Một tuần thi học kì diễn nhanh và kết thúc nhanh chóng sau đó. Để bù đắp cho việc nó bị nghi oan lấy trộm đề. Riêng hội đồng kí túc xá phòng 130 và bọn 15 tuổi đặc biệt được hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm cho đi dã ngoại với điều kiện là đoàn kết và hỗ trợ lẫn nhau mặc dù không có thầy cô,vì bây giờ là lúc thầy cô làm điểm cho cuối kì I mà (^_^). Mà dù gì thi xong rồi cũng chẳng có gì làm trên lớp. Nhân dịp này cả bọn lên một con đồi nhỏ có ít người sinh sống cắm trại. Vừa hoang dã,khác lạ lại tự do thoái mái tận hưởng bầu trời này.
-"Yeah! Chúng ta bây giờ có thể tẹt ga hơn nữa rồi."-Hắn háo hức nhảy từ trên giường nhảy xuống như chưa hề có chuyện gì xảy ra trong khi mọi người đang ngủ lấy sức vượt đồi.
Nó ngước mặt lên nhìn hắn đang xung như bò đực. Không biết leo đồi,cắm trại có gì vui mà hắn như thể đào được hố kim cương vậy.
-"Mới có 5 giờ sáng mà mày."-Nói rồi nó nằm trườn ườn xuống ngủ tiếp.
Hẳn xị mặt thở dài nhìn cái bọn heo nái không biết tận hưởng cái đách gì đây. Người ta bảo phải biết trân trọng thời gian mà tụi này chỉ xem thời gian như thoáng qua (thoáng qua thật mà cha nội :3).
-"Bây giờ mới biết đồng hồ của thằng Bảo có công dụng như thế nào. Vậy mà.."-Hắn dơ bàn tay mình lên.-"Chính bàn tay đã đập nát nó ngay trước mặt mọi người nhà nhận like."-Mắt hắn sáng lên với hai ngọn lửa.-"Hết bữa nay mình sẽ mua đồng hồ mới kêu tiếng dê ê hê hê mới được."
Vừa dứt câu là cả bọn tỉnh giấc bao vây hắn như hắn là thùng rác đánh cho hả giận. Hắn bị cả bọn đánh liên hồi đến nỗi mình không tài nào né được. (Một chọi năm sao lại >.
-"Mấy anh đừng đánh anh Quân của em nữa."-Em từ đâu chen vô đỡ giúp hắn.
Cả bọn thấy vậy cũng không tha. Cái tội chen vào là cũng xơi ngay vài cú đấm. Chắc cô này cũng xung như hắn. Mới 5 giờ sáng mà ồn lên.
-"Thôi thôi..."-Hắn thấy cả bọn đánh em là người vô tội,lấy thân đỡ mình dơ tay ám hiệu stop lên.
-"Em thấy đánh là đáng."-Nhóc (2) từ đâu xen vô làm cả bọn vỗ tay tán thành.
-"Thôi...thôii...làm vệ sinh cá nhân rồi xuống bà Mười ăn sáng để còn đi nữa."-Cô chạy vòng chống nạnh nhìn quanh ra vẻ đội trưởng. Cô đội nón lưỡi,tóc cột cao và diện lên thân hình một bộ đồ nhìn cute với bao ánh mắt ngoài kia nhìn vào. Ngoại trừ cái hội đồng này là không biết xét xử bình luận ai đẹp gì cả.
Một tiếng đồng hồ trôi qua sau khi làm vệ cá nhân,ăn sáng và thu dọn đồ đạc xong là cả bọn lên đường với mấy chiếc xe đạp quèn kia.
Nhóc với em vì phải còn trong trường hợp "thương ân síp gạch oán" của nhau nên phải đèo lên đèo xuống. Anh khỏi phải chê,chưa gì là núm áo nàng đòi nằng nặc đi chung xe mới chịu buông. Riêng nhỏ với chàng là không nói gì nữa,tuần trước vừa nhận lời mời với mấy tin nhắn ngọt ngào ngủ ngon mặc dù ở gần nhau (qua có bước là chạm mặt) mà cũng thút thít,bây giờ có cơ hội cặp kè thì còn gì bằng.
Nhưng....
-"Khôi sẽ chở Nhật."-Gã nằng nặc đòi nó ngồi lên xe.
Nó không việc gì phải từ chối,nhún vai nhảy lên như mình nhảy lên chiếc nệm êm ái ở nhà vậy. Bỏ lại bản mặt hắn tức xồng máu lên. Đáng lí người đèo suối vượt sông đi đường để chở nó là Hoàng Minh Quân này chứ không phải Trịnh Gia Khôi đâu. Thôi nhịn lần này,ra về là đừng có mờ ơ mơ nhà thằng nhãi ranh kia.
-"Lên xe đi Thái Mỹ Tuyền."
Cô vòng tay trước ngực đợi ai đó ở xa xăm kia. Mọi người cũng không hiểu gì nhìn theo không biết ai sẽ xuất hiện.
-"Đợi ai vậy chị Tuyền."-Nhóc cứ chổm lên chổm xuống nhìn ở xa theo cô.
-"Bé Hoà và thằng Long."
-"Hả? Hai đứa đó cũng đi hả?"-Nhóc hét ầm lên. Quay sang nhìn cả bọn thì toàn là miếng thịt bầm.-"À...đương nhiên hai đứa kia phải đi với tụi mình rồi. Dù gì thì công lớn cũng nhờ Hoàng Minh Long giúp đỡ mình một tay mà"-Nhóc gượng cười nhìn quanh mới thấy mấy bản mặt kia giảm nhẹ dần.
-"Ăn nói kiểu đó đúng là người chẳng ra gì."-Em ngồi sau vòng tay trước ngực lườm nhóc.
Ai chứ Từ Minh Nhi là nhóc không có nể nang gì đâu. Bà có biết là bà ngồi sau xe tui là diễm phúc ba đời không mà chuyện gì cũng sồn lên vậy hả? Thôi bữa nay có buổi đi chơi,nhịn bữa..
-"Hứ..."-Nhóc bỉu môi quay sang nơi khác.
Anh chạy đến vỗ tay nhìn nhóc.
-"Được. Biết nhẫn nhịn vậy là mau kết thúc lắm. Em biết không kiếp trước của tụi em theo giác quan tứ chi của anh là hai tụi em lúc nào cũng nhẫn nhịn và thương yêu nhau vậy đấy."
Nhóc nhếch nữa môi nhìn anh cứ kiếp trước kiếp sau không biết ông dính chưởng bà nào. Cầu trời là bà chằn cho ổng toá đớm.
-"Vâng. Em biết mà."
Anh xoa cằm gật đầu quay sang cốc vài cái lên đầu em làm em nhăn nhó thôi rồi.
-"Em...tốt nhất là nên nhẫn nhịn và đừng khiêu chiến ra đi. Không tốt,không tốt."-Anh vẫy vẫy tay.
Bốp.
Nàng thấy anh đứng nhệ nãy giờ trông thật phiền phức,đánh mạnh lôi lại xe. Cái con người này đã thổ lộ tình cảm với mình đấy sao? Mịa nó sến cmn thôi rồi á hỳ.
-"Nhẹ tay thôi Thụy,Nam đau."-Anh nhăn nhó cầm tay nàng. Dù gì thì cũng phải nhẹ tay với bạn trai của mình chứ.
Mọi người nhịn cười nhìn cặp anh và nàng. Rồi bóng Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long cũng xuất hiện. Sau một tuần đám tang của ba mẹ,Thái Mỹ Hoà có vẻ ốm đi rất nhiều,trên mặt cũng không thấy nỗi nụ cười nhẹ nữa là..
-"Hên là đi xe đạp. Em mà em đi xe máy là thôi rồi."-Gã bỉu môi.-"Anh là anh không chấp nhận."
Rắc.
Nó ngồi sau lưng khởi động gân cốt lạnh lùng nhìn gã. Gã quay sang gượng cười vẫy vẫy tay nhìn nó. Chỉ là đùa chút thôi mà.
Sáu cặp tiến lên phía trước với bao ánh mắt nhìn. Mặc dù đi xe đạp có chút mệt nhưng thú vị và lãng mạn không kém những cặp tình nhân đi tuần trăng mật sau khi cưới.
Kít.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua. Cuối cùng thì cũng đến được con đồi xa xăm với nhiều đám cỏ xanh tươi kia. Sẽ có cây,hoa,chim chóc,âm thanh rì rào và còn gì bằng là có con suối nhỏ chảy róc rách cùng mấy cây trái dại ngọt bên lề.
-"Yà hú."-Em với hắn hét lên nhìn xung quanh.
Bao nhiêu người là bấy nhiêu khuôn mặt biểu cảm (-_-) nhìn chằm chằm. Định gọi tất cả thú rừng về đây họp mặt hả trời.
-"Điên."-Nó phán một câu là y rằng mọi người phá cười. Điên thật :3
Hắn với em thôi ngay cái giọng điệu chết tiệt đấy quay sang nhìn nó không dám phản bác nếu em không muốn mất giá,mất duyên và ế khi xơi trọn 30 cú đấm tuyệt vời từ nó. Yeah!! Hắn là một trong những người ở trần gian nếm qua. Và ý định của hắn là bắt nó đền cho mình xứng đáng.
-"Khôi,Long,Hoàng dựng lều."-Cô được phân là đội trưởng đội dã ngoại.-"Quân,Nam,Bảo đi kiếm củi...còn lại là bày thức ăn và dọn dẹp."
Nghe xong nhiệm vụ là đổ ập đi nhanh chóng. Chỉ trong vòng 20 phút,lều đã được dựng xong là nhờ vào ba anh chàng tinh tú nhất.
Trong khi...
Ba tụi hắn đang dò sóng điện thoại bên sông mà chẳng thèm đi nhặt củi khô.
-"Đi tìm củi khô nhanh lên Hoàng Minh Quân,Cao Hoàng Nam,Phùng Gia Bảo."-Cô đứng bên sông hét lớn làm ba tụi hắn chạy đi không kịp. Đã ở trên này mà con dò sóng điện thoại coi của ai mạnh hơn. (-_-) ( não nề cho ba anh.)
Và cả....
Em ôm đống trái cây xuống sông rửa kiểu sao mà trái cây trôi theo dòng nước toán loạn. Mọi người chạy nhanh xuống suối chụp lại kẻo không có gì để bụng.
-"Sao em lại rửa ở đây?"-Nó cực nhọc với chiếc quần jean dài được vắt lên đầu gối.-"Lỡ may có ai giặt đồ dưới này thì sao. Và thậm tệ hơn là có người đi bậy nữa mới ghê."-Nó bỉu cảm nhìn em.
Hết câu là những thứ mọi người nhặt ở trên tay từ mọi người rơi xuống nước hết làm nó hét toán lên.
-"Ấy...chỉ là nghe thôi mà. Tao đùa chút chơi."
Lỡ thật thì cho tụi tao 50k tụi tao cũng đéo ăn.
-"Ha...ha...ha..."-Em bật cười với hành động của nó đang hối hả chạy theo mấy trái xoài trôi bồng bềnh trên nước.-"Anh Nhật nhìn mắc cười quá. Em yêu anh ghê."
Nó mặt tối quay sang "chiêm ngưỡng" nụ cười ngây thơ đó.
-"Còn đứng đó làm gì."
Em nuốt nước bọt chạy theo nó nhặt lấy. Vừa chạy đến,mặt sát mặt. Em đỏ mặt nhìn nó. Quả thật cứ như một thiên thần.
-"Đừng nhìn anh bằng ánh mắt như thế. Anh ngại."-Nó cười gian vẫy vẫy tay em.
Em ôm bụng nhịn cười với nó.
-"Em nói cái này anh Nhật đừng chửi em nhá."
Nó xị môi gật đầu. Bộ mình trông kinh khủng lắm hay sao mà ai cũng sợ vậy nhỉ.
Em đưa miệng nói nhỏ vào tai nó.
-"Em biết anh Nhật là con gái lâu rồi."
Nó sặc tại chỗ nhìn sang em. Câu nói giống hệt hắn. Sao hôn phu nhà các người lại giống hệt vậy nhỉ?
-"Làm sao...làm sao...?"
-"Con gái thì phải biết chứ."-Em cười hề.-"Em hứa là em không nói với ai đâu."
Nó thở dài nhìn em. Cũng may là không có điều kiện gì. Ôi trời ơi.
-"Ừ..."-Nó xoa đầu em.-"Chị cảm ơn."
Đang gần gũi với nhau thì anh đến cho nó bạt tai lên đầu nhanh chóng.
-"Nói bậy rồi còn không chịu vác xác đi nhặt trái cây hả mày."
Sai là không có đánh lại. Nó bỉu môi xoa đầu nhìn anh gật gật. Cái đồ thích thằng Thụy rồi còn lè (bạn thân kể nhau nghe là chuyện bình thường >.
………………………….
-"Món này ai nướng mà ngon vậy bâyy."-Anh tự kiêu nhìn cả bọn.
Im lặng.
-"Nè..."-Anh bị quê một vố nói lớn.
-"Sao?"-Nàng bỏ đũa xuống chống cằm hỏi anh.
Anh nín luôn ngay đó ngồi cặm cụi ăn với uống. Hắn với chàng nhìn sang nhịn cười. Thích ai lại thích trúng hồ ly là chết.
-"Cừoi gì đấy?!"-Nhỏ quay sang lườm chàng. Chàng cũng im bặt luôn.
Chỉ còn hắn là phá cười hơn ban nãy.
Rắc.
Nó chỉ cần động đậy tay chân thôi là hắn nuốt nước bọt không thông rồi.
-"Nè...cái ba chằn kia...ăn nuốt cho đoàng hoàng nha."-Nhóc (2) réo vào tai em.
Em nhếch nữa môi nhìn nhóc (2) đang nổi cáu với mình. Ăn uống bộ có liên quan đến cha già này hả ta.
-"Liên quan."
Nhóc xị mặt nói trầm ngâm với em.
-"Tui ghét dơ bẩn. Đáng lí ra bà ăn mà lấm lem lên mặt già nua kia còn cái gì là ăn nữa. Mất hứng quá à."-Nói rồi nhóc (2) ném khăn giấy lên mặt em lau tứ phía.
Em bị nhóc lau mạnh lên mặt,còn bị giấy bịt cả mắt không thấy gì ngồi im ru để nhóc lau sạch mặt cho mình.
Mọi người ai nấy cũng nhìn hai đứa cười phì. Quay sang Hoàng Minh Long và Thái Mỹ Hoà thấy im lìm.
Nó mở lon nước ngọt đến cạnh Thái Mỹ Hoà cười tươi.
-"Anh cũng như em...."-Nó thở dài.-"Nhưng anh mạnh mẽ hơn em."
Thái Mỹ Hoà không biết nói gì chỉ biết im lặng nhìn nó.
-"Bởi vì ba mẹ luôn đặt hy vọng vào anh. Cho nên anh sẽ sống thật tốt và sống luôn phần của ba mẹ."
Mọi người nhìn nó cười nhẹ. Nó luôn là nguồn động lực cho mọi người. Từ cái nhìn đầu tiên và sự nỗ lực ban đầu.
Thái Mỹ Hoà đỏ hoe mắt ôm lấy nó như đang ôm ba mẹ mình ngày trước. Mùi hương trên người nó thật thơm tạo cảm giác êm ái.
-"Em cảm ơn anh Nhật nhiều lắm. Em..sẽ...sống...tốt...khi không có ba mẹ...ở bên."
Gã không kiềm được nước mắt ngước qua ngước lại nhìn nó và Thái Mỹ Hoà làm mọi người cũng làm theo.
-"Đến nước này rồi mà còn "anh" nữa sao."-Hắn vòng tay trước ngực nhìn ba tụi nó.
-"Sao là sao?"-Cô không biết gì vòng tay trước ngực nhìn hắn.
-"Thì ba đứa tụi nó là con gái. Đến lúc mộ người phải biết sự thật rồi chứ."-Hắn hét ầm giữa ngọn đồi này.
Im lặng.
Hắn trố mắt nhìn xung quanh. Sao im lặng không ồn ào hay hỏi han gì vậy. Quá bất ngờ,quá ngạc nhiên và quá hỗn độn chứ.
-"Không lẽ mọi người..."
-"BIẾT HẾT RỒI."
Hắn tự đập vào mặt mình. Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy.
-"Nhưng không nói ra thôi."-Nhóc (2) bỉu môi nhìn hắn.
Không khí im lặng bao quanh hội đồng. Nó với em đứng phất dậy gãi đầu cười trừ nhìn cả bọn.
-"Nước ở đấy mát lắm mọi người."-Nó chạy đến bên bờ.
-"Phải...phải..."-Em cũng rượt theo với nó.
Cả bọn quay sang nhìn nó và em. Trong đầu bỗng có ý định gì đó làm mặt ai nấy cũng gian lên. Nó với em nuốt nước bọt ôm nhau lại.
-"Lên đi bà con."
Hắn hét lên là cả bọn chạy ầm xuống bồng xốc nó và em ném xuống sông không thương tiếc. (Ngoại trừ Hoàng Minh Long và Thái Mỹ Hoà >.
Nó chưa kịp trở tay ngóc đầu dậy thì cả bọn chạy ùa đến nhận nó xuống.
-"Tụi mày làm cái gì đấy. Đờ mờ."
Anh với chàng vỗ tay nói nhốn nháo.
-"Đứa nào bị con Nhật đánh nhiều nhất đến đây trả thù bây ơi ời ới."
Nghe xong là cả bọn ồn ào đến ném nó xuống nước lần nữa. Em đưa tay kéo áo nó cầu cứu.
-"Chị Nhật cứu em."
Nó nắm lấy tay em hét lên.
-"Đây đây. Đờ mờ."
Làm sao đấu lại nó được. Nó đứng dậy đầu tiên là núm áo hắn nhận xuống sau đó là anh và chàng.
Hoàng Minh Long đứng trên bờ nhìn xuống thấy cảnh vui vẻ ấy bật cười. Thái Mỹ Hoà thấy nụ cười của nhóc liền cười tít mắt ngay.
-"Anh cười hả?"
Nhóc im lặng quay sang phủ.
-"Không."
Thái Mỹ Hoà lườm yêu Hoàng Minh Long. Còn phủ với mình nữa.
-"Nè mọi người. Anh Long đứng trên bờ cười mọi người đấy."-Nhỏ hét lên làm mọi ánh mắt dồn hết lên người nhóc.
Nhóc đỏ mặt quay sang nhìn Thái Mỹ Hoà rồi nhìn mọi người.
-"Tôii...tôi có cười đâu."
Hắn với gã lườm lườm chạy đến kéo nhóc xuống sông luôn một thể.
-"Không được."-Nhóc miễn cưỡng.
-"Không được ở trên bờ đấy nè."-Gã với hắn cười toe.
-"Bé Hoà cũng phải xuống luôn đi chứ."-Nhỏ nói lớn làm em và nó ôm luôn thân hình bé nhỏ kia xuống dưới nước cùng mình.
-"A...không...em không vọc nước được đâu."
………………………
Ắt xì...
Thái Mỹ Hoà với em liên hồi trùm mền nhảy mũi. Trong khi cả bọn đang ngồi kể chuyện bên đống lửa nhỏ kia.
-"Cảnh này làm tao nhớ đến cuối năm nấu bánh chưng,bánh tét ở dứoi quê vậy. Vui phết ra."-Chàng vừa nhen lửa vừa bỉu môi.
Nghe đến kể chuyện là im hẳn. Trong khi chàng cứ lấn lấn đến gần nhỏ không biết là sợ ma hay lạnh nữa.
-"Cái đệch gì vậy?"-Nhỏ lườm chàng.
-"Lạnh quá vợ ơi."-Chàng ngồi co rúm cạnh nhỏ.
Nhỏ đỏ mặt quay sang nhìn mọi người đang giả nai như mình không thấy,không nghe gì hết.
-"Nè...có người ta mà mày giỡn vậy đó hả?"
Chàng tròn mắt nhìn nhỏ.
-"Giỡn gì. Mình là vợ chồng mà."
Đã đỏ mặt lại càng đỏ hơn. Nhỏ nhéo vào da thịt chàng mạnh đến nỗi chàng hết lạnh gượng cười nhìn mọi người. Gượng cười sau cơn đau :v :v
-"Đáng lí ra chị Thụy phải gọi anh Bảo là chồng yêu chứ nhỉ?"-Nhóc (2) dí dỏm nhìn nhỏ.
-"Thôi ngay đi."-Nhỏ hắc đầu nhóc ra làm mọi người nhịn cười nãy giờ phá lên.
Riêng Thái Mỹ Hoà và em thì cứ liên miên.
Ắt xì...ắt...ắt xì...
Hoàng Minh Long lấy áo khoác choàng cả người Thái Mỹ Hoà làm Thái Mỹ Hoà co lại nhìn Hoàng Minh Long lưu luyến.
-"Nè....đang ở chốn đông người đó nha."-Gã ganh tị.
Nhóc (2) thấy vậy nhìn lơ sang nơi khác trong khi em đang lạnh hẳn lên. Anh huých huých tay nhóc bảo cũng nên chăm sóc ân cần một tí. Nhóc nuốt nước bọt quay sang nhìn nó rồi gượng lấy khăn tắm choàng lên người em.
(-_-) |-_-|
Sao lại là khăn tắm.
Bộp...bộp
Nhưng dù gì cũng phải tuyên dương sự ân cần miễn cưỡng đó.
-"Nè...ở trên cao ngọn đồi có cây ước mơ đấy."-Nó đứng dậy chóng nạnh nhìn lên cây cổ thụ cao to đó.
Cả bọn cũng nhìn theo nó. Thấy mọi người trẻ,già,lớn,nhỏ ai cũng xếp từng hàng đi lên dưới ánh trăng mập mờ. Hai bên là những hàng cây xanh cao to toả bóng rung rinh cùng những chiếc đèn chùm sáng nhẹ ấy.
-"Cây ước mơ đẹp quá Nhật ha."-Cô đứng dậy chóng nạnh đứng cạnh nó ngắm nhìn.
-"Mình lên đấy đi."-Nó cười tít mắt nhìn cả bọn.
-"LÀM GÌ?"-Câu hỏi làm người ta cụt hứng.
(-_-)
-"Lên đó để ước. Người ta nói chỉ cần viết điều ước vào tờ giấy nhỏ,cột lên cành cây. Điều ước sẽ thành hiện thực."
-"HƯ CẤU."
Nó nãy giờ nhẫn nhịn lườm cả bọn bằng ánh mắt sát thủ.
-"Em cũng muốn lên đấy."-Thái Mỹ Hoà nóng ran cả người cũng hăng hái đòi đi.
Hoàng Minh Long nhìn Thái Mỹ Hoà bằng ánh mắt lo lắng.
-"Thôi. Đang bị cảm."
Thái Mỹ Hoà cong môi ngồi xuống ủ rủ. Chưa kịp ai nói thì em đã hét lên với điệu nhảy mũi kia.
Hắn thấy nó trào phóng cũng xung theo. Đi lên trước vẫy vẫy cả bọn lên xem cây ước mơ như thế nào.
Vừa đặt chân đến,cây cổ thụ cao lớn như người khổng lồ đứng yên dưới ánh trăng tròn kia. Mọi người đông đúc chắp tay cầu nguyện và cả đính kèm một tờ giấy nhỏ.
Cả bọn cùng đến ước nguyện rồi ghi ước mơ lên giấy một cách bí mật. Nhưng bí mật đó trước sau gì cũng vạch ra hết thôi.
-"Thái Mỹ Hoà ước gì vậy?"-Nó choàng vai hỏi nhỏ.
Thái Mỹ Hoà cười tươi nhìn nó. Nhờ có chị em mới mạnh mẽ và sống tốt để cho ba mẹ trên cao thấy em tốt và thật may mắn khi em có bạn bè bên cạnh như thế này.
-"Em ước chị được hạnh phúc. Bởi vì chị rất tốt."
Nó bật cười xoa đầu Thái Mỹ Hoà. Ngốc! Phải ước cho Hoàng Minh Long mới đúng.
-"Chị ước em luôn hạnh phúc bên Hoàng Minh Long."
-"Vợ biết chồng ước gì không?"-Chàng đi ngược mặt tươi rói nhìn nhỏ.
Nhỏ bơ ướp lạnh vòng tay trước ngực đi lên nhìn chàng.