CHƯƠNG 39
Nếu đã bị phát hiện Phong Nhã cũng không cần giả bộ nữa, mở mắt tà tà cười nhìn Tần Sương Kích: “Tần công tử, ai cũng biết phá hỏng chuyện tốt của người khác không phải đạo làm người a? Hoặc là, ngài có ham mê rình coi?”
Tần Sương Kích lạnh lùng kéo Y Ân ra, mắng: “Ngươi điên rồi phải không? Hiện tại thân thể của nó như vậy, ngươi muốn lấy mạng nó sao?”
Phong Nhã cười lạnh thuận tay cầm tiết khố Y Ân lột xuống, tiếp xúc không khí lạnh Y Ân đáng thương rụt chân lại hừ nhẹ. Thừa dịp Tần Sương Kích ngơ ngẩn hắn chớp mắt đã đem Y Ân đoạt trở về chăn bông, hôn lên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn như xin lỗi, xem tiểu đông tây không bị không khí lạnh đánh thức liền chuyển hướng Tần Sương Kích: “Sao vậy, ngươi hiện tại biết đau lòng? Lúc trước ngươi làm sao không nghĩ thân thể nó chịu không nổi?”
Mặc dù ngoài mặt không thể hiện nhưng chuyện này Phong Nhã vẫn thủy chung ghim chặt trong lòng. Hắn nguyên quyết định phải trừng trị kẻ lộng thương tiểu bảo bối, nào ngờ tên đó lại là huynh trưởng thất lạc nhiều năm. Phong Nhã không động thủ, nhưng trong lòng chưa từng bỏ qua. Làm nó bị thương, tái dụ dỗ một chút tiểu đông tây liền quên hết. . . . . hắn cũng muốn được ưu ái như vậy a.
Chỉ cần nghĩ đến vết thương chỗ tư mật nứt ra lòng hắn đã đau muốn chết. Tưởng tượng đêm đó tiểu đông tây ở dưới thân nam nhân uyển chuyển rên rỉ, ánh mắt mờ sương, đôi môi kiều mị. . . . . Hắn thừa nhận, hắn ghen tị đến phát cuồng.
Hắn biết mình u mê nhưng không cách nào lấy lại lý trí. Trong trận chiến tranh đoạt này Tần Sương Kích đã chiếm tiên cơ, nếu hắn không cùng tiểu đông tây phát sinh quan hệ thì không thể ngang hàng với tên đó được. Tần Sương Kích là đại ca, hắn mặc dù ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong lòng vẫn luôn kính yêu, những phương diện khác thua dưới tay hắn Phong Nhã cũng không dị nghị, duy chỉ có tiểu đông tây này là không thể thua, không thể không tranh đoạt. Phong Nhã đến tận bây giờ vẫn không rõ vì sao bản thân lại động tâm với hài tử nhát gan, nhưng có một điều hắn biết rõ, đó là cả cuộc đời còn lại sẽ không thể đối với người nào khác có loại tình cảm đau tận xương tủy này.
Y Ân trở mình chôn trong ngực Phong Nhã, vô thức gọi: “Phụ thân. . . . .”
Sắc mặt Phong Nhã trong nháy mắt xanh mét. Chính là như vậy, trong tâm niệm tiểu đông tây lúc nào cũng khắc ghi gã phụ thân giả kia, mở miệng ngậm miệng đều không ly khai phụ thân, phụ thân ôm một cái liền cao hứng, ngay cả vừa rồi dỗ nó ngủ cũng phải kể chuyện xưa của phụ thân. Trong lòng Y nhi rốt cuộc có hắn hay không?
Phong Nhã không thèm để ý Tần Sương Kích vẫn đứng đó, tay tìm đến giữa hai chân Y Ân nắm tiểu chồi chậm rãi đong đưa. Y nhi hừ nhẹ, vô thức mở chân ra, thắt lưng ưỡn lên. Tần Sương Kích cũng tiến vào chăn bông bắt lấy tay Phong Nhã: “Buông tay cho ta.” Hắn không cho phép Phong Nhã động chạm tiểu đông tây trước mặt mình.
Phong Nhã cười lạnh, tay bị nắm chặt không thể động đậy, ngón tay liền hướng phía đỉnh tiểu chối đáng thương nhẹ nhàng xoa bóp. Y Ân siết chặt chăn bông, ưỡn lưng, khóe mắt vươn lệ.
“Buông tay!” Tần Sương Kích trừng mắt muốn ngăn tay hắn, Phong Nhã tất nhiên không đồng ý. Sợ bị thương tiểu đông tây hai người cũng không dám dùng sức, cùng nắm hoa hành sưng đỏ trong chăn nhẹ nhàng nuôi nấng. Y Ân mẫn cảm nhận được kích thích mãnh liệt không ngừng lay động đầu trong lúc mơ ngủ, sắc mặt trắng bệch, khẽ kêu một tiếng, eo lưng run động, bắn ra trong tay cả hai.
Hai người lúc này đều ngơ ngẩn ngừng tay nhìn về phía Y Ân. Thấy ánh mắt nó khẽ mở như đang tỉnh lại, cả hai không hiểu sao lại khẩn trương, cảm giác như bị bắt gian tại giường thì nghe nó nức nở vài tiếng rồi nghiêng đầu ngủ tiếp, không khỏi thở phào một cái. Ngẩng đầu lại như hai con gà trống trừng nhau, mặt mũi đều ửng đỏ cả lên, khẽ đồng thanh: “Buông tay!”
Dường như sợ thiệt không người nào nguyện ý rút lui trước, song thủ cùng nắm khí quan, ngón tay dính đầy dịch thể, không khí quỷ dị ám muội. . . . .
“Y nhi!” rầm – đại môn bị một cước đá văng ra. Tần Sương Kích khi nãy vào không khóa cửa nên Cô Đồng chỉ cần đá một phát là có thể tiến vào, một bên nhảy nhót một bên kêu ầm lên.
“Im lặng, thằng nhãi con.” Đang bất mãn nghiêm trọng, hơn nữa sợ tiểu đông tây bị đánh thức Phong Nhã không chút khách khí nhìn Cô Đồng mắng.
Cô Đồng nhảy từng bước một, ủy khuất lầu bầu: “Hung như vậy làm chi, đang bất mãn sao!”
Hai người đồng thời sặc một cái, Tần Sương Kích ho khan vài tiếng ánh mắt ra hiệu cho Phong Nhã lấy y phục trên giường lau tay sạch sẽ, xoay người che chắn, hướng Đồng nói: “Y nhi đang ngủ, ngươi đi chơi đi, đừng đánh thức nó.”
Cô Đồng thất vọng bĩu môi, nghiêng đầu thấy đống đồ trên bàn lộ ra gì đó hai mắt lập tức sáng lên, chạy đến ngồi xuống ghế mở ra hưng phấn lục lọi, chụp được một bao kẹo đường vừa ăn vừa nói: “Không sao, ta chờ Y nhi.”
“Mạch Thiên Tuyết đâu?” Phong Nhã xử lý hảo Y Ân rồi mới đứng dậy, đồng thời mang quần áo dính dịch thể đá xuống dưới giường.
Cô Đồng chăm chú ăn không chú ý động tác của hắn, rung đùi đắc ý nói: “Hắn đi làm việc, bảo ta đến chỗ Y nhi. Không cho ta ra ngoài một mình.” Câu cuối tỏ vẻ buồn bực.
Phong Nhã hừ lạnh, khá lắm Mạch Thiên Tuyết, rõ ràng xem bọn hắn như bảo tiêu sử dụng miễn phí. “Đi ra ngoài, ngươi ở trong này sẽ đánh thức Y nhi.”
“Ta mới không có, là ngươi lớn tiếng, chỉ có ngươi la hét làm phiền Y nhi! Sao ngươi không ra đi. . . . .”
Cô Đồng nói còn chưa dứt lời thì một trận gió xẹt qua nó đã bị Phong Nhã xách lên định ném ra ngoài. “Đừng a!” Cô Đồng sợ hãi kêu lên, nắm chặt cánh tay Phong Nhã, đáng thương cầu xin: “Ta sai rồi, ta nói sai rồi vẫn không được sao? Ta sẽ ngoan ngoãn không làm ồn được không? Trước kia, ta luôn bị ném trong sơn trang một mình, thật vất vả mới có cơ hội ra ngoài, lần đầu tiên có bạn. . . . . Ta chỉ có Y nhi là bằng hữu. . . . .” Cô Đồng nói đến đây đã cúi đầu nức nở.
“Ta. . . . . ta sẽ bồi Y nhi. . . . . sẽ không ầm ĩ. . . . . một mình. . . . . ta sợ. . . . .”
Phong Nhã im lặng thả tay ra. Cô Đồng đứng đó, tay nắm chặt góc áo, bả vai run run nhìn tương tự Y nhi khi khóc làm lòng hắn mềm nhũn.
Tần Sương Kích cũng đi tới vuốt tóc nó nói: “Ngươi lưu lai đi.”
“Thật sao?” Đồng ngẩng đầu, đôi mắt to ửng hồng còn phiếm bọt nước, cười đến vui sướng.
“Đương nhiên, bất quá không được đánh thức Y nhi.” Tần Sương Kích đem Cô Đồng kéo lại bên bàn, nhìn Phong Nhã nói: “Chúng ta ra ngoài.”
Phong Nhã há miệng định phản đối thì nghe Tần Sương Kích hỏi: “Ở lại đây ngươi nhịn được sao?” Tần Sương Kích cũng không thèm giấu diếm dục vọng của bản thân, tái lưu lại không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì. Phong Nhã quay đầu nhìn tiểu đông tây đang vùi đầu vào chăn, lắc đầu mấy cái giành đi ra ngoài trước.
Tần Sương kích cũng đuổi theo, cẩn thận đóng cửa lại, đến hành lang gấp khúc: “Ngươi tính sao?”
“Ta sẽ không buông tay.” Phong Nhã quay đầu nghênh thị hắn.
“Ta cũng không.” Tần Sương Kích cười nói với ánh mắt kiên định. Không phải vì chuyện đêm đó mà có trách nhiệm, hắn thật sự thích đứa bé này, cái gì cũng có thể nhường, chỉ riêng Y Ân thì không.
Phong Nhã hạ mắt, xoay người nhìn không trung: “Làm sao đây? Ta không muốn trong chúng ta có người bị thương, ca.”
Tần Sương Kích ánh mắt lóe lên, cười: “Ngươi thật dụng tâm để ý chiến thuật. Bất quá, ta cũng không muốn có người bị thương.” Nói xong liền nhảy lên hành lang, xoay người đã không thấy thân ảnh.
Phong Nhã chửi nhỏ: “Càng lớn càng keo kiệt.” tay chống lên lan can từ tầng bốn trực tiếp nhảy xuống tiểu viện phía dưới làm tiểu nhị sợ chết khiếp. Đến bên cạnh tiểu nhị đang đứng ngây ngốc phân phó: “Mang một bầu rượu đến.” Nhìn thấy tiểu nhị đáp ứng mới chậm rãi đi vào khách ***, tính toán mượn rượu hạ hỏa.
Cô Đồng dán tai lên cửa lắng nghe trong chốc lát, xác định cả hai đều đi xa thì lập tức nhào vào giường, đè lên người Y Ân vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn non non: “Y nhi Y nhi, tỉnh lại tỉnh lại.”
Y Ân nhíu mi, rất nhanh tỉnh dậy. Cảm giác có đôi môi mềm mại đang hôn chóc chóc không ngừng trên mặt liền cười khanh khách: “Đồng. . . . .” Trên người Đồng có mùi hương rất dễ chịu.
Đột nhiên bị Đồng đỡ lấy đầu, kéo lên hôn một cái thật mạnh trên môi. “Y nhi, ngọ an.” Miễn cưỡng cũng có thể tính buổi chiều đi.
Y Ân bị Phong Nhã và Tần Sương Kích hôn thành thói quen nên cũng không cảm thấy kỳ quái. Cơ thể hơi động đậy, Đồng từ trên người nó trượt xuống. Y Ân giở chăn cho Đồng chui vào. Vừa vào chăn Đồng lập tức ôm chặt lấy Y Ân, vùi mặt vào cổ nó hung hăng ngửi. “A, ôm tiểu hài tử vẫn là tốt nhất, thật mềm, còn có mùi thơm của sữa.”
Y Ân rụt cổ ôm chặt Đồng. Đồng vừa thơm lại vừa mềm, cùng nhau ôm thật thoải mái, không giống Nhã với phụ thân, đều cứng rắn.
Cô Đồng đột nhiên nghiêng người leo lên mình Y Ân hỏi: “Na, Y nhi nói thật đi, ngươi cùng bọn họ đã làm chưa?”
“Làm?” Y nhi mê hoặc.
“Ân, chính là. . . . .” Cô Đồng cũng không biết giải thích như thế nào nên kéo cổ áo Y Ân ra cắn lên đó vài cái. “Chính là như vậy.”
“A, có!”
“A, không phải chứ, cùng ai?” Cô Đồng cả kinh, nó vốn chỉ tùy tiện hỏi không ngờ Y nhi còn nhỏ như vậy mà đã. . . . . ^.^
“Nhã, còn có phụ thân.” Bọn họ thường xuyên cắn cổ Y nhi a.
“Cầm thú!” Cô Đồng căm giận mắng, nhìn về phía Y Ân nuốt nuốt nước miếng khẩn trương hỏi tiếp: “Kia, Y nhi, lúc bọn họ hôn nhẹ ngươi có cảm giác gì?”
Cảm giác? Y Ân nhíu mày, tuy rằng thời điểm hôn nhẹ rất nhiều, nhưng là. . . . . có lúc thật sự lợi hại a. . . . . Nhớ rõ lần đầu tiên gặp phụ thân, sau khi hôn nhẹ rất đau. Đến Nhã, có một lần thân thân Y nhi, mặc dù không đau nhưng thân thể hảo kỳ quái. A, vừa rồi nằm mơ cũng như vậy, cảm giác thật đáng sợ, giống như có hào quang bùng nổ trong đầu. “Thật đáng sợ. . . . .” Y Ân trung thực nói ra cảm giác của mình. Nó hiện tại vẫn chưa phân biệt được cái nào là khoái cảm mãnh liệt cái nào là sợ hãi.
“A, thật sao. . . . . thật đáng sợ sao?” Cô Đồng xem mặt Y Ân hiện rõ hai chữ đáng sợ thật to cả người liền mềm nhũn, hữu khí vô lực nằm trên mình Y Ân lẩm bẩm: “Làm sao đây, ta đây không phải chết chắc rồi. Thật muốn bỏ nhà trốn đi, chính là bị Mạch bắt lại không phải còn thảm hại hơn. . . . .”
Y Ân cảm thấy Cô Đồng ngơ ngẩn vội vỗ vỗ vai nó: “Đồng, Đồng, xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, suy nghĩ chuyện đáng sợ thôi.” Cô Đồng cũng không để ý Y Ân nghe hiểu hay không chỉ liên tục lải nhải: “A, sao ta lại tiêu sớm như vậy. Ta nhớ thời hiện đại có rất nhiều phim ảnh cùng sách báo, đáng tiếc khi đó ta còn nhỏ, chưa tìm được cơ hội nghiêng cứu thì lọt tới đây, làm sao đây, ta sắp bị ăn, chuyện này thật đáng sợ. . . . .”
Ôm Y Ân cọ cọ hai cái. Cô Đồng đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn Y Ân một cách chăm chú. “Y nhi, ta hôn ngươi nha?” O_o
“A?” Y Ân cũng không rõ lắm, lại nghe Cô Đồng đang cọ cọ trên người nó dùng ngữ khí đáng thương nói: “Y nhi hảo Y nhi, ngươi giúp ta đi, Mạch gia khỏa trước kia không hề có phản ứng với ta, đột nhiên lúc này đối ta. . . . . đối ta. . . . . Ta với loại sự tình này chỉ giới hạn trong tri thức lý luận, so với ngươi còn ít, ngươi làm cho ta xem thử đi. Nếu tốt ta coi như xong, bằng không ta sẽ hạ quyết tâm chạy trốn, được không? Ta hôn nhẹ đi!” 0_0
Hôn nhẹ a? Y Ân nghĩ nghĩ. Nhã và phụ thân mỗi ngày đều hôn nhẹ Y nhi, Thanh lén nói cho Y nhi biết đó chính là thích. Y nhi cũng thích Đồng, hôn nhẹ hẳn là không sao đi? Liền gật đầu: “Hảo.” =_=
Hạ chương: Trẻ con không nên học đòi người lớn. *_*