CHƯƠNG 47
Y Ân kinh hô một tiếng, không dám mở mắt, cảm nhận lưỡi phụ thân tùy ý xộc thẳng vào tận yết hầu, hôn cho đến khi nó gần như tắt thở mới thoáng buông ra. Tần Sương Kích nhìn tiểu bảo bối thở hổn hển, khóe mắt phiếm lệ thì cúi xuống hôn lên mi mắt nó, cởi bỏ đai lưng, tay luồn vào vạt áo vuốt ve thân mình đơn bạc.
“So với hành động của ta cũng không sai biệt mấy?” Phong Nhã thấy gai mắt liền giữ chặt tay Tần Sương Kích để ngăn cản hành vi ngày càng quá đáng của hắn.
Tần Sương Kích quay qua, hung hăng trừng hắn. Đáy mắt trừ bỏ phẫn nộ chỉ còn dục hỏa cuồn cuộn khó mà kiềm hãm. Hai tầm mắt giao nhau, cùng lúc đó tay kia của Tần Sương Kích cũng không nhàn rỗi, trực tiếp cởi bỏ tiết khố của tiểu đông tây, cầm lấy hoa hành giữa hai chân nó. Y Ân hừ nhẹ, tay siết chặt chăn bông dưới thân, lưng không tự giác ưỡn lên.
“Buông ra, đừng quên cơ thể nó chịu không nổi chuyện này.” Phong Nhã thanh âm ám ách, ánh mắt thâm trầm cũng tràn đầy dục vọng. Tiểu bảo bối lúc này y phục không chỉnh tề, bộ dáng đáng thương tùy ý người khác muốn làm gì thì làm khiến hắn muốn lập tức đem tiểu thân hình này đặt dưới thân hung hăng ăn sạch, nhưng lại lo lắng mình nhất thời không thể khống chế được mà tái tổn thương nó. Cắn răng cực lực nhịn xuống dục hỏa kêu gào trong cơ thể, nhắc nhở đại ca cũng chính là nhắc nhở bản thân không được tái thương tổn tiểu bảo bối.
Tần Sương Kích khóe miệng nhếch lên, ngón tay thong thả ma sát lên đỉnh khí quan, nơi linh khẩu mẩn cảm chứa đựng dịch thể. Tiểu đông tây kêu lên, ánh mắt mờ sương, thân hình run rẩy, eo lưng không tự giác vặn vẹo theo động tác của người phía trên.
“Ngươi nghĩ rằng ta cũng giống như ngươi không biết nặng nhẹ?” Tần Sương Kích cắn mút cổ Y Ân, khóe mắt quét về phía Phong Nhã đang cực lực áp chế ham muốn. “Đi ra.” Hắn phải cùng tiểu đông tay ân ái triền miên nên không muốn có người thứ ba ở bên cạnh làm phiền.
“Cái kia. . . . . xin cho thuộc hạ quấy rầy một chút.” Thanh đứng một bên đã sớm bị bỏ quên, nhưng hắn cũng không vì vậy biết tự giác ra ngoài mà lại cung kính đứng ở đầu giường cười mỉa. ^.^
Tần Sương Kích ôm Y Ân vào ngực, kéo chăn bông phủ lên người cả hai. Còn Phong Nhã thì trở mình, nhảy ra che chắn hoàn toàn tầm mắt của Thanh. Hai người đồng thanh quát mắng: “Cút!” nhất thời sát khí tràn ngập khắp phòng.
Thanh gượng cười nói: “Thuộc hạ chỉ là muốn bẩm báo chủ thượng, thiếu chủ thân thể đã hoàn toàn khang phục. Còn có. . . . .” đem một bình sứ xanh ngọc đặt lên chiếc bàn ở đầu giường, lui người nói: “Đây là ‘xuân tình’ ”, chỉ tăng thêm tình thú khi dùng mà không thương thân.” Lời chưa dứt thân hình đã nhanh nhẹn chạy trốn, nghe phía sau có tiếng vật thể vỡ vụn, vội vàng khóa cửa lại, thở dài một cái, cảm giác ngực áo đã muốn ướt đẫm.
Trong lòng tự ta thán: quả nhiên làm một thuộc hạ tốt am hiểu ý người thật không dễ dàng chút nào.
Xuân tình xuân tình xuân tình xuân tình xuân tình xuân tình xuân tình xuân tình xuân tình xuân tình. . . . .
Hai nam nhân thở gấp gáp, mắt đỏ sậm nhìn chăm chú bình sứ ‘trợ giúp’ trên bàn.
Xuân tình mặc dù bề mặt chỉ là xuân dược như các loại khác, nhưng nó lại chính là cựa phẩm mị dược thiên hạ hiếm có. Sử dụng mị dược này không chỉ tránh được thương tổn mà khi mập hợp sẽ hấp thu tinh khí của nam tử để bồi bổ thân thể. Dược này nguyên của Lạc Hoa Cung, đám nữ tử đó thường dùng nó để phụ trợ luyện công. Hiện giờ, bình ‘xuân tình’ hảo như thế lại rơi vào tay hai nam nhân đang dục hỏa công tâm thử hỏi làm sao hai tên sắc lang động dục này có thể kiềm chế cho được.
Hạ chương: Three some… m(-_-)m đã cảnh báo nga…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT