CHƯƠNG 26
“Tiêu Hồng Nương, ngươi rốt cuộc làm gì nó?” Tuy biết Y Ân sợ nhưng hắn không nghĩ lại đến mức độ này. Trong đầu khẳng định chắc chắn nó đã chịu qua khổ hình. Hình đường ma giáo từ trước đến nay luôn dùng thủ đoạn tàn nhẫn đối đãi phạm nhân, thân thể nhỏ bé này sao chịu đựng nổi? Nghĩ đến đó bản thân không tự chủ xuất ra một chưởng, Tiêu Hồng Nương kêu lên một tiếng đau đớn, miệng phun máu tươi, văng ra ngoài.
Thanh xông lên đỡ, vận công giúp nàng chữa thương, ngữ điệu trách cứ: “Chủ thượng!” Thiên Điện quy củ nghiêm nghị, Tiêu Hồng Nương cho dù có sai cũng phải qua hình bộ thẩm vấn. Chủ thượng hôm nay vì tư tâm đả thương nàng, nếu việc này truyền ra ngoài, bọn họ há chẳng phải là thuộc hạ kẻ tâm hàn. Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, chủ thượng vốn là người sáng suốt, sao hôm nay lại hồ đồ như vậy?
Phong Nhã sớm bị tiếng khóc của Y Ân làm cho rối loạn đâu thể để ý nhiều việc như vậy. Đem Y Ân đang kinh hoảng khóc lóc đặt lên chiếc giường sau tầng tầng lớp lớp sa trướng, quát một tiếng: “Đi ra ngoài.”
Thanh nhíu mày, mang Tiêu Hồng Nương thoát ly nội thất.
Chờ họ rời đi Phong Nhã liền cởi bỏ y phục nó xem có vết thương nào hay không. Y trang hạ xuống để lộ ra thân hình nhỏ gầy, không khí lạnh xung quanh khiến Y Ân cuộn mình lại, nhìn thật suy yếu, tái nhợt. Phong Nhã gỡ tay chân nó ra, chỉnh lại tư thế cho thoải mái rồi bắt đầu tinh tế kiểm tra. Tiểu đông tây đã ngưng khóc, mơ màng chớp mắt, ngoan ngoãn nằm im cho Phong Nhã đùa nghịch, ngập ngừng mở miệng: “Nhã, có người xấu. . . . .”
“Ai làm?” Phong Nhã đột nhiên gặng hỏi, Y Ân thần trí lúc này đã mê mang.
Phong Nhã vuốt ve ngực tiểu đông tây, trên đó rãi rác đầy hồng ngân, với kinh nghiệm phong phú hắn chỉ nhìn sơ cũng đủ biết việc gì đã xảy ra. Vẻ mặt âm trầm, xốc người Y Ân dậy làm nó kinh hoảng a lên một tiếng. Hắn liền cố định thắt lưng, điều chỉnh cho tứ chi tiểu đông tây quỳ ghé trên giường, cúi đầu xem xét hậu đình.
Nhìn xong sắc mặt càng thêm u ám. Nơi riêng tư kia lưu đầy dấu tích, trên đùi còn nhiều vết xanh tím chưa tan hẳn, Phong Nhã trong lòng bốc hỏa. Khe khẽ vuốt nhẹ cúc lôi, tiểu đông tây liền kinh hô trườn về phía trước trốn tránh. Phong Nhã nắm chặt thắt lưng nó nâng lên để có thể xem rõ ràng hơn.
Trên những nếp nhăn hồng nhạt quả thật có vết sẹo nhỏ màu đỏ sậm. Ngón tay khẽ lướt qua, tiểu đông tây sợ hãi giãy giụa, cúc lôi cũng theo đó co thắt nhanh. Phong Nhã hôn thắt lưng nó trấn an, từ trong ngực lấy ra một bình sứ xanh đậm, trút chất lỏng lên tay nhẹ nhàng vẽ loạn ở hậu đình. Cảm giác lành lạnh khiến Y Ân nổi da gà toàn thân, hậu đình không tự giác co rút. Phong Nhã liền cho một lóng tay dò xét đi vào.
“Đau. . . . .” Y Ân ủy khuất khóc nhỏ, không dám động đậy, để ngón tay hắn tùy ý ra vào.
“Ngoan, nhẫn nại một chút, cho ngươi thượng dược, sẽ xong ngay thôi.” Hôn nhẹ trấn an, ngón tay mang theo thuốc mỡ tinh tế cọ xát bên trong. Nhưng Y Ân lại không có cách nào thả lỏng, tứ chi cứng ngắc siết chặt chăn bông. Chờ Phong Nhã rút ngón tay ra nó đã ôm chăn khóc thút thít đến không thở nổi.
Phong Nhã nâng Y Ân ôm vào lòng, lấy chăn quấn quanh thật kỹ, sắc mặt âm trầm đáng sợ nhưng lại ôn nhu hôn những giọt lệ vươn trên mi mắt nó. “Tốt lắm, thượng dược xong sẽ nhanh thoải mái, không khóc, ân?” Tiểu đông tây bên trong bị thương, nơi chật hẹp như vậy sao chịu được dị vật xâm nhập? Chỉ sợ lúc trước chịu không ít khổ sở.
Vừa nghĩ tới hình ảnh Y Ân khóc lóc tùy ý nam nhân xâm phạm liền nhịn không được nghiến răng khanh khách. Mặc kệ người kia là ai, hắn tìm ra nhất định sẽ chặt khúc uy cẩu, tuyệt đối không bỏ qua.
Y Ân quả nhiên cái gì cũng không hiểu. Nó khóc trừ bỏ đau ra còn có điểm ủy khuất. Y nhi vừa rồi không có làm sai việc gì, sao Nhã cũng giống phụ thân phạt Y nhi nha? Hơn nữa, càng làm nó kinh hoảng chính là khi ngón tay Phong Nhã ở trong cơ thể trừu động, thân thể không hiểu sao lại tê dại, vô lực; khi Nhã rút ngón tay ra, cơ thể lại trống rỗng đến không ngờ, muốn có gì đó lấp vào. Cảm giác thật đáng sợ, thân thể giống như không còn là của mình?
PS: Bé đã qua huấn luyện ^.^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT