CHƯƠNG 21

“Tại sao?” Phong Nhã quay đầu, nguy hiểm nheo mắt lại. Tú bà toàn thân cao thấp rét run như đóng băng.

“Này. . . . . Ngài đừng nóng vội, trước hết nghe ta nói. . . . .” Kiều Kiều cười gượng, bất động thanh sắc lui vài bước, cảnh giác Nhã công tử có thể tùy hứng xông lên ninh đoạn cổ nàng.

“Nói.” Chỉ ngắn gọn một chữ, tú bà đáng thương đang sợ hãi như được đại xá, thở phào một cái. Nguyện ý nghe là tốt rồi, như vậy còn có đường sống.

Vội vã tiến lên, tú bà vẻ mặt khổ sở: “Ôi Nhã công tử, ngài đại nhân đại lượng, ngàn sai vạn sai đều là ta không tốt, đều tại ta thất trách. . . . .”

“Câm miệng, nói trọng điểm.” Phong Nhã mắng nhỏ, tú bà lập tức dừng lải nhải, định mở miệng lại nghe Nhã công tử nói: “Nhỏ giọng.” Xem đi, nguyên lai là tiểu nam hài kia muốn ngủ, ánh mắt bán mị khép hờ chôn trong lòng Nhã công tử lẩm bẩm, thực đáng yêu.

Nhã công tử vỗ nhẹ vai nó, cắn vành tai không biết nỉ non cái gì hài tử liền cười khanh khách, nho nhỏ ngáp, thanh âm non nớt: “Ân. . . . . không ngủ. . . . . chờ phụ thân. . . . .” Vừa nói vừa ôm cánh tay Nhã công tử trầm trầm ngủ.

Kiều Kiều sắc mặt trắng bệch nhìn Phong Nhã ôn nhu lấy áo choàng quấn quanh nam hài, miệng thẳng phát khổ. Này này này. . . . . tình huống này rõ ràng hoàn toàn không thương lượng đường sống! Nàng nếu lần nữa nói đem đứa nhỏ này lưu lại, không biết có bị bóp chết ngay lập tức hay không? Nhã công tử thoạt nhìn cũng biết không dễ chọc giận, nhưng cấp trên đưa người tới, nàng liền như thế tống đi, ngày nào đó truy cứu bất quá cũng một cái tử tự. Sớm tử vãn tử chỉ khác biệt thời gian, này nha, nàng phải làm sao mới sống tốt đây!

Kiều Kiều không ngừng tự oán tự ai. Phong Nhã dỗ Y Ân ngủ xong đột nhiên phát ra sát khí, nháy mắt ép tới khiến nàng muốn thở cũng thở không nổi: “Nói!”

Tiểu đông tây cả kinh run rẩy, bất an tỉnh dậy, Phong Nhã vội ém khí hôn môi nó trấn an. Tiểu đông tây bán mị mở mắt, rụt lui lại: “Sợ. . . . .” Phong Nhã liền cắn nhẹ môi nó, hôn đến khi đầu óc trống rỗng mơ màng ngủ lại. Khẽ thở dài, tiểu đông tây này cảm giác quá mức linh mẫn.

Phong Nhã trừng mắt nhìn tú bà, Kiều Kiều lập tức thông minh nói: “Nhã công tử, ngài từ từ nghe ta nói, không phải Kiều Kiều ta không muốn đem đứa nhỏ này cho ngài, thật sự là. . . . . ai. . . . . đứa nhỏ này có chủ. . . . .” Tú bà cơ hồ mang nửa cái mạng ra mới quyết tâm nói lời này, lại thấy Nhã công tử a một tiếng, lãnh đạm hỏi: “Là ai?”

Nhã công tử ôm tiểu hài tử trong lòng hung hăng hôn vài cái, nếu không phải sợ kinh động nó khẳng định hiện tại hắn đã xách đầu nàng làm cầu đá, nào có thể nhàn nhã đặt câu hỏi như vậy. Tú bà cười khổ, ta cũng muốn biết là ai, bằng được ta sẽ vui vẻ để cho ngài trực tiếp tìm hắn phiền toái đi. Vấn đề là, chuyện của bề trên không phải quản sự nho nhỏ ta đây có tư cách hỏi đến.

Ai, tóm lại đứa nhỏ này nàng phải lưu lại, còn phải tìm cách không làm Nhã công tử tức giận. . . . . Tú bà như già thêm vài tuổi, đem vài mỹ mạo thiếu niên phía sau đẩy lên: “Như vậy, Nhã công tử, ngài xem, ta dùng mấy hài tử này đổi cho ngài được không?”

Phong Nhã không thèm nhìn tới, chỉ hỏi: “Người đó là ai?”

Tú bà mặt mày khổ sở, cùng với hoàng liên tương tự nhau, dậm chân nói: “Ôi hảo công tử của ta, người nọ quyền thế ngút trời, tâm ngoan thủ lạt, không phải là người ngài có thể đắc tội được. Ngài vẫn là để đứa nhỏ này lưu lại đi, ta dùng vài tiểu hài bồi ngài vẫn không được sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play