Không khí trong chiếc xe hơi bỗng dưng trùng xuống 1 cách nặng nề. Thấy Tuấn vẫn đanh mặt lại, không có động thái gì nên tên cướp liền chuyển con dao sang kề sát cổ Tuấn, rồi trịnh thượng quát lên:

- Mẹ kiếp! mày điếc à?! Tao bảo bỏ hết tiền vào cái túi này!!!

Trông thấy sinh mạng của Tuấn đang bị đe dọa, Phong bất chợt chau mày lại vẻ vô cùng tức giận, tay anh run còn hơn lúc hắn kề dao vào cổ anh. Không kìm chế được cảm xúc trong lòng mình, Phong trừng mắt, gào lên:

- Ông mà dám động đến 1 sợi tóc của anh ấy, tôi thề sẽ băm ông ra làm trăm mảnh! Đồ khốn kiếp!!

Tuấn cảm thấy như có 1 dòng diện cực mạnh vừa chạy dọc sống lưng mình, nhưng đồng thời câu nói ấy cũng khiến cho lòng anh xôn xao vô cùng…

Tên cướp thì giật bắn người vì thái độ dữ dằn của Phong, và lời nói đầy xúc phạm kia vô tình làm hắn tự ái

- Tao đáng tuổi cha mày đấy, thằng mất dạy!!

- Loại người như ông – Phong gằng giọng – không việc gì tôi phải kính nể cả!!

Gã điên tiết dí thẳng mũi dao vào cổ Phong, khiến những giọt máu đỏ tươi từ từ ứa ra từ làn da khá trắng kia, nhưng trông Phong chẳng có vẻ đau đớn gì cả. Tuấn căng thẳng nhìn vào 2 tay đang báu chặt lấy vô lăng của cậu chủ, anh biết với cá tính của Phong, anh chàng này chắc hẳn đang rất tức giận, có lẽ vương 1 chút sợ hãi nữa. Nhưng liền sau đó, trái ngược với suy nghĩ của Tuấn, Phong quay sang nháy mắt với anh rồi thản nhiên nói:

- Số ông đúng là xui xẻo lắm mới leo nhầm lên xe bọn này.

- Ý mày là gì, 2 thằng ranh ốm yếu như tụi bây thì làm gì được tao?! – hắn nhướng mày

Phong chợt bật lên cười như phát rồ, anh bỏ 1 tay ra khỏi vô lăng, vuốt ngược mái tóc mình lên kiểu vô cùng bất cần đời rồi quay lại nhìn tên cướp bằng 1 ánh mắt...trông rất…điên dại:

- Vì 2 thằng tôi đang rất chán đời! Chán đến mức muốn đâm thẳng cái xe này vào 1 tòa nhà hay bức tường nào đó. Nhưng giờ thì có thêm ông… 3 người chắc sẽ vui hơn chứ hả?

Dứt câu, Phong phóng xe thật nhanh 1 cách điên cuồng trong đêm đen, khiến tên cướp phải hoảng hốt và thét lên. Hắn trợn mắt kinh sợ đến tột độ trước vận tốc đáng sợ của chiếc xe. Tuấn cũng sợ hãi quay sang láo liên nhìn cậu chủ; lúc bấy giờ không khác gì 1 gã “quái xế” bệnh hoạn cả. Nhưng khi nhận được cái nhìn trấn an của Phong, Tuấn mới cảm thấy yên tâm hơn nhiều, mặc dù khung cảnh 2 bên cửa kính xe đang chảy xiết ngang qua anh như 1 dòng suối vậy.

- Nè!!! Mày điên rồi hả??! – hắn hoảng hốt thét lên – dừng xe lại ngay! Tao không muốn chết!!!

- Nhưng tôi lại muốn… – Phong thở dài vẻ bất cần đời, thản nhiên nói

Tuấn khẽ liếc sang gương mặt đang diễn kịch đầy tài tình của Phong rồi nhoẽn miệng cười trong vô thức…

- Phải đó, tôi cũng muốn chết. Ông bạn à, chết chung cho vui đi.

Lúc này thì gã ăn cướp thật sự sợ đến chết khiếp! Gã không ngờ số mình đen đến mức cướp nhằm xe của 2 tên điên chuẩn bị đi tự tử! Bản năng sống trỗi dậy, gã buông con dao trên tay rớt xuống, rồi lay lay vai Phong nài nỉ với bộ mặt đáng thương vô cùng:

- Đừng…!!! Tôi còn vợ con, làm ơn để tôi sống! làm ơn đi mà…!!!

- Vậy à…? – Phong liếc sang Tuấn, bất chợt quát lên – Tuấn! hành động!

Như 1 hiệu lệnh tức thời, Tuấn quay sang đấm vào mặt người đàn ông 1 phát như trời giáng. Choáng váng vì lực tay quá mạnh của chàng ca sĩ, gã ăn cướp bất tỉnh, ngã ngửa ra sau ghế. Chiếc xe dừng bên vệ đường, Phong và Tuấn nhìn nhau, thở hổn hển rồi cùng phá lên cười như nắc nẻ. Quả thật, lâu lắm rồi, Tuấn mới có 1 nụ cười thoải mái như vậy. Đáng ra, trong tình huồng vừa rồi, ai nấy cũng phải sợ chết khiếp mà giao hết tiền cho tên cướp, nhưng…Phong lại dễ dàng hùa dọa hắn để cứu mạng cả hai. Thái độ điềm tĩnh, tự tin của Phong càng ngày càng khiến Tuấn có cảm tình với anh nhiều hơn, và dĩ nhiên, chỉ ở mức tình bạn mà thôi.

Sau khi giao nộp tên cướp cho cảnh sát và nhận được biết bao nhiêu lời khen ngợi, Phong ngán ngẩm bước ra khỏi đồn cảnh sát và tiến về xe. Thật ra, đây không phải lần đầu anh dọa bọn cướp đến chết khiếp như thế này. Lúc trước, khi bị 3 tên côn đồ chặn đường trong con hẻm tối, Phong đã diễn xuất tài tình y hệt 1 con nghiện ma túy và dùng máu của mình để dọa bọn cướp bỏ chạy mất hút.

Khi xe chạy được 1 đoạn, như mọi khi, Phong lại tiếp tục bắt chuyện trước

- Anh còn ghét tôi không?

Tuấn liếc mắt sang Phong, nhìn cậu chủ vẻ dò xét rồi đáp ngắn gọn:

- Bây giờ thì không.

- Chuyện lúc trước, tôi xin lỗi – Phong nói nhưng mắt vẫn dán chặt vào tấm kính xe – Anh đàn rất hay, đáng lẽ tôi nên nhận anh vào quán sớm hơn.

Đến lúc này thì Tuấn không thể nào giấu được sự ngạc nhiên và tò mò nữa, rõ ràng đây không còn là “Gã công tử bột kiêu ngạo” mà anh đã từng biết…,đã từng nghe qua

- Điều gì đã làm cậu thay đổi như vậy? Hay do ban đầu tôi đã hiểu sai về cậu?

- Không… - Phong đảo mắt suy nghĩ – tôi từ trước...đã luôn ngạo mạn như vậy

- Bây giờ cũng chẳng kém – Tuấn phì cười

- Ừ, nhưng từ sau khi xuất viện, chỉ riêng với anh là…

Bất giác Phong dừng xe đột ngột, khiến Tuấn bị nhào ra trước, suýt tý nữa thì đập cả đầu vào kính xe. Không thể nào! Cái suy nghĩ vừa thoáng qua trong tâm trí Phong vô cùng phản khoa học! Nếu cảm xúc được gắn với bộ não thì việc thay tim kia chẳng liên quan gì đến vấn đề rắc rối này cả. Nhưng cớ sao…những rắc rối điên khùng ấy lại ồ ạt đến với anh chỉ sau ca phẫu thuật định mệnh kia?

- Sao vậy?? – Tuấn nhướng mày nhìn Phong vẻ khó hiểu

Phong thở mạnh ra 1 hơi dài rồi lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng khi khẽ nhìn sang Tuấn, anh lại phát điên lên khi thấy anh chàng ca sĩ kia chẳng thèm cài dây an toàn vào gì cả. Phong chau mày, cau có nói:

- Anh bị điên hả? Cài dây an toàn vào cho tôi!

- Vướng víu lắm – Tuấn nhún vai – tôi không thích.

Không đáp lời Tuấn, Phong liền chồm người sang để cài dây an toàn cho anh. Trong khi Tuấn chỉ biết cứng đờ người lại vì hành động quan tâm thái quá này của cậu chủ. Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú, đẹp "như con gái" của Phong 1 cách vô thức… Đồng thời ngay lúc ấy, Phong bất chợt cảm thấy trái tim mình 1 lần nữa lại xao động vì Tuấn, mặt anh nóng ran khi 2 người vô tình kề sát mặt nhau…và hơi thở nồng ấm, quyến rũ của anh chàng ca sĩ khiến Phong thật sự muốn phát điên lên được! Cảm xúc mãnh liệt này…làm anh chỉ muốn…chỉ muốn…

- Thôi được rồi… - Tuấn tế nhị đẩy Phong ra – để tôi…tự cài…!

Phong lúng túng để tay lên vô lăng rồi nhanh chóng lái xe đi. Suốt đoạn đường về, cả 2 đều im lặng không nói gì với nhau, chắc vì họ bận phải phân tích những cảm xúc kì lạ trong lòng họ khi nãy. Dừng xe trước 1 tòa chung cư, Tuấn sau hồi lưỡng lự, anh nhìn sang Phong, nói nhanh:

- Đừng để người lạ vào xe nữa, thời buổi này chẳng tin được ai đâu.

Đoạn Tuấn bước nhanh xuống xe, không quên gật đầu chào Phong 1 cái thay cho lời cám ơn. Còn Phong thì cứ dán mắt vào tấm lưng to lớn đang ngày càng rời xa mình 1 cách cay đắng…! Chưa bao giờ anh nhận rõ cảm xúc của mình như lúc này, cớ sao anh lại thấy ray rứt, khó chịu khi Tuấn lạnh lùng quay bước đi như vậy…?

Tuấn cho 2 tay vào túi, những suy nghĩ vớ vẩn đầy ắp trong tâm trí anh khiến những bước chân trở nên thật lộn xộn. Thật sự…anh cảm thấy hơi sờ sợ về thái độ quan tâm kì lạ của Phong, nhưng đồng thời anh cũng chẳng hiểu sao, mình lại bị lôi cuốn bởi gương mặt đẹp như tạc tượng kia của cậu chủ. Ở Phong, vừa toát lên vẻ gì đó vừa cao quý, thanh tao, vừa mạnh mẽ… Giống như 1 viên kim cương được bảo vệ trong lớp kính chống đạn. 1 vẻ đẹp khiến bao nhiêu người thèm khát mà không thể có được, 1 vẻ đẹp thuần khiết không bao giờ bị vẩn đục, 1 vẻ đẹp sắc bén đến mức không ai có thể làm hại nó. Nghĩ đến nó Tuấn liền khựng lại và tự gõ vào đầu mình. Nực cười thật! anh vừa so sánh 1 tên con trai như 1 viên kim cương, không thua gì 1 nữ thần cả!

- Tuấn!!!

Tuấn giật bắn người, rớt xuống sàn cả chiếc chìa khóa anh định tra vào ổ để mở cửa. Phong đứng cách anh chỉ khoảng 6 bước chân và đang thở hổn hển vì phải chạy hết tốc lực để đuổi theo anh

- Có…có chuyện gì à…? – Tuấn trợn mắt kinh ngạc nhìn Phong

- Tại sao… - Phong gằng giọng tức giận – anh lại khiến tôi khổ sở như vậy…??!

Tuấn đơ mặt ra, theo trí nhớ của mình thì anh chưa làm gì để Phong phải tức giận như thế cả. Tuấn cẩn trọng nhìn cậu chủ, rồi nói với vẻ đề phòng:

- Muốn gì đây nhóc? Gây chuyện à?

- Muốn gì à…?

Dứt câu, Phong thực hiện 1 hành động mà có chết Tuấn cũng chẳng bao giờ dám nghĩ đến. Phong lao đến và…ôm chầm lấy Tuấn. Anh siết thật chặt anh chàng ca sĩ, hít sâu mùi hương từ lớp vải áo như để thỏa nỗi lòng nhớ nhung da diết bấy lâu nay… Sau đó, Phong buông Tuấn ra, nhìn thẳng vào đôi mắt thất thần đến buồn cười của anh chàng đối diện rồi nghiêm túc nói:

- Tôi…có chuyện muốn nói với anh!

Tuấn im lặng, căng thẳng nhìn cậu chủ với đôi mắt xen lẫn 1 chút sợ hãi

- Tôi… - Phong phì cười – đùa đấy…!

- Trời đất ơi!!! – Tuấn thốt lên, thở phào nhẹ nhõm

Phong phá lên cười vẻ vô cùng khoái chí, rồi đưa cho Tuấn đĩa CD mà anh chàng này đã để quên trong xe.

- Thứ này chắc quan trọng với anh lắm à?

- Ừ - Tuấn ngập ngừng – nhưng sao cậu biết?

- Tôi cảm nhận như thế, thôi tôi về đây.

Nói rồi, Phong vui vẻ quay lưng bước đi, không quên ngoáy đầu lại vẫy tay chào Tuấn. Nhưng khi đứng trước thang máy, Phong lại khụy người xuống và chống tay lên trán vẻ vô cùng đau khổ. Rõ ràng anh đang bị dằn xé giữa 2 thứ cảm xúc khác nhau trong lòng mình lúc này. Cả cuộc đời Phong, anh chưa bao giờ chạy theo bất cứ 1 cô gái nào, chứ đừng nói đến 1 tên con trai. Nhưng cớ sao giờ đây, anh sẵn sàng vứt bỏ sự kiêu hãnh của mình để đuổi theo 1 gã anh từng ghét cay ghét đắng cơ chứ? Hành động điên rồ khi nãy thật sự không hề là 1 màn kịch do Phong sắp đặt, anh ôm Tuấn vì trong thâm tâm anh muốn thế…Không! Lẽ nào… anh có tình cảm đặc biệt với Tuấn…?

----------------†--------------

Mặt sông phẳng lặng, nhuốm 1 màu tím nhạt đẹp đến xuyến xao cõi lòng. Phong ngồi ung dung trên 1 con thuyền nhỏ, thả hồn vào bầu trời xanh biếc không gợn chút mây và những cánh hoa anh đào cuộn mình trong gió, lượn lờ 1 cách duyên dáng trước khi rơi xuống và nằm yên trên mặt sông. Nhưng khi đang say sưa đắm chìm trong vẻ cảnh đẹp mê hồn ấy, bỗng Phong giật bắn người khi trông thấy 1 cô gái mặc váy trắng đang đứng ngây ra trên mặt sông. Cô cười hiền với anh rồi lê đôi chân trần tiến về phía chiếc thuyền 1 cách nhẹ nhàng như bước đi trên mặt đất vậy. Và Phong bàng hoàng nhận ra đây chính là cô gái kì lạ với lổ hỏng ngay ngực đã từng ám ảnh anh. Nhưng trông cô hôm nay tươi tắn hơn lần đầu khá nhiều, mặc dù cái lổ hỏng kinh dị kia cứ liên tục đập vào mắt Phong. Cô bước lên chiếc thuyền, nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với Phong và bắt đầu cất giọng nói nghe như vang vọng từ 1 nơi xa xôi nào đó...:

- Chào anh...!

- Tôi có quen cô không? - Phong nhìn cô gái dò xét

Cô không trả lời, nhưng đôi mắt thì xoáy sâu vào anh rồi nói giọng buồn bã:

- Tôi thật sự rất ghen tỵ với anh. Anh thông minh, tài giỏi, tự tin, lại còn sở hữu 1 vẻ đẹp mà biết bao người mơ ước.

- Cô nói gì vậy?Nghe như cô hiểu tôi lắm ấy!

- Tôi... - cô gái ngập ngừng - tôi đã luôn dõi theo anh

Nói rồi cô gái đứng lên, sát mép thuyền. Rồi cô dang rộng 2 tay ra, hứng từng làn gió xuân mát rười rượi và nghiêm túc nói:

- Hãy chấp nhận những cảm xúc diễn ra trong trái tim anh, nếu không, đó sẽ là 1 bi kịch.

Cô gái thả người ra sau, rơi ùm xuống dòng sông màu tím trước sự bàng hoàng của Phong. Tỉnh giấc, Phong ôm lấy cái đầu đang nhức như búa bổ của mình rồi ngồi bất động trên giường, hồi tưởng lại giấc mơ vừa rồi. So với đêm hôm trước, lời nói cuối cùng lần này của cô gái lại khiến Phong lo lắng, vì anh hiểu ý của cô muốn nói đến cảm xúc gì. Phải! Đó chính là những tình cảm tréo nghoe mà anh dành cho Thiên Tuấn, nhưng cớ sao cô lại khuyên anh nên chấp nhận nó? Và cô là ai...??

-----------------†-------------------

Hôm nay là ngày diễn tập đầu tiên của Phong. Chỉ còn chưa đầy 1 tuần nữa là vở kịch sẽ công diễn, nên ai nấy cũng cố gắng tập luyện để hoàn thành tốt nhân vật của mình.

Ánh sáng và Bóng tối là 1 vở kịch đề cao chân lý: Thiện tất sẽ thắng Ác. Nói về 2 vị pháp sư giỏi nhất của 1 ngôi làng. Nhưng Reid - gã pháp sư ác - luôn mang trong mình lòng đố kỵ với Kira - vị pháp sư tốt. Nên trong 1 lần tức giận, hắn đã bỏ đi khỏi ngôi làng và luôn tìm cách *** hại pháp sư Kira, và cả dân làng tội nghiệp. Reid lấy máu của mình tạo ra 1 thằng hề quỷ - 1 cận vệ trung thành - và ra lệnh cho tên hề phải gây bao tai ương cho dân làng ( như sự mất mác, chia ly, rạn nứt tình cảm gia đình,...). Nhưng khi trận chiến giữa Kira và Reid đang cao trào thì thằng hề quỷ bất ngờ phải lòng 1 cô gái tên Julie ( thôn nữ trong làng và là người yêu của pháp sư Kira). Tình yêu trong sáng đó giúp tên hề hướng thiện. Sau cùng, hắn chấp nhận dùng tất cả phép thuật ma quái của mình để chết cùng với Reid, đem lại sự bình yên cho dân làng, cũng như để giải thoát cho 1 số kiếp người không ra người, quỷ không ra quỷ của hắn.

Phong sau khi đọc xong kịch bản, anh càng thích nhân vật thằng hề quỷ hơn. Đây tuy là 1 vai phụ, nhưng nó là 1 vai cực khó và có nội tâm khá sâu sắc. Phong bắt đầu trút bỏ hết mọi suy nghĩ vớ vẩn để tập trung học lời thoại và diễn tập với mọi người. Thái độ nghiêm túc, nhiệt tình, ham học hỏi của anh làm ai nấy cũng yêu quý và ra sức giúp đỡ anh, đặc biệt là Vy. Ngay từ lần đầu gặp gỡ Phong, Vy đã bị sự tự tin và gương mặt đẹp không chút tì vết kia của anh hút hồn. Cô rất khâm phục khả năng diễn xuất của anh và luôn miệng khen rằng anh có tài năng thiên phú về diễn kịch. Lúc ra về, Vy nhanh nhảu đến gần bắt chuyện với Phong, rồi ngỏ ý mời anh đi uống cafe, nhưng...

- Giờ tôi có việc phải về rồi - chợt Phong phì cười - vả lại, tôi là chủ 1 quán cafe mà chị

Vy tròn xoe mắt ngạc nhiên, nhưng không kém phần ngưỡng mộ

- Ồ, vậy á? Hôm nào tôi sẽ ghé ủng hộ Phong nha...!

- Cũng được, rảnh chị cứ ghé.

Bỗng, Vy thở ra 1 hơi dài, nói vẻ hờn trách:

- Tôi với Phong bằng tuổi mà, xưng chị em vậy...Phong không sợ tôi buồn sao...?

Phong khá bối rối nhìn vào gương mặt phụng phịu của Vy. Thật ra, anh không có ý bất lịch sự như vậy, chỉ là Vy trông già hơn tuổi với mái tóc xoăn nhẹ màu nâu hạt dẻ; và đôi môi căng mọng lúc nào cũng được tô đỏ 1 cách kĩ lưỡng. Nhưng dù sao, Vy cũng là 1 cô gái có nhan sắc. Sau cái tằng hắng nhỏ, Phong vui vẻ khoác vai cô bạn, như 1 lời xin lỗi đầy tế nhị

- Được rồi, sau khi xong vở kịch, tôi hứa sẽ dẫn Vy đến quán của tôi.

Mặc dù hơi ngại vì cử chỉ thân mật của Phong, nhưng Vy vẫn cảm thấy...rất thích. Mặt cô đỏ ửng lên và nhẹ nhàng gật đầu thay cho 1 lời đồng ý.

------------------†-------------------

Phong bước vào quán Sound of Paradise, và đập vào mắt anh ngay lập tức là hình ảnh Thái Hà đang vòng tay thân mật vào tay Tuấn, miệng thì cười nói với vẻ rất thân thiết. Điều đó, khiến Phong không vui chút nào! Anh cảm thấy như có 1 ngọn lửa đỏ rực đang cháy điên loạn trong lòng mình lúc này, anh không hiểu cớ sao anh lại bực bội, lại khó chịu khi trông thấy Thái Hà thân mật với Tuấn như vậy. Là do anh không thích em gái mình quen với Tuấn? Hay vì...anh ghét phải nhìn thấy anh chàng ca sĩ thân mật với 1 đứa con gái nào khác?

Ở chiếc bàn bên phải Phong lúc này là 1 tên đang ngồi hút thuốc phì phèo, ngoài 2 gã bạn của hắn ra, ai nấy cũng lấy làm khó chịu trước những làn khói thuốc nồng nặc kia cả. Rồi khi cô bồi bàn bước đến đặt 3 ly nước lên bàn, thì hắn liền giở giọng trêu ghẹo, lại còn cả gan sờ vào vòng 3 căng tròn của cô. Vừa tức giận, vừa cảm thấy bị xúc phạm, cô bồi bàn quát lên, nhưng đôi mắt thì ương ướt trông như sắp phát khóc:

- Nè! Làm gì vậy hả?! Đồ biến thái!!!

Tên dê xồm khá bất ngờ trước thái độ dữ dằn của cô gái, nhưng mặt hắn vẫn dày ra và tiếp tục trêu ghẹo cô

- Làm gì tức tối thế hả cô em? Đẹp như thế này, không sờ vào uổng lắm...!

- Mày....

Cô bồi bàn nghiến răng vẻ tức giận vô cùng. Đoạn, cô vung tay định tát cho hắn 1 phát nhưng 1 người nào đó đã nhanh chóng xen vào giữa, chộp lấy cánh tay nhỏ nhắn ấy.

- Cậu chủ...? - Cô gái ngỡ ngàng nhìn Phong

Phong không nói gì, chỉ im lặng nhìn vào tên yêu râu xanh đang điềm nhiên ngồi trước mặt anh, Kẻ đó không mấy xa lạ với Phong, hắn chính là người đã rắp tâm cắt điện hại anh trong cuộc casting hôm trước: Quốc Dũng.

- Vân - Phong thản nhiên nói - em không cần phải đánh nó đâu.

Vân gật đầu vẻ biết lỗi vô cùng, vì cô hiểu rất rõ 1 điều rằng: dù có tức giận như thế nào, gây chuyện và đánh nhau với khách hàng là 1 trong những điều cấm kỵ của quán.

Phong lườm xuống tên Dũng, nhếch mép 1 cái trông khá xấc, rồi nói:

- Vì động vào tên đê tiện này, chỉ thêm bẩn tay!

Vân ngước lên nhìn cậu chủ vẻ kinh ngạc đến tột độ. Cô cứ tưởng mình sắp bị mắng, thậm chí có thể bị đuổi việc...nhưng...cô không ngờ mình lại được cậu bệnh vực như thế này. Trong khi đó, Dũng vô cùng tức tối vì bị nhục mạ trước mặt biết bao nhiêu người, sẵn ly cafe sữa trong tay, hắn tạt hết vào người Phong, khiến đầu tóc, chiếc áo thun trắng hàng hiệu của Phong toàn là màu cafe sữa...

Cách đó không xa, Tuấn chau mày vẻ lo lắng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Còn Thái Hà mặc kệ luôn cả anh mình, cô chỉ trừng trừng nhìn vào ánh mắt bất thường của Tuấn khi hướng về Phong...

Tên kia thật sự đã chọc phải ổ kiến lửa Vũ Phong rồi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play