Mới sáng ra là nhóc đã đứng trước cổng nhà em đợi con nhỏ hai bím tóc chạy lon ton ra đặt đít ngồi.
Em vừa chạy vừa thở hỗn hễnh hống hai tay xuống đầu gối nhìn nhóc đang bơ mặt.
-"Điên."-Mới sáng ra mà nhóc đã thích gây chuyện rồi.
Em nhếch nữa môi nhìn nhóc. Nể vụ chăm sóc mình nên nhịn một bữa.
-"E hèm.."-Em huých huých tay nhóc. Trên tay còn cầm một chiếc hộp không lớn cũng không nhỏ.
Nhóc nhìn em rồi nhìn chiếc hộp màu hồng kia. Cái quái gì trong này không biết.
Em cong môi nhìn nhóc bảo cầm lấy.
-"Quà chăm sóc và bảo vệ tui đó."
Nhóc bật cười đến nổi mếu cả mặt.
-"Tự tay làm hả?"
Gật gật.
Nhóc bỉu môi nhận lấy làm em nổi khùng lên.
-"Chê chứ gì. Trả đây."-Em định với đến dựt lại hộp quà thì nhóc dơ cao lên làm con nhỏ 1m70 không làm gì được thằng 1m80.
-"Có người tặng là phải nhận."
Em bỉu môi lại,vòng tay trước ngực đỏng đảnh ngồi lên xe.
Nhóc thấy thái độ của em làm mình cụt hứng. Troll ểm.
-"Về nhà vứt sọt rác sau. Khỏi mất lòng."
Giận dữ dâng lên. Em với nhóc không ngày nào không khiêu chiến.
-"Nè.."
Nhóc đưa tay lên trán mình và nhỏ.
-"Cũng 39 độ á hỳ. Kẻo ốm nữa không ai chăm. "
Em bị quê một vố im bặt quay sang nơi khác. Nhóc thấy thái độ của em giận dỗi trông đáng yêu bật ra cười lắc đầu cho hộp quà vào dỏ xe.
-"À...hôm qua nói vợ đó là đua đấy nha."-Nhóc vừa đạp xe vừa nói.
Em có vố troll lại nhóc liền nhanh nhảu đáp trả.
-"Tưởng mô thích tui thật chứ. Tui là tui không thích lại đâu nha."
Nhóc kít xe nhanh làm em vồ đến ôm chầm lấy nhóc. Đỏ mặt là sự hiện diện bây giờ. Cả hai im bặt. (_)
Thình thịt...thình thịt...
T-rym nhi ưc không ổn định đập nhanh liên hồi làm nhóc không kiểm chế được run lên. Tay cầm tay lái không vững. (Suýt dỏng bánh lên té luôn)
Em tỉnh rụi ngồi đưa mặt lên đánh mạnh nhóc. Tiện thể giật mình theo.
-"Đi đứng kiểu đó hả?"
Nhóc à ừ rồi lên xe đạp tiếp đến trường. Cảm giác này la thế nào? Không lẽ mình thích Từ Minh Nhi. Đừng nhá,chỉ có chị Nhật của mình mà thôi. Em yêu chị. Rồi một ngày nào đó em sẽ nói cho chị biết.
Em đập mạnh vào lưng nhóc hét lên.
-"Gì nữa vậy. Tông vào cột điện giờ. "-Vừa nói là xe vừa lao nhanh vô cột điện đứng hình làm ai đi qua cũng nhìn. Có vẻ quê lắm.-"Gừ...Lam Minh Hoàng."-Em hét lên.
………………………………………
Anh với nàng trong kí túc xá thay đồ tươm tất đẹp đẽ dắt nhau xuống cantin trước bỏ lại bốn bản mặt bơ ướp lạnh chưa đánh răng kia. Hôm qua là Phùng Gia Bảo và Nguyễn Minh Phong. Hôm nay là Cao Hoàng Nam và Hoàng Minh Thụy. Vậy khi nào mới đến Hoàng Minh Quân và Lam Minh Nhật đây. (TT_TT)
Gã vừa đến nhà xe la ào lên kí túc xá. Vừa đúng lúc nó thay đồ tươm tất xong. Không biết chuyện gì xảy làm gã vui đến cực độ.
-"Chuyện gì vậy?"-Nó vừa chải đầu vừa hỏi.
-"Hôm nay bà nội Khôi về nước."-Gã nhắc đến bà nội là vui. Bà la người gã kính trọng nhất. Nội đã từ bước dẫn dắt công ty và nuôi dưỡng gã lớn lên khi ba mẹ gã không còn ai. Có lẽ vì ba mẹ cùng mất nên gã và nó khá hiểu nhau. Nó đã giúp gã nhiều năm qua khi gã tột cùng nhất. Nếu ngày ấy không có nó,chắc gã bây giờ không như thế này. Chỉ là một thằng nhóc nhát gan,không bạn chẳng bè và chẳng biết mọi thứ.
Nó há hốc mồm nghe tin này. Đừng nói lão bà bà vê là hôn ước nha. Thời buổi hiện nay hiện đại rồi sao còn dính dáng đến mấy vụ trọng nam khinh nữ,hôn ước thế nhỉ? Sầu não.
-"À ờ.."-Biết nói sao bây giờ. Phải giượng cười thôi.
Gã thấy nó sửa soạn xong rồi. Nắm tay kéo nó đi xuống cantin với tâm trạng vui vẻ cười cả ngày trong kho mồm nó nhai kẹo cao su (thói quen buổi sáng),tay xỏ túi quần lê theo.
Hắn nắm chặt chiếc khăn lau mặt trên tay nhìn gã với nó đi thân mật với nhau. Nghĩ đến chuyện ở siêu thị hôm bữa là hắn tức điên lên. Ném mạnh chiếc khăn xuống nền. Lên giường nằm.
Chàng giật mình nhìn hắn đang tức không có lí do. Không hiểu sao con người..đôi khi cũng phải có vài giây điên nha. Chàng nhún chân lên lay lay hắn.
-"Ngủ lại hả mày?"
Hắn nổi khùng en ngồi dậy núm cổ áo chàng lên.
-"Đánh nhau đi."
Chàng đẹp nhưng không điên. Đánh mạnh vào tay hắn. Mới sáng ra là nổi quạu rồi.
Tin...tin...tin
Điện thoại hắn reo lên. Bấy giờ chàng mới được thả ra. Thở hỗn hễnh. Nhỏ bên kia lắc đầu nhìn chàng.
[Xuống ăn sáng]
Là tin nhắn của nó. Hắn thấy xong nhảy ồ xuống chạy điên khùng một mạch xuống lầu. Nhưng thực chất là nó nhắn cho nhỏ mà nhầm qua hắn. Thôi lỡ nhầm thì cho luôn.
Nhỏ với chàng bơ ướp lạnh nhìn theo. Có vấn để về não rồi. Phải nhanh chóng tống hắn vào bệnh viện tâm thần.
Nhỏ vác khăn lau mặt trên vai đi nhanh ra phòng vệ sinh. Vừa mới mở cửa là con chuột trong mắt nhỏ có vẻ "khổng lồ" nhảy lên. Nguyễn Minh Phong không sợ gì chỉ sợ chuột.
-"AAAAAA...."-Giọng chua chát của nhỏ vang lên.-"Phùng Gia Bảo."
Chàng nghe tên là chạy ầm đến thấy ngay con chuột to kia. Công tử bột cũng sợ chuột nữa,có khi còn gấp bội nhỏ. Hối hả cầm cây hổi rách nát do tay nó đập vỡ :3 kia lên múa loạn xạ.
Cửa vệ sinh quá yếu. Ngã mạnh xuống,áp diện mặt nhỏ. Nhỏ định chạy,vừa ý định quay sang thấy chàng đang chạy đến. Né đòn bây giờ là điều không thể. Chàng trước,cửa sau,chuột hai bên.
Rầm.
Cửa đè lên người nhỏ,chuột chạy mất va điều đặt biệt hơn nữa là nhỏ nằm lên người chàng,môi chạm môi,mắt nhìn mắt,mặt hẹn nhau đỏ khắp nơi. (////_///)
Vẫn chưa tỉnh hẳn. Kẻ không dậy,người không muốn đẩy.
1 giây
2 giây
3 giây
Lấy lại tinh thần. Nhỏ đứng dậy đỏ mặt chạy ra cửa chính xoa hai bên má cho nguội lại. Thân người toàn thể run lên làm cả người có cảm giác khó chịu và ngượng ngùng.
Chàng bên trong vẫn chưa nằm dậy cười nhẹ,khẽ sờ lên đôi môi kia. Nhưng bà ta đã đánh răng chưa vậy trời? (-_-)
……………………………………
Hắn vừa chạy xuống là bắt gặp cảnh gã với nó đang cười đùa với nhau. Không hiểu sao hắn vừa có cảm giác thất vọng vừa có cảm giác tức giận. Tin nhắn ăn sáng đó là sao. Chẳng nó nhắn nhầm.
Hắn vứt cặp xuống ghế ngồi đối diện nhìn nó. Anh với nàng thấy hắn có biểu hiện lạ,chuyển bàn bên cạnh ngồi gấp.
-"Vợ,anh nói này nhá."-Anh khẽ thì thầm vào tai nàng.
-"Nói đi. Nhưng tao không phải vợ mày. Ok?"-Nàng đưa tai lên.
-"Thì mai mốt cũng là vợ thôi."-Anh cười tít mắt.
-"Thích ăn gì? Đấm hay phân bò."-Nàng đưa bản mặt (-_-) lên nhìn anh.
Anh nuốt nước bọt gãi đầu nhìn nàng. Đùa có chút mà nàng làm căng quá làm mình suýt chết.
-"Anh nghi thằng Quân thích con Nhật."
Nàng há hốc mồm nhìn nó. Bây giờ mới để ý. Cứ mỗi lần con Nhật tiếp xúc thân với con trai là thằng Quân nó loạn lên. Nàng quay sang nhìn hắn bỉu môi gật đầu.
Nó thấy hắn đến hầm hầm mặt nhìn mình. Cau mày không hiểu thằng này đang bị cái gì trong đầu nữa. Mọi hôm ồn lên vậy mà.
-"Hôm nay dưỡng eo nên không ăn sáng hả mày?"-Nó cười tít mắt nhìn hắn.
-"Mày đút cho tao ăn đi."-Hắn thấy ban nãy nó cũng mâm cho gã,ganh tị nói.
Nó nhịn cười nhìn hắn. Hắn hả mồm đợi nó đút,nó thở dài lắc đầu chưa kịp đưa muỗng lên thì gã nhanh tay ngăn cản lại súc nguyên phần cơm thừa của mình lên cho hắn.
Nó nhịn khônh nổi bật cười lớn làm mọi người ai cũng nhìn về phía bàn nó. Anh với nàng ngồi kế bên cũng cười lên.
Hắn trầm mặt tức giận nhưng không dám nói thêm. Chỉ biết nuốt cơm rồi lẳng lơ nhìn sang nơi khác. Nó bắt gặp thấy hắn có chút hấc hủi,cong môi quan sát sắc thái của hắn.
Hoàng Minh Quân không lí nào vì chuyện cỏn con này mà giận chứ.
Reng...reng...reng...
Giờ học vang lên. Mọi người đổ xô chạy ùa về lớp như thể hôm nay là ngày nhận vàng trong khi phiếu kết quả học tập đang ở trên bàn chờ sẵn.
Gã chào tạm biệt nó rồi vác cặp lên lớp với cô. Anh với nàng cũng thôi ngay việc nhai lên lớp ủ rủ. Phiếu học tập...phiếu học tập. Bây giờ trong đầu chỉ có ba từ đấy.
Nó thi dọn điện thoại,đồ đạc vào cặp đi lẳng lặng. Trong khi hắn trầm mặt theo sau. Nghĩ đến việc ban nãy hắn như bị lửa thiêu chết. Tức tốc chạy đến nắm lấy tay nó xiết chặt như thể nó sắp bị Trịnh Gia Khôi cướp mất ngay trước mặt mình.
-"Mày bị gì vậy?"-Nó gỡ tay hắn ra.
-"Tao...đang...ghen đấy."-Hắn nói thẳng.
Nó tròn mắt nhìn hắn. Ghen sao? Lí do gì mà phải ghen. Không lẽ chuyện ban nãy.
-"Tâm thần."-Nó nhếch nữa môi nhìn hắn rồi đi tiếp.
Hắn đuổi theo bắt lấy bả vai nó xiết chặt làm nó khó chịu trong người.
-"Trong mắt mày...tao có chỗ đứng không?"
Câu nói úp úp mở mở làm nó không hiểu. Nó bỉu môi xoa cằm. Trong mắt sao?
-"Là một người bạn."
-"Nhưng mày trong mắt tao không phải là một người bạn."-Hắn hét lên khi nghe từ bạn của nó. Chẳng lẽ hắn chỉ là bạn với nó thôi sao?-"Cứ mỗi lần tao thấy mày cười đùa với người con trai khác,quan tâm chăm sóc với người con trai khác. Thậm chí là ngồi sau xe nó đèo là tao tức điên lên."
-"Quân mày...?"
-"Tao thích mày. Rất thích mày."-Hắn nói lớn muốn cho mọi người nghe thấy.
Nó không biết cư xử thế nào cho đúng. Thích mình sao? Thú thật nhiều lúc nó cũng có cảm giác khác lạ với hắn. Cũng có sự át náy và ngượng ngùng. Nó không hiểu chuyện gì xảy ra khi bán tiếp cận mình,quan tâm mình,chăm sóc ân cần,luôn bên cạnh và hiểu nó. Có khi là hơn cả một người bạn. Nhưng nó sợ nó sẽ làm tổn thương hắn. Lỡ may đó chỉ là bạn thân như nàng và nhỏ. Và hắn chẳng qua là một đứa con trai thì sao? Như thế khác gì gieo đau thương cho người khác. Nó không muốn như thế bởi vì nó cũng từng trải. Nó muốn xác nhận thật sự nó có thích hắn không? Nhưng nó lại tự ti không dám. Nó cần chút thời gian. Nhưng bây giờ không phải là lúc này.
Nó gỡ hai tay hắn trên bả vai mình xuống. Nhẹ nhàng lướt qua. Nó mặc cho hắn đợi câu trả lời. Một con người mạnh mẽ cũng có lúc phải tự ti và cần thêm thời gian.
Hắn thấy nó không phản hồi gì. Kiềm nén mộ yêu thương vào trong. Rốt cuộc thì mình cũng làm được. Đã nói ra hết,đáng lí ra tâm trạng phải thoải mái nhưng sao hắn có cảm giác rất đau và sợ hãi với hành động của nó. Nó không thích mình.
-"Tớ sẽ đợi."-Nhưng hắn sẽ không buông.-"Cho nên."
Khoảng lặng trôi chậm,nó đứng đó và hắn nhìn theo. Nó không nói cũng chẳng quay lại. Nó không dám đối mặt sự hiện diện đó và nó sợ mỗi lần nhìn thấy hắn là nó yếu đuối. Nó không muốn là một đứa con gái yếu đuối đợi thời gian làm mạnh mẽ. Mà nó muốn chứng minh rằng thời gian không phải là thứ mà nó cần để làm nó mạnh mẽ mà nó sẽ tự đứng lên mạnh mẽ.
-"Đừng làm tao phải ghen nữa được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT