“Ngươi nói cái gì?” Không ngờTráng Quả lại thừa nhận, Tiêu Ngọc Cầm sợ tới mức thiếu chút nữa lộ ra chân tướng. Nhưng nàng nhanh chóng phản ứng lại, “Nãi nãi, cháu đã nói rồi mà. Tiện nô chết tiệt này mới đầu còn không chịu nhận, chỉ cần bảo y cởi y phục, y biết không giấu giếm được nữa thì cái gì cũng nói hết. Hừ! Đúng là tên tiện nô chết tiệt! Rõ ràng một đại nam nhân còn làm chuyện ghê tởm như vậy, đúng là làm người ta nhớ đến là muốn nôn!”
Lão phu nhân vẻ mặt ghê tởm, chống long đầu quải trượng đứng lên, đi đến trước mặtTráng Quả, vươn tay chỉ vào y, “Tiêu phủ sao có thể xuất hiện một tên vô sỉ hạ lưu đê tiện như ngươi! Quả nhiên là bại hoại gia phong, bại hoại gia phong!” Vừa nói vừa lấy quải trượng đánh vào người Tráng Quả, bất kể mặt mũi thân thể.
Tráng Quả không né không tránh, tùy ý lão phu nhân trách đánh.
Đánh nửa ngày, có lẽ là đã mệt mỏi, chỉ nghe lão phu nhân phân phó, “Ngọc Cầma, ngươi lại đây hung hăng giáo huấn đồ đê tiệnnày một chút! Hai ngày nữa ta sẽ cho Chấn Nhân thu ngươi vào phòng. Tiện nhân dám câu dẫn trượng phu ngươi cứ để ngươi xử lý đi. Ta đã nói sao Chấn Nhânkhông để ý gì đến ngươi, nói không chừng là tên nô tài này ngầm nói bậy gì đó! Lại đây, giúp nãi nãi hảo hảo giáo huấn y!” Nói xong, liền cầm quải trượng trong tay giao cho Tiêu Ngọc Cầm.
Tiêu Ngọc Cầm giấu không được vẻ mặt vui mừng. Nàng rốt cục cũng có cơ hội có thể phát tiết tức giận trong lòng.
Giơ quải trượng lên, hướng về phía những nơi yếu hại nhất của Tráng Quả mà đánh xuống, vừa đánh vừa châm chọc y, “Ngươi cho ngươi là ai! Cũng không nhìn xem mình là cái dạng gì nữa! Tứ ca sao có thể hứng thú với ngươi! Huynh ấy chẳng qua là thấy ngươi trời sinh thấp hèn, cho nên mới bắt ngươi đến chơi đùa một chút! Ngươi có tư cách gì mà tranh với ta! Chỉ là một tên nô tài thấp hèn! Chỉ là một con chó do Tiêu phủ nuôi dưỡng thôi! Xem ta có đánh chết tên tiện nam nhân dám câu dẫn tứ ca như ngươi không!… Ngươi này…”
Tráng Quả không rên một tiếng tùy ý bọn họ trách đánh. Từ nhỏ đã nhận sự giáo dục của nô tài, làm ykhông thể phản kháng lại chủ nhân.
Huống hồ, y còn cho rằng chuyện của mình và thiếu gia quả thật là chuyện đáng xấu hổ và dơ bẩn. Tương lai Ngọc Cầm tiểu thư phải làm Tiêu tiểu vương phi đánh mình cũng đúng, tuy nàng xử oanchuyện mình kê đơn thiếu gia.
Nhưng còn hơn cả quải trượng đánh xuống người, y cảm thấy ngôn ngữ mà Ngọc Cầm tiểu thư nói ra còn làm mình đau đớn hơn. Mỗi câu mỗi chữ đều chứng thực ý nghĩ của y – từ ba năm trước, thiếu gia đã không xem y là người nữa rồi!
Đúng vậy, trước đây khi thiếu gia còn nhỏ, không biết được thế nào là giàu nghèo, cho nên mới quấn quít lấy y. Nhưng khi thiếu gia lớn lên đã hiểu được địa vị của mình, đối với hạ nhân như mình cũng không còn cảm tình yêu mến như trước nữa. Mình đi theo thiếu gia nhiều năm như thế, trung thành và tận tâm, cho nên mới không bị thiếu gia đá đến chuồng ngựa.Hơn nữa mình dù sao vẫn có chút tác dụng, có thể giúp thiếu gia phát tiết dục vọng.
“Ngươi cho là vì sao tứ ca đùa giỡn với ngươi? Bởi vì ngươi sinh ra đã tiện (hèn) rồi! Nhìn ngươi sinh ra đường đường là đại nam nhân, không ngờ lại như nữ nhân không biết thẹn! Đánh thứ tiện kĩ nữ dám câu dẫn nam nhân! Xem lại bộ dạng ngươi đi, nghĩ rằng tứ ca có thể coi trọng ngươi sao? Cũng không ngẫm lại xem, tứ ca cao quý như thế, anh tuấn như thế, tốt như thế! Huynh ấy sao có thể coi trọng nô tài thô kệch quê mùa như ngươi?! Ta đánh tiện nô tài ngươi, là ngươi làm tứ ca không để ý tới ta! Xem ta đánh chết ngươi không…” Đường đường một tiểu thư Tiêu phủ nói ra những lời thực dơ bẩn.
Những vết thương trên người Tráng Quả còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, máu tươi nhanh chóng thấm ướt xiêm y, thậm chí y còn nghe đượcthanh âm xương cốt mình bị bẻ gãy.
Ta có thể bị đánh chết tươi như thế này không? Có lẽ, có lẽ là vậy. Nhà giàu như người ta đánh chết vài nô tài thế này cũng là chuyện bình thường thôi.
Tráng Quả bắt đầu cảm thấy, kì thật bị đánh chết thế này cũng được, sau này càng đỡ phải trải qua những chuyện thống khổ hơn nữa.
Chỉ là không thể hầu hạ thiếu gia nữa. A, cái đó thì có quan hệ gì chứ! Một Tráng Quả mất đi, còn có thể có một Tráng Trung nào đó đến nữa mà. Tóm lại, thiếu gia không thiếu người hầu hạ là được, huống chi Ngọc Cầm tiểu thư đã gả cho thiếu gia…
“Các ngươi đang làm gì!”
Cửa rầm! một tiếng mở ra, người tới phẫn nộ quát, là Tiêu Chấn Nhân gấp gáp trở về!
Thấy Quả Quả người đầy máu tươi nằm dưới trượng quải mà Tiêu Ngọc Cầmđang cầm, Tiêu Chấn Nhânvừa phẫn nộ vừa đau lòng! Một khắc này, hắn hận không thể một chưởng đánh chết Tiêu Ngọc Cầm, còn cả lão thái bà chết tiệt đang đứng bên kia cười lạnh nữa!
Đến trước người Tráng Quả, đẩy Tiêu Ngọc Cầm ra, ôm lấy Tráng Quả đã mơ hồ, nói với hai nữ nhân kia, “Lão nãi nãi, tiểu muội, tục ngữ nói, đánh chó phải ngó mặt chủ. Sao vậy? Người đi theo bên cạnh ta đã phạm vào điều gì trong gia quy mà hai vị phải thay ta giáo huấn y?”
Lão phu nhân thấy hắn không đoái hoài gì đến thân phận mà ôm thứ tiện nô kia, không khỏi bất mãn, “Chấn Nhân a, không phải lão nãi nãi nói ngươi, ngươi không chọn người tốt nào mà lại chọn một tên đê tiện đi theo bên người như thế? Thật là mất hết cả mặt mũi Tiêu phủ ta!”
Tiêu Chấn Nhân cười lạnh một tiếng, “Xấu hổ rồi, lão nãi nãi, đồ đê tiện trong miệng người chính là gia phó vô cùng trung thành tận tâm đi theo bên cạnh ta cả mười bảy năm nay. Ta không chọn y thì còn chọn ai được nữa?”
Thân thể Tráng Quả run lên một chút.
“Nhưng ngươi cũng không thể làm loại chuyện này với y a! Cùng với một đại nam nhân có bao nhiêu ghê tởm! Ít nhất cũng phải tìm nữ nhân a!” Tiêu Ngọc Cầm hơi oán giận nói.
“Đúng! Đúng vậy! Nếu ngươi muốn tìm nữ nhân phát tiết, trong phủ còn nhiều nữ nhân mà. Nếu ngươi thấy chướng mắt vẫn còn có thể thuNgọc Cầmvào phòng ngươi, sao phải tìm đến một nam nhân chứ!” Lão phu nhân phụ họa.
“Sau đó giống tam ca Tiêu Chấn Hành, bị người tố cáo đến nha môn Hình bộ? Hay là muốn để một đám nữ nhân to bụng tranh đoạt vị trí tiểu vương phi? Đợi đến khi đứa nhỏ sinh ra lại tiếp diễn cảnh tranh đoạt vị trí Tiêu vương để đầu rơi máu chảy? Huống chi…”Đột nhiên, Tiêu Chấn Nhânnhìn qua hướng Tiêu Ngọc Cầm, “Tiểu muội ngày đó không phải đã ở đó sao? Vậy ngươi hẳn là biết, nữ nhân bình thường chỉ sợ không thể thỏa mãn ta rồi! Hay Tiêu phủ muốn nha hoàn mua vào Tiêu phủ mới được hai ba ngày đã bị ta đùa chết?!”
Lão phu nhân sửng sốt, “Ngươi nói…”
“Ta đang nói, Tráng Quảtheo bên cạnh ta, là gia phó làm ta phi thường vừa lòng, trên tất cả các phương diện. Ta không muốn lúc ta không ở đây, hai người lại tự tiện vượt quyền ta mà giáo huấn y! Nếu đánh y hỏng mất, hai người tìm đâu ra một gia phó tận trung như thế, chịu đựng ta gây sức ép cũng không đi nói lung tung khắp nơi?Ân?” Tiêu Chấn Nhân mặt không chút thay đổi nói.
Hắn không biết những lời hắn nói này đã để cho Tráng Quả đang nhắm chặt mắt nằm trong ***g ngực hắn nghe không sót một chữ!
“Phải không? Ta nghe Ngọc Cầm nói, nô tài này tự tiện kê đơn trong nước trà của ngươi, mê hoặcngươi, cho nên sợ ngươi phân biệt không rõ người nào, nên ta mới thay ngươi giáo huấn tên gia phó này. Mặt khác, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ,vương phi có thể chưa cần, nhưng có thể thu trước một thiếp thân bên cạnh. Như vậy cũng tốt cho ngươi.” Lão phu nhân nhân cơ hội đề cử Tiêu Ngọc Cầm vớiTiêu Chấn Nhân.
“Không cần. Lão nãi nãiđã quên lúc trướcChấn Nhân nói với người thế nào rồi sao? Vị trí của vương phi, ta sẽ không để cho người không xứng đáng ngồi lên. Về phần thu phòng thị thiếp thì không cần, ta đã có Tráng Quả giúp ta tiết hỏa, sẽ không làm bừa; hơn nữa y cũng không sinh hài tử được, sau này cũng sẽ không tranh quyền thế với nhi tử của vương phi tương lai!”
Tráng Quả đã hoàn toàn hết hy vọng!
Tiêu Chấn Nhân tà nghễ liếc Tiêu Ngọc Cầmđang tràn đầy hi vọng một cái, lập tức đánh nátgiấc mộng của nàng ta. Nữ nhân chết tiệt này vì vị trí của vương phi tương lai mà dám đem chuyện mình làm vu oan đến đầu Quả Quả, còn dám cùng lão thái bà này đánh tâm can bảo bối của hắn thành như vậy; hắn nhất định không dễ dàng buông tha hai người kia như vậy!
Tiêu Chấn Nhân cẩn thận ôm chặt Tráng Quả, chuẩn bị quay về Nhâm Tâm cư. Bởi vì cảm giác trên tay mình ngày càng ẩm ướt, sợ thương thế của Tráng Quả sẽ tăng thêm. Huống chi, vết thương cũ của y vẫn chưa tốt, lại thêm vết thương mới, nên nhanh chóng trở về trị thương thì hơn.
Xoay người, đang định rời đi, đột nhiên lão thái bà lại ở sau người hô, “Ngươi đừng đi vội! Còn chuyện của tam ca ngươi, ta còn chưa hỏi ngươi xử lý thế nào mà. Ngươi sẽ không thật sự xét xử tam ca ngươi chứ? Tiêu phủ ta không còn mặt mũi nào nữa! Ngươi nhanh chóng thả tam ca ngươi ra, thuận tiện xử lý luôn đám dân chúng dám loạn cáo tam ca ngươi, đừng để bọn chúng ồn ào bên ngoài nữa!”
Nhịn xung động muốn giáng cho lão thái bà này một cái tát xuống, Tiêu Chấn Nhân ngay cả thân mình cũng không chuyển, đi thẳng về trước, chỉ lưu lại một câu, “Lão nãi nãi có nghi vấn gì thì có thể đi hỏi nhi tử của ngài, phụ vương của ta, tin rằng ông sẽ cho người một đáp án vừa lòng.” Tiếng dứt, người đã đi xa.
**********************
Trở lại Nhâm Tâm cư, còn chưa kịp bước vào khách thính, Tiêu Chấn Nam đã lao tới hô to, “Tráng Quả ca không có việc gì chứ? Tứ ca, Tráng Quả ca y… A! Y làm sao vậy? Là ai đánh y đến thế này? Đúng rồi, nhất định là nữ nhân Tiêu Ngọc Cầm độc ác như rắn rết kia! Xem ta đến giáo huấn nàng thế nào!” Thấy Tráng Quả đầy thương tích nằm trong ***g ngực Tiêu Chấn Nhân,Tiêu Chấn Nam kêu to, nói xong định đi tìm Tiêu Ngọc Cầm tính toán, lại bị ca ca Tiêu Chấn Vũ vừa nghe được tiếng cậu bắt lại.
“Nam Nam, đứng lại! Tứ ca, thương tích củaTráng Quả có nặng không? Muốn ta đi gọi đại phu không?” Tiêu Chấn Vũ bắt chặt lấy Tiêu Chấn Namkhông tha, hỏi Tiêu Chấn Nhân.
Ôm Tráng Quảđến thang bên ngoài để lên lầu hai, hắn thuận tiện nói vớiTiêu Chấn Vũ, “Chấn Vũ, ngươi mang Chấn Namđến thỉnh Phong đại phu ‘khởi thủ hồi xuân’ nổi danh kinh thành đến đây, nói với lão chuẩn bị bó xương, nhanh lên!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT