Đối mặt với Hàn quốc công cậy già lên mặt trên triều, Vĩnh Dạ đế không nói gì, chỉ hời hợt nói giao việc này cho Hoàng hậu toàn quyền xử lý, Hoàng hậu sẽ xử lý tốt.
Hàn quốc công được một tấc lại muốn tiến một thước càng muốn nêu ý kiến nữa.
Vĩnh Dạ đế không cho Hàn quốc công cơ hội.
“Vậy là Hàn quốc công đang nghĩ Hoàng hậu của trẫm không có khả năng điều tra rõ việc này sao? Hàn quốc công còn muốn trẫm bỏ quốc sự sang một bên để đi xử lý chuyện lông gà vỏ tỏi ở hậu cung à?” Giọng Vĩnh Dạ đế không lớn, thế nhưng ý trong lời nói không thể nói là không nặng.
Hàn quốc công tuy rằng luôn kể công tự cao, nhưng lúc này cũng biết nói vậy với Hoàng thượng là không đúng. Hắn thấy đa số triều thần đều nháy mắt với mình, cho dù trong lòng có chút không hài lòng, cũng đành bước ra thỉnh tội.
Lần này bầu không khí trên triều có chút ngưng trệ.
Vốn dĩ Vĩnh Dạ đế đã không thích Hàn quốc công, Hàn quốc công tự cao tự đại, là người ngang ngược kiêu ngạo, thường kể công. Cố ý đẩy cháu gái Hàn Thanh Hà vào cung, Vĩnh Dạ đế cũng không mặn không nhạt, thậm chí còn cho nàng thân phận tiệp dư.
Thiên hạ này là thiên hạ của hắn, những việc mà Hàn quốc công đã từng làm, ở trong mắt của Vĩnh Dạ đế không có chỗ nào là không giống bùa đòi mạng của gia tộc. Vĩnh Dạ đế không phải là một Hoàng đế hèn yếu, bây giờ không trị, thì tương lai không xa, sẽ để lại hậu hoạn.
Hoàng hậu nhận được ý chỉ của Hoàng thượng, tất nhiên hiểu là Hoàng thượng muốn tra rõ việc này. Mấy ngày trước An tu viên té ngã suýt nữa thì sảy thai, Hàn tiệp dư lại bị trúng độc mãn tính, nếu nàng không tra ra, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ nghĩ nàng có ý gì. Lần này nàng nhất định phải tra rõ việc này, làm cho Hoàng thượng tin tưởng, nàng vẫn còn đủ tư cách để ngồi cái ghế này.
Nàng tự mình đến Tây Cảnh các thăm Hàn tiệp dư vẫn còn nằm tịnh dưỡng trên giường, thẳng tay lấy mấy cây nhân sâm cất trong kho ra tặng cho nàng ta, đồng thời săn sóc an ủi Hàn tiệp dư.
“Hàn tiệp dư thân thể có tốt hơn chưa?” Hoàng hậu ngăn cản Hàn tiệp dư muốn xuống giường hành lễ.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương, thân thể tần thiếp đã tốt hơn nhiều rồi.”
Hàn Thanh Hà nằm trên giường, sắc mặt vàng như nến, nhìn qua có chút tiều tụy. Bị người khác hạ độc đã là chuyện khiền cho nàng rất kinh sợ, bình thường nàng qua lại rất tốt với các vị phi tần khác, cũng không gây thù chuốt oán với người khác. Nhưng trong lòng nàng vẫn hiểu rõ trong hậu cung này không có cài gọi là tỉ muội tình thân, nên thường ngày lúc tiếp xúc với những phi tần đó cũng rất cẩn thận, nhưng lại không nghĩ đến chuyện này lại xảy ra. Nàng có chút kinh hãi, may mà độc vẫn còn ít, bằng không, nàng thật sự không dám tưởng tượng nữa.
Nàng hiểu Hoàng hậu nương nương bị Hoàng thượng yêu cầu làm rõ việc này. Thái y xem bệnh cho nàng cũng là người của Hàn gia, bằng không cũng sẽ không nói thật chuyện này với nàng. Lúc trước nàng tham gia tuyển tú thì chuyện này đã bắt đầu, lại không ngờ tới Hoàng thượng lại giao cho Hoàng hậu xử lý. Nàng không phải không muốn, nhưng vạn nhất Hoàng hậu là người đứng sau chuyện này, chẳng phải nàng lại bị đẩy vào vòng nguy hiểm sao. Thế nhưng lại lại có cảm giác chuyện này không có quan hệ gì với Hoàng hậu cả, dù sao nàng chỉ là một Tiệp dư mới vào cung, cũng không được sủng ái, Hoàng hậu không có lý do gì để đối phó nàng cả.Cho nên nếu hắn đã dám huyên náo như vậy, làm cho chuyện này bị lộ ra, thì sẽ không dám hạ thủ với nàng nữa.
Hoàng hậu ngồi không bao lâu, thì rời đi. Sau đó Tây Cảnh các lại nghênh đón rất nhiều phi tần đến thăm Hàn tiệp dư. Ngay cả mấy vị thượng phi nương nương cũng đưa quà đến, không phải là dược liệu thượng hạng thì cũng là tổ yến đồ bổ dùng để điều dưỡng thân thể.
Chuyện Hàn tiệp dư bị trúng độc Hoàng hậu tra xét mấy ngày đều không có manh mối gì, mọi người trong hậu cung đều liên tục suy đoán, đều nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương cũng rất nóng lòng. Hàn tiệp dư trúng độc, nàng đã tra xét rất lâu mà không có manh mối gì, thái y, cung nữ, thái giám đều đã bị tra hỏi. Đồ ăn, huân hương cũng kiểm tra rồi, đồ dùng hàng ngày cũng xem xét nhưng không có một chút dấu vết nào. Vốn dĩ chuyện này ở trong cung cũng chẳng phải chuyện lớn gì. Thế nhưng tổ phụ của Hàn tiệp dư lại phát hiện, ngang ngạnh nháo loạn làm ai cũng biết chuyện này. Cái này, nàng chỉ sợ chuyện này nàng còn chưa kịp tra rõ thì người trong thiên hạ đã truyền miệng thành dạng gì nữa.
Hoàng hậu nương nương đang nóng ruột, thì cung nữ tâm phúc đến truyền tin.
“Đổng bảo lâm? Bổn cung đang bận. Nói là Bổn cung đang nghỉ ngơi, bảo nàng ta về đi.”
Cung nữ thiếp thân của Hoàng hậu Tĩnh Tâm là người không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, Đổng bảo lâm nói là có việc muốn bẩm báo với ngài.”
“À.” Mắt phượng của Hoàng hậu nheo lại: “Gặp mặt một chút cũng không sao. Bảo Đổng bảo lâm chờ ta ở đại điện.”
Tĩnh Tâm nghe theo lời của Hoàng hậu sắp xếp cho Đổng bảo lâm.
Đổng bảo lâm đang uống trà cung nữ dâng lên, trà rất ngon, nhưng nàng lại không có lòng dạ nào thưởng thức trà ngon. Trong lòng nàng có chút kích động, nếu lần này nàng thành công, nàng không chỉ có thể leo lên cái cây to Hoàng hậu này, còn có thể loại trừ đi cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của nàng.
Hoàng hậu cũng không để Đổng bảo lâm đợi lâu, thay đổi vài món cung trang xong thì ra nội điện.
“Tần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương kim an.”
“Miễn lễ đi. Đổng bảo lâm, ngươi tới tìm Bổn cung có chuyện gì?”
Đổng bảo lâm thấy Hoàng hậu nương nương hỏi, cũng không quanh co, nói thẳng ý đồ mình đến.
“Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp biết nương nương đã vì chuyện của Hàn tỷ tỷ mà hao tổn tinh thần mấy hôm nay. Tần thiếp có biết chút ít, có thể sẽ giúp ích cho người, tần thiếp đến để phân ưu cùng nương nương.”
“Đổng bảo lâm biết chuyện gì?” Hoàng hậu nghe được lý do của Đổng bảo lâm, cũng không lộ ra vẻ vội vàng, bình thản hỏi, động tác đặc biệt ung dung, giọng nói và hành động không thay đổi gì.
Đổng bảo lâm khẽ cắn môi, biết Hoàng hậu đang muốn nhìn xem rốt cuộc là nàng biết cái gì, nếu nàng không nói ra, chỉ sợ là không bao giờ có được tín nhiệm của Hoàng hậu.“Hoàng hậu nương nương, theo tần thiếp biết, chuyện này chỉ sợ là có liên quan đến Duyệt quý tần.”
Hoàng hậu nương nương nghe xong lời này của Đổng bảo lâm, con ngươi chợt lóe sáng, nhìn Đổng bảo lâm đang dò xét mình, nở nụ cười.
“Đổng bào lâm, ngươi có chứng cứ không?”
Đổng bảo lâm thấy Hoàng hậu nương nương không tin mình, cũng có chút nóng nảy.
“Hoàng hậu nương nương, tần thiếp nói thật. Tần thiếp đã từng thấy Duyệt quý tần và Hàn tỷ tỷ tranh chấp trong Ngự Hoa viên. Tần thiếp còn vô tình biết được có một cung nữ ở Chiêu Nguyệt cung là đồng hương của Đại cung Tuyết Mai của Hàn tỷ tỷ.”
“Đồng hương?” Hoàng hậu nương nương suy nghĩ một chút, đại khái đã có tính toán, mới hài lòng cho Đổng bảo lâm hồi cung.
Lúc Đổng bảo lâm ra về trên mặt đầy hưng phấn, tim của nàng cũng đang đập mạnh. Tất cả đều vì lúc nàng về, Hoàng hậu nương nương hứa hẹn với nàng một câu:
“Nếu lời của Đổng bảo lâm là thật, lần này Bổn cung nên cảm tạ Đổng bảo lâm.”
Mấy ngày sau, Hoàng hậu nương nương triệu tập mọi người đến Phượng Tảo cung.
Cung Chiêu Nguyệt của Ân Như Tuyết ở chỗ hẻo lánh, hơn nữa nàng cũng không phải là người sẽ bạc đãi bản thân mình, cho nên cứ chậm rãi mà đi, mặc kệ Anh Đào luôn hối thúc.
Phi tần có địa vị thấp đến sớm nhất, còn các vị phi tần có địa vị cao sẽ luôn khoan thai đến sau. Nàng vào cung thì nhiều người đã đến, nhưng đa số chỉ là những người có địa vị thấp. Các phi tần thấy vị Duyệt quý tần xinh đẹp như hoa được sủng ái nhất hậu cung đã đến, đều hành lễ. Nhưng lại không có người nào muốn trò chuyện với nàng.
Ân Như Tuyết luôn độc lai độc vãng, trong cung chỉ có một mình, nhìn thấy mọi người như vậy, không cảm thấy gì cả, trái lại còn nghĩ mọi người duy trì khoảng cách với mình như vậy thật tốt, cũng chẳng thèm quan tâm, tìm được chỗ thì ngồi xuống uống trà. Trong đại điện đều là những cô gái nũng niu, chỉ có nàng là lạnh lùng xa cách, Ân Như Tuyết cũng bình thản chờ đợi.
Chẳng bao lâu sau, Đức phi nương nương khoan thai bước vào, Thục phi nương nương, Dung phi nương nương cũng đã đến, chỉ còn lại An tu viên và Hàn tiệp dư đang dưỡng bệnh và Tiễn thải nữ bị cấm túc là không đến.
Mọi người đều biết mấy ngày qua hậu cung xảy ra chuyện Hàn tiệp dư trúng độc. Nghĩ đến hôm nay Hoàng hậu gọi đến chắc cũng là vì chuyện này.
Tất cả mọi người đều xì xào bàn tán, Hoàng hậu nương nương đến rồi.
“Hôm nay Bổn cung cho gọi tỷ muội đến đây, mọi người cũng biết là chuyện gì rồi. Bổn cung cũng không muốn nói vòng vo. Bắt đầu thôi.”
Hoàng hậu nương nương vừa bước vào đã hành động rồi, làm cho các phi tần có chút choáng váng.
“Truyền Đại cung nữ bên cạnh Hàn tiệp dư Tuyết Mai.”
Một người tóc tai rối bù, bị cung nữ đưa vào. Nàng thấy Hoàng hậu thì liền hô oan uổng. Hoang hậu nương nương lại không chút đồng tình, lớn tiếng hỏi:
“Tuyết Mai, ngươi có biết tội của mình không? Dám hạ độc Hàn tiệp dư, chủ tử của mình.”
Tuyết Mai nghe được lời chất vấn của Hoàng hậu nương nương, cả người run lẩy bẩy, liên tiếp phủ nhận.
Hoàng hậu uy nghiêm hỏi: “Còn không thừa nhận? Muốn Bổn cung tiếp tục tra tấn sao?”
Tuyết Mai càng khóc lớn hơn, nhưng vẫn không nhận tội.
“Mưu hại phi tần là tội danh liên lụy cửu tộc, ngươi còn không thú nhận là ai sai khiến ngươi?” Hoàng hậu thay đổi hình tượng ôn hòa rộng thượng bình thường, lạnh giọng quát lớn.
Tuyết Mai muốn khóc cũng không khóc được, nghe xong lời này, hai mắt sưng đỏ lộ ra sự tuyệt vọng.
“Nô tỳ nói, chỉ cầu xin Hoàng hậu nương nương có thể buông tha người nhà của nô tỳ.”
Hoàng hậu nương nương không nói gì.
“Thuốc kia, là Hương Thảo ở cung Chiêu Nguyệt đưa cho nô tỳ. Những cái khác nô tỳ không biết. Hương Thảo nói với nô tỳ sau khi chuyện này hoàn thành, đệ đệ của nô tỳ sẽ có tiền chữa bệnh.”
“Hương Thảo của cung Chiêu Nguyệt sao? Người đâu, đến cung Chiêu Nguyệt bắt Hương Thảo đến đây.” Hoàng hậu nói ra lời này thì tựa hồ như liếc sang chỗ Duyệt quý tần một cái.
Lúc này, nhiều phi tần trong điện đều nhìn Duyệt quý tần bằng ánh mắt sâu xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT