Thiên Long vuốt ngược mái tóc lên và thở hổn hển, nhưng không
phải vì đuối sức. Tuấn thận trọng lườm bạn, vừa lắc đầu vừa nói:
- Mày…đúng là thằng ca sĩ bạo lực nhất mà tao từng biết!
- Còn mày là thằng nhạc sĩ yếu nhất tao từng chứng kiến! – Long hùng hổ đáp trả
- Sao cũng được, nhưng vai tao đau quá… - Tuấn vờ than vãn, mong cho Long quên phứt đi chuyện trả thù tên côn đồ
Long chạy ra ngoài đầu hẻm, cố gọi 1 chiếc taxi để đưa Tuấn
đến bệnh viện nhưng tất cả đều xẹt ngang anh 1 cách vô tình.
Nóng ruột, anh lấy điện thoại ra và nhấn số của Thùy Trâm, cô
bảo sẽ đến đón anh trong vòng 7 phút nữa. Tuấn nhìn bộ đồng
phục xốc xếch và mái tóc đen rối bù của Long mà cảm thấy 1
sự thân thương, quen thuộc đến mức anh ngỡ mình vẫn còn ở lứa
tuổi 16. Thiên Long trước mặt anh, gã hoang dã, nghịch ngợm,
ngang tàng này mới là người bạn thân từng cùng anh sẻ chia bao
ngọt bùi đắng cay thời học trò…
- Long, tao hỏi thật đấy, tao không nghĩ mày dễ dàng từ bỏ bài hát đó như thế, chẳng phải mày muốn nó 1 cách điên cuồng sao?
- Tao muốn nó 1 cách điên cuồng? – Long hỏi ngược lại bạn
- Không phải à?
Long cho 2 tay vào túi, ngước mắt lên bầu trời đầy sao rồi nói với vẻ ưu tư:
- Thật ra, là bố tao muốn đấy chứ. Có thể mày không tin,
nhưng hầu hết các bài hát…à không, mọi thứ trong cuộc sống
của tao đều do ông ấy quyết định.
Tuấn ngạc nhiên vô cùng và dĩ nhiên là anh không tin 1 chút nào
cả. Bởi gã bạn ngang tàng này đâu phải là loại dễ phụ thuộc
vào gia đình đến thế. Mặc dù không muốn ngờ vực bạn, nhưng
Tuấn vẫn để lộ sự bối rối qua ánh mắt. Thiên Long lấy từ túi ra bao thuốc lá, vụng về xé nó ra rồi tóm lấy điếu thuốc
đặt lên môi. Châm lửa xong, anh nheo mắt rít 1 hơi dài rồi thả ra những làn khói trắng đục quyện vào không khí thanh mát của
đêm khuya vắng lặng. Từng cử chỉ của Long đều ướp theo hương vị đăng đắng không rõ nguồn gốc, như 1 nỗi niềm khó nói đã được
chôn chặt quá lâu trong cõi lòng. Sải từng bước ngắn về phía
Tuấn, anh chìa điếu thuốc đang bốc khói nghi ngút mời bạn và
thản nhiên cất lời:
- Tao đâu có quyền quyết định bất cứ thứ gì, bởi tao đâu phải con ruột của ông ấy.
- Cái…gì…? – Tuấn trố mắt kinh ngạc, cố gắng tìm lời lẽ nào đó để an ủi bạn nhưng cổ họng cứng đơ.
- Ngạc nhiên quá hả?
Long cười khẩy và làm ra vẻ chẳng có gì là to tát cả. Vẻ
mặt gần như thất thần của Tuấn bất giác khiến anh nhớ đến
chính mình khi lần đầu biết được sự thật nghiệt ngã ấy. Long
là kết tinh tình yêu của mẹ anh và 1 người đàn ông khác, người cha mà anh chưa từng 1 lần gặp mặt. Bà yêu người đàn ông kia
đến điên cuồng, thậm chí bà sẵn sàng mang 1 phần sinh linh của
ông trước khi bị ép gả cho người chồng giàu có. Khi Thiên Long
tròn 16 tuổi, 1 kết quả xét nghiệm máu vô tình làm lộ thân
phận của đứa con trai tội nghiệp, 1 bí mật đáng lẽ nên được
chôn giấu cả đời. Người bố sau đó trở nên xấu tính hẳn đi, ông thường xuyên cáu gắt với gia đình, nhất là với người vợ đã
nhẫn tâm lừa dối ông suốt mười mấy năm. Cuối cùng, vì không
thể chịu đựng được sự giằng xé của lương tâm, người vợ đã ra
đi trên giường bệnh như 1 sự giải thoát duy nhất. Còn Thiên Long
từ khi biết mình chỉ là đứa con hoang, mọi sự tự tin trong
cuộc sống của anh đều đổ vỡ. Anh vừa thương vừa hận mẹ, đồng
thời cũng mang cảm giác mắc nợ người cha bất đắc dĩ này đến
vô cùng. Cảm giác khổ đau của 1 kẻ bị bỏ rơi dần thống trị
anh, khiến anh trở nên yếu đuối, nhu nhược lúc nào không
hay…Khoảng thời gian ấy, anh chán nản tất cả, từ việc học, gia đình, tình yêu cho đến chính cả bản thân mình.
Tuấn đặt 1 tay lên vai bạn, như có thể xuyên thấu và chạm vào
mọi nỗi niềm mà Long phải chịu đựng trong suốt ngần ấy năm.
Anh từ tốn hỏi:
- Vì sao…lúc trước mày không bao giờ kể tao nghe hả Long?
- Đàn ông không nên nói những điều ủy mị.
- Vậy là ông ấy ép buộc mày làm cái trò đê tiện đó với tao sao?
- Đừng nói về lão ta nữa – Long nạt ngang – nói thật là
trong đời tao bây giờ chả có cái chó gì đáng giá cả, cho đến
khi tao nhận ra sự quan trọng của mày. Vì thế mày khôn hồn mà
ngậm mồm lại trước khi tao sút mày ra khỏi cuộc đời tao luôn.!
Ông Dũng nổi giận quát lên và dứt khoát chỉ tay về phía cửa:
- Không có gì để giải thích hết! Người đàn bà này không
liên quan gì đến gia đình ta cả! Giờ thì đi ra khỏi phòng
ngay!!!
Thái Hà cố nuốt cục tức xuống cuống họng rồi dùng dằn bỏ ra ngoài, sau khi ném cho bố ánh nhìn đầy sự bất mãn. Khi về
đến phòng mình, Hà chầm chậm lôi ra 1 tấm ảnh mà cô lén giấu
vào túi áo phông rộng thùng thình và tiếp tục săm soi nó.
Trong lúc cô lưỡng lự không biết có nên nói cho mẹ nghe hay
không, thì chuông điện thoại bất ngờ reo vang. Người chị làm
trong ngành báo chí gọi cô đến quán bar quen thuộc, nhưng vì
không có tâm trạng nên Hà tế nhị từ chối. Song khi liếc sang
bức ảnh, 1 ý nghĩ đầy tính phiêu lưu kỳ bí thoáng qua tâm trí
cô. Cô nói ngay trước khi người kia kịp cúp máy:
- Em nhờ chị điều tra hộ em 1 người được không?
- Ok, điều tra là nghề của chị mà – đầu dây kia vui vẻ đáp
- Cám ơn, em sẽ gửi thông tin cho chị sau. Mà…chị này… - Hà ấp úng
- Sao em?
- Người đàn ông khi cất giữ quá nhiều hình ảnh của 1
người phụ nữ, mặc cho có bị cô ta cự tuyệt hay cái gì đoại
loại thế là sao hả chị?
- Tức là ông ta yêu đến điên cuồng chứ còn gì nữa! Kiểu si tình ấy có khi suốt đời chỉ yêu mãi 1 người thôi.
- Hy vọng kiếp sau cậu ta sẽ có 1 cuộc sống hạnh phúc hơn – Phong vừa nói vừa đặt tay lên vai an ủi ông
Bỗng, vị đạo diễn hướng mắt sang Vũ Phong, ông mỉm cười hiền hậu, cầm tay anh và nói:
- Phong à, hứa với chú rằng phải sống thật với con người
của mình. Hãy đến với người cháu thật sự yêu thương và đừng
mặc cảm, đừng bận tâm miệng lưỡi thiên hạ, bởi họ không góp
phần làm nên hạnh phúc của cháu. Nếu cần, hãy hét lên cho họ
biết chính những người kì thị giới tính như họ mới đáng kinh
tởm…Chú đã sai lầm 1 lần rồi, và chú không muốn điều nghiệt
ngã đó xảy đến với cháu. Đây là điều cuối cùng chú có thể
làm cho Anh Dương, cháu có hiểu lời chú nói không?
Phong ngẩn người ra 1 hồi lâu rồi mỉm cười với vị đạo diễn. 1
ý nghĩ khá điên rồ thoáng qua tâm trí khiến anh vô cùng phấn
khích. Anh ôm chầm lấy ông và cám ơn ông bằng tất cả tấm lòng:
- Cám ơn chú nhiều lắm chú Cường à, cháu biết mình nên
làm gì rồi. Cháu sẽ tạo 1 bước ngoặc cho chính mình, cho Anh
Dương và cho cả những người giống chúng cháu nữa.!
Dứt câu, Phong buông ông ra và đứng phắt dậy chạy đi. Ánh mắt
anh lúc này tràn đầy sinh lực, thậm chí có thể trông thấy
ngọn lửa của lòng quyết tâm đang cháy rừng rực trong con ngươi
đen tuyền của anh. Ông Cường lo lắng gọi với theo Phong nhưng anh
không quay lại. Ông thở dài, lòng thầm mong sao anh đừng nóng
vội mà làm chuyện gì ngu ngốc…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT