Đầu hạ trôi qua rất nhanh, đã đến giữa mùa hè, thời tiết thoáng cái đã rất nóng.
Phủ nội vụ đã dự đoán trước được nhiệt độ của năm nay, nên đã sớm đưa băng khối đến chỗ các vị nương nương.
Hậu cung dạo này cũng rất yên tĩnh, nếu có thì cũng chỉ là mấy vụ cãi vã vặt vãnh của mấy phi tần.
Mấy hôm nay Ân Như Tuyết cũng rất thích thú, khoảng thời gian này, Vĩnh Dạ đế rất sủng ái Ân Như Tuyết, thậm chí còn hơn cả Lý Dạng, Hàn Thanh Hà nhóm phi tần mới nhập cung của các thế gia.
Nhưng Ân Như Tuyết lại không đắc ý, ngược lại còn cảm thấy có gì đó chẳng may sắp đến.
Tuy lần trước Vĩnh Dạ đế đột nhiên đến Cẩm Tú hiên, nhưng không có nghĩa là Ân Như Tuyết không có chút cảm giác nào. Thật ra lúc hắn vừa bước vào cửa, Ân Như Tuyết đã được hệ thống thông báo điểm hảo cảm của Vĩnh Dạ đế đã tăng thêm 10, tuy rằng lúc đó Ân Như Tuyết không hiểu rõ Vĩnh Dạ đế xúc động cái gì, nhưng không muốn phá hỏng không khí, nàng lại làm bộ như hoàn toàn không biết gì cả, tiếp tục cắm cúi thêu.
Nhưng mấy ngày qua, tuy Vĩnh Dạ đế vẫn cưng chìu Ân Như Tuyết nhưng điểm hảo cảm lại tăng rất chậm, chỉ tăng có 3 điểm.
Ân Như Tuyết biết đã đi vào ngõ cụt, Vĩnh Dạ đế là Hoàng đế, lại còn phải trảnh qua cảnh tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu) mới có thể leo lên địa vị Hoàng đế cao cao tại thượng đó, hắn sẽ hất cảnh giác. Nếu như nói hai lần trước độ hảo cảm tăng thật nhanh, đó là vì Vĩnh Dạ đế cho rằng Ân Như Tuyết không biết thân phận thật sự của mình.
Nếu như hiện tại không có cơ hội tốt, hảo cảm của Vĩnh Dạ đế chỉ sợ sẽ đình trệ rất lâu.
Ân Như Tuyết tuy rằng không nóng nảy, nhưng Hệ thống lại luôn lải nhải trong đầu.
“Người chơi à, phải biết tranh thủ cơ hội cho mình.”
“Thiếu nữ à, ngươi phải chủ động xuất kích nha.”
“Tiểu Tuyết Tuyết à, lao ra tấn công bọn nữ nhân hậu cung đó đi.”
Lúc đầu Ân Như Tuyết nghe hệ thống cổ động, còn thấy phiền phức, nhưng nghe nhiều cũng có chút thấy lợn chết không sợ nước sôi. Đã bắt đầu nghĩ: “Nữ nhân trong hậu cung của Vĩnh Dạ đế thoạt nhìn rất có sức chiến đấu, toàn là loại biết đánh du kích, mình bất động, nhưng được cưng chìu như vậy, khó tránh khỏi không có người động tay động chân với mình. Mình chờ hình như cũng không tốt lắm?”
Mùa hè trời rất nóng, đại đa số hoa trong vườn đều không nở, nhưng hoa trung quân tử – hoa sen, lại luôn nở tươi.
Dáng vẻ uyển chuyển, duyên dáng yêu kiều ở trong hồ sen.
Mấy ngày trước lúc thỉnh an thì Dung phi khen hoa sen năm nay nở đẹp với Hoàng hậu nương nương. Hoàn hậu nương nương mới nói, đơn giản là bảo mấy hôm nữa Dung phi hãy tổ chức tiệc ngắm sen đi, để cho mọi người đi ngắm sen.
Dung phi nương nuong cũng cười tủm tỉm nhận lời.
Quả nhiên, mấy ngày nữa, Dung phi nương nương đã gửi thiệp mời đến các cung, mời mọi người đến Bích Hà đình thưởng hoa.
Lúc Dung phi nương nương đưa thiệp mời đến Cẩm Tú hiên thì Ân Như Tuyết đang đánh đàn, không khéo, dây đàn lại bị đứt.
Ân Như Tuyết nhìn vết máu ở đầu ngón tay, chau mày.
Lẽ nào lần thưởng hoa này sẽ có chuyện bất thường xảy ra sao?
Ân Như Tuyết luôn tin vào dự cảm của mình, vì vậy đã dùng hiểu rõ tiên cơ.
Hiểu rõ tiên cơ đã cho thấy mấy người.
“Mọi người trong hậu cung cười nói dịu dàng trò chuyện thưởng hoa, bầu không khí hài hòa.”
“Sau đó lại thành một đám hỗn loạn, còn có mấy tiếng hét chói tai truyền đến, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy trên mặt ai đó lại nổi mẫn đỏ.”
Ân Như Tuyết suy nghĩ, điều này rốt cuộc là nhắm vào ai? Là nàng sao?
Bất quá mặc kệ chuyện gì xảy ra, đó có thể là một cơ hội tốt, để làm tăng điểm hảo cảm của Vĩnh Dạ đế với mình.
Ân Như Tuyết gọi một tỳ nữ đến, bảo nàng đưa đàn đến phủ nội vụ tìm người sửa.
Lại gọi Anh Đào và Nguyệt Nha đến, chuẩn bị cung trang và trang sức cho tiệc thưởng hoa ngày mai.
Mọi người đều ôm tâm trạng mong chờ đến ngày thưởng hoa, cho nên đều đến đúng giờ.
Nhưng mà Hoàng hậu nương nương lại không đến,các phi tần cũng không thấy đáng tiếc gì, trái lại cảm thấy không bị gò bó. Nhưng người chủ trì tiệc thưởng hoa hôm nay là Dung phi nương nương khi nghe được Hoàng hậu nương nương không đến thì có vẻ không vui, đại khái là nghĩ Hoàng hậu nương nương làm nàng mất mặt. Nhưng mà khi mọi người đều khen tiệc thưởng hoa lần này thì sắc mặt của Dung phi đã tốt hơn.
Ân Như Tuyết khó có khi được ra ngoài hít thở không khí, đối với những chuyện các phi tần đó nói nàng không có hứng thú, nhưng mà cảnh ở hồ sen này lại rất đẹp, nàng hứng thú. Chỉ có một người ngồi ở góc trong của đình Bích Hà, thật sự thưởng hoa.
Đột nhiên có mùi son phấn truyền đến, cơ thể của Ân Như Tuyết đã được điều dưỡng tốt hơn nhờ dưỡng sinh đan, cũng không còn quá mẫn cảm với mùi son phấn, tuy vẫn còn nhưng không quá mãnh liệt. Ân Như Tuyết nhịn xuống, không có biểu cảm gì.
“Như Tuyết tỷ tỷ mấy ngày qua luôn bận hầu hạ Hoàng thượng, đã sớm quên người muội muội như ta rồi.” Đổng Ngọc ngồi bên cạnh Ân Như Tuyết, giọng nói có hơi chua.
Ân Như Tuyết nhíu mày, liếc nhìn Đổng Ngọc. Nhãn thần tỉnh táo nói: “Ta có muội muội như ngươi từ lúc nào thế, sao ta lại không biết nhỉ.”
Đổng Ngọc nghe hiểu lời đó, sắc mặt tái xanh, có chút khó chịu, không thể làm gì khác hơn là giậm chân, tức giận đứng lên.
Ân Như Tuyết chớp chớp mắt, chuyển mắt về phía hồ sen, nhìn qua như không thèm để ý chút nào, dáng vẻ có chút vô tội nữa.
Ngày mùa hè, thời tiết rất nóng, mặc dù đình Bích Hà có bóng râm, ở giữa lại chất nhiều khối băng. Nhưng lại có nhiều phi tần như vậy, vẫn không đủ mát. Có mấy người đã nóng chảy mồ hôi, lại sợ ảnh hưởng đến lớp trang điểm, vừa quạt vừa lấy khăn lau mồ hồi trước trán.
Tiếng cười dịu dàng đầy trong không gian, không hiểu sao đột nhiên lại có tiếng hét chói tai.
“A, mặt của ta.”
Tiếng kêu này làm mọi việc ngưng lại, là tiếng của một phi tần bị thất sủng.
Mọi người đều nhìn về phía đó, chỉ thấy trên mặt tài nhân kia có rất nhiều đốm đỏ, còn phát lớn rồi tràn ra khắp nơi, nhìn rất dọa người.
Vài phi tần còn kinh hô, mà người phải chịu trách nhiệm cho tiệc thưởng hoa này là Dung phi nương nương có chút hốt hoảng, vội vội vàng vàng phân phó cung nhân đến Thái y viện tìm thái y đến.
Ân Như Tuyết nhìn người đó, đột nhiên cảm thấy tay mình có chút ngứa.
Vĩnh Dạ đế nghe Tân Thuyên bẩm báo, nói là Dung phi tổ chức tiệc thưởng hoa, nghĩ hôm nay chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra, tiệc thưởng hoa này cũng tốt, nghe nói hoa sen năm nay rất đẹp.
Lúc Vĩnh Dạ đế đến đình Bích Hà thì nhìn thấy đám hỗn loạn đó.
Vĩnh Dạ đế nhìn từ xa, chỉ thấy một đám hỗn loạn trong đình Bích Hà. Nhưng kì quái, cô gái ngồi ở góc kia rõ ràng là không thể thấy được cung trang cô ấy mặc, nhưng hắn lại có thể từ nhìn thấy nàng đang ngơ ngác nhìn tay của mình từ ánh nhìn đầu tiên.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” thanh âm uy nghiêm của Vĩnh Dạ đế vang lên, nhìn Dung phi chờ câu trả lời.
Dung phi chẳng biết đáp lời thế nào.
Lệ mỹ nhân bước lên, nói rõ ngọn nguồn, trong giọng nói còn có chút hả hê.
Dung phi trừng Lệ mỹ nhân.
Vĩnh Dạ đế cau mày, thật sự là không thể làm cho người khác bớt lo.
Nhãn thần lại nhìn tới chỗ của cô gái kia, thấy nàng lại im lặng, ngoan ngoãn ngồi trong góc, hai tay giấu trong tay áo.
“Vân mỹ nhân, tay nàng làm sao vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT