn Nhân tinh mắt ôm lại, cười nhạo nói, “Quả Quả, thì ra ngươi cũng không chờ được nữa.” Nói xong, thậm chí như muốn bức Quả Quả phải điên cuồng, cuối cùng lại mở miệng, ngậm tiểu Quả Quả vào.

“A!…” Quả Quả chịu không nổi đá loạn hai chân, đưa tay muốn đẩy hắn ra, nhưng bất tri bất giác thế nào mà hai tay y lại tiến vào mái tóc dài, ôm chặt đầu hắn. Cảm nhận dục vọng của mình đã dâng cao, nhanh… cũng sắp…

Đột nhiên Chấn Nhân rời khỏi Quả Quả, hơn nữa còn dùng tay cầm chặt dục vọng đang muốn phát tiết của y.

“Không!… Ưng, Ưng, cho ta… Cho ta…!” Quả Quả thành thật nói ý muốn của mình. Y muốn phát tiết, muốn đến điên rồi!

Nhưng Chấn Nhân không ngó ngàng tới y, nằm bên cạnh y nói, “Nói ngươi muốn ta, nói để ta thao ngươi, để ta hung hăng mà cắn ngươi, để ta tiến vào bên trong ngươi! Nói mau! Nói rồi ta sẽ cho ngươi thoải mái!”

“Ách… Không… Ta muốn… Ô ô…” Quả Quả giống như hài tử to đầu khóc nấc. Đau đớn thì y có thể chịu được, nhưng khoái cảm thì chỉ một chút y cũng không chống cự được. Bây giờ y đã như vậy, chỉ muốn tự mình phát tiết ra.

Nhìn Tráng Quả lớn hơn mình đến sáu tuổi, dáng cũng cao tương đương mình, bởi vì cho y cảm nhận được khoái cảm mà y khóc như một hài tử, Chấn Nhân có cảm giác thỏa mãn và kiêu ngạo nói không nên lời.Nam nhân này đã bị ta chinh phục! Y là của ta! Duy nhất mình ta! Hắn có thể cầu xin dưới thân ta, cầu xin ta thỏa mãn y! Lòng Chấn Nhân vui mừng reo hò.

Nghĩ đến ở đây, phân thân của Chấn Nhânđã cứng rắn, hận không thể lập tức xung phong vào trận. Nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng Quả Quả nói muốn hắn.

“Quả Quả, ngươi mau nói đi! Nói rồi ta sẽ cho ngươi!” Cầm dục vọng của y, tay hắn lại bắt đầu chà xát.

“A!… Ưng!…”

Hai chân căng cứng, Tráng Quả đã không nhịn nổi nữa.

“Cho ta… Van cầu ngươi! Van cầu ngươi… Tiến vào…”

“Quả Quả, nói lớn một chút, ta chưa nghe thấy.” Trên tay nắm lấy ý chí Quả Quả.

“Ô ô… Ưng! Mau thao ta! Cắn ta! Hung hăng mà thao ta! Ta chịu không nổi! Cho ta! Cho ta! Nhanh lên!…” Lý trí Tráng Quảđã sụp đổ.

Cuối cùng nghe được đáp án mà mình muốn, Chấn Nhânkhông nhẫn nại nổi nữa, gầm lớn một tiếng, lập tức tiến vào chỗ sâu nhất trong người Quả Quả.

Nhưng hắn vẫn không bỏ tay mình ra, hắn muốn cùng Quả Quả cùng nhau đến đỉnh, hắn muốn để ái nhân cùng hưởng thụ cảm giác tối cao khi hai người kết hợp…

“A! Ưng!…” Quả Quả bởi vì không có cách nào phát tiết dục vọng như muốn đánh thẳng vào mình, làm cho cơ nhục trong âm bộ cố gắng co rút, để Tiêu Chấn Nhân có được khoái cảm lớn nhất.

“Quả Quả, Quả Quả của ta… Hảo bổng! Quả Quả! Lại co chặt một chút! Nhanh thôi… Chờ một chút, chúng ta cùng nhau… Để chúng ta… Cùng nhau…! Trời ạ! Bên trong ngươi thật nóng, thật chặt, ôm lấy ta thật thoải mái! Quả Quả! Quả Quả!…”

Chấn Nhânđiên cuồng va chạm vào hạ thânQuả Quả, đồng thời cũng buông bàn tay phải đang nắm chặt dục vọng của y ra, dùng hai tay ôm chặt thắt lưng y, thuận tiện cho mình càng thêm dễ dàng dùng sức.

Liều mạng co rút thân thể, bị Chấn Nhâncán đến kêu lớn “Ân ân a a”, đến khi Tráng Quảkhông chịu nổi tra tấn, hô lớn một tiếng rồi xuất ra tinh hoa của mình.

Ngay sau đó, cũng vì Quả Quả trải qua cơn cao trào mà nhục bích càng co rút mãnh liệt mà Chấn Nhân dùng hết sức va chạm thêm vài cái, bắn ra dục vọng của mình trong hậu huyệt mềm mại căng chặt của y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play