-"Ò...ó...o...o."-Lại tiếng chuông báo thức vô duyên của đồng hồ chưa biết chủ nhân là ai.

-"Đồng hồ chế nào vậy bây?"-Anh lại là "chế."

-"Tao."-Chàng vừa dơ tay là bị ăn gối hội đồng.

Bốp...bốp....bốp...

-"AAA..."

-"Đây là sự trừng phạt vì cái tội mua đồng hồ bựa nè."-Nó nhếch nữa môi đi vào phòng vệ sinh.

Cô ngồi dậy dụi mắt không thấy Thái Mỹ Hoà đâu. Nhớ rõ ràng hôm qua bảo đến mai mới về mà.

-"Thái Mỹ Hoà."-Cô gọi tên làm mọi người bật dậy tìm Thái Mỹ Hoà.

-"Hơ...."-Nhỏ ngồi dậy ngáp dài ngoằn nghèo. Làm mọi người đưa bản mặt {-_-} nhìn nhỏ.-"Hôm qua Hoàng Minh Long đưa nó về rồi. Bảo là không cho nó ở đây. Đông người,ồn ào,đầy muỗi,chật chỗ,bừa bộn,gió se lạnh không có mền mà đắp."

Cả bọn tức giận khi nghe xong câu nói của nhỏ. Lát nữa mà gặp mặt thì nó coi chừng đám này.

-"Gừ...bộ thằng nhãi đó coi chỗ này là thùng rác hay sao vậy hả?"-Hắn kiềm nén đi vào phòng vệ sinh giành chỗ đánh răng của nó.-"Tránh ra cho Hoàng Minh Quân đánh răng."

Nó lườm hắn đi đôi với nắm đấm làm hắn đứng nép sang một bên đợi nó đánh răng xong mới đến lượt mình.

Nàng vươn vai ngồi dậy xoa hai vùng thái dương.

-"Hoàng Minh Long tốt với bé Hoà như thế là được rồi."

Nàng vừa từ trên cao nhảy xuống sàn là đáp một cách êm đềm lên ba cái xác heo ngáy ngủ kia.

-"AAAAAAAA..."-Bốn người gộp lại thì còn gì bằng.

-"Ơ...tao xin lỗi."-Nàng tỏ vẻ ăn năn chạy một mạch vào phòng vệ sinh,khoá chốt để né tránh sự nguy hiểm cận kề.

-"Hôm qua ai ăn nhiều nhất,hôm nay dọn dẹp đi."-Nó vừa lau mặt vừa nói.

Vừa lau xong là thấy ngay hàng tá ngón chỏ chỉ vào mặt mình kể cả nàng đang ở trong nhà vệ sinh cũng chỉ tay ra. CLGT?

-"Lam Minh Nhật ăn nhiều nhất."

-"Đờ mờ! Nói lại lần nữa tao nghe coi."-Nhỏ ném chiếc khắc xuống sàn làm cả bọn sợ tái mặt lo dọn dẹp đống hổn độn trước mắt mà quên luôn việc đánh răng. Đừng bao giờ để Lam Minh Nhật đánh. Hết duyên,mất giá và ế đấy. (T_T)

Dọn dẹp xong cả bọn đi xuống dưới cantin. Bây giờ là chín giờ sáng. Học được nữa của nữa buổi học rồi :3 mà lên đấy cũng chẳng làm gì. Tốt nhất là ở cantin vắng vẻ người như thế này nó mới vui.

-"Ăn thôi nào."-Anh mang thức ăn đến cho nàng và mình.

Bốp.

Bao nhiêu người là bấy nhiêu bạt tai.

-"Lấy cho mình mày và thằng Thụy không vậy?"-Hắn nhếch nữa môi nhìn anh. Rồi cũng mang đến hai phần thức ăn cho nó và mình.

-"Bây giờ mày thích ăn bạt tai như thằng Nam đúng không?"-Nhỏ và chàng bóp hai tay kêu lên tiếng làm hắn xanh mặt.

-"Để tao đến lấy nữa. Chưa lấy hết mà."-Hắn lườm lườm rồi cũng gượng đi lấy.

-"Mà nè...tui có thắc mắc là ai là người đã đánh Bảo?!"-Cô xoa cằm nhìn cả bọn.

Tự nhiên nhắc đến đây làm chàng hộc cơm ra ngoài. Nhớ đến vụ đánh hôm qua là đầu nhứt cả lên.

-"Đéo biết."-Cả bọn đồng thanh làm cô từ đập vào mặt.

-"Hình như là con gái."-Chàng vừa nhai vừa uống nước ngọt.-"Mà tao lại thắc mắc chuyện này hơn nữa. Con Vân với thằng Minh không có cắt đoạn video mày nạ."

-"Cái gì?"

-"Tụi nó còn không biết thằng Nhật trước đó đã vào phòng đề. Chỉ biết thằng Nhật hôm đó đi với thằng Quân mang chiếc áo gió màu đen đồ dỏm vậy thôi."-Chàng tiện thể chê đồ của nó vì vài ngày trước nó đã đập chiếc đồng hồ của chàng vì cái tội cứ đưa trước mặt nó khoe khoan va quảng cáo (đồ dỏm mà lè ấy mà :3)

Cả bọn tự đập mặt nhịn cười. Ai dám cười trước mặt nó. Hênh răng á. :v

-"Nhà giàu mà mang đồ dỏm mày."-Anh huých huých tay nó. Nhận lại la ánh mắt sắt bén. Yeah!

-"Nhưng người đã cắt đoạn video đó là một cao thủ đáng ngờ. Khi tao tỉnh dậy là ở trong cái nhà kho của trường. Mở cửa mãi không ra. Hên có bà điệu của lớp mở cửa cho. Tao phải trốn ra khỏi trường,vào net giải đấy. Mất nữa ngày."-Chàng bỉu môi tỏ vẻ mình rất cực nhọc.

-"Vậy ở trong cái nhà kho đó thối lắm nên khi ngồi nét ai cũng sợ mày chứ gì."-Gã xoa cằm với mặt gian nhìn chàng.

-"Nè..."-Chàng nhếch nữa môi nhìn gã đang tỏ thái độ chết tiệc ấy.-"Nhưng chuyện lần này không phải mình tao tìm được thủ phạm đâu."

-"Còn ai nữa?"-Cô hỏi ngay.

-"Thứ nhất là bà điệu của lớp đã nói cho tao biết thấy thằng Nhật vào phòng đề hai lần."-Chàng biểu cảm.-"Còn người thứ hai rất gần với mình."-Chàng đá lông mày nhìn Hoàng Minh Long và Thái Mỹ Hoà đến.

Mọi người nhìn sang hai đứa đó.

-"Không lẽ là Thái Mỹ Hoà."-Cả bọn đồng thanh.

Chàng tự đập vào não mình. Mấy cái bọn benten ngu ngốc này. Có đoán người mà cũng trật.

-"Là Hoàng Minh Long đấy."-Chàng hét lớn.

-"Hả?"-Mọi người ai cũng bất ngờ khi nghe nhắc đến tên nhóc.

Từ khi nào tốt vậy trời. Bởi thế việc nhóc và Thái Mỹ Hoà đến ăn tiệc hôm qua là chuyện phải có. :v :v

Mọi người lại tụ tập đầy đủ ngồi nói chuyện luyên thuyên cho đến khi nhìn sang nhóc (2) và em đang cãi nhau. Sao hai cái đứa này ở chung là loạn lên hết vậy nhỉ?

-"Nè...sao cứ lúc nào ngủ cũng gật lên vai tui vậy hả?"-Em quát lớn.

Nhóc lờ mờ tỉnh dậy gãi mặt. Nghe xong câu của em là tỉnh hẳn.

-"Không biết ai dựa ai ấy. Hôm tê gật lên vai tui ngủ rồi đấy. Còn chưa nói nhá,hôm qua nôn hết lên áo tui. Thật tởm vlerr,uống thì yếu như sên mà xung thì như bò tót trong khi mình thì như heo nái."-Nhóc nhếch nữa môi cho một bài ca. Nếu không có áo của chị Nhật thì tôi không biết tôi sống sao với mấy thứ bà nôn lên áo nữa. Công nhận ăn gì mà nôn nhiều dữ dội. Hôm qua chắc phá mồi nhiều lắm nên nôn mới tấp nập.

-"Quá mạnh,quá dữ và quá ghê."-Cả bọn xoa cằm đồng thanh. Trừ Hoàng Minh Long >.

-"Đó là chuyện của quá khứ. Còn tui đang nhắc chuyện hôm nay."-Em đứng dậy chóng nạnh nói mạnh với nhóc.

-"Hơ..."-Nhó ưỡn vai vẫy vẫy em.-"Quá khứ và hiện tại có liên quan."

-"Không liên quan. Ngủ gật lên đầu tui mà còn ồn hả? Lời cảm ơn từ ông sao khó quá vậy."-Em hét vào mặt nhóc.

-"Quá mạnh,quá dữ và quá ghê."-Những cổ động viên biên ngoài bình luận chỉ lặp lại như thế.

-"Lời xin lỗi từ bà sao khó quá vậy."-Nhóc đưa bản mặt bơ ướp lạnh lên nhìn em.

-"Ông..."-Em tức tối nổi gân xanh lên đầu.

Anh thấy tình hình nguy cấp sắp có một trận chọi gà giữa hai đứa 15 tuổi. Chạy sang chen ngang.

-"Ấy bình tĩnh."

-"Em không thể bình tĩnh với tên này được đâu."-Em lườm nhóc.

Nhóc quay sang chống cằm nhìn em.

-"Thế tôi làm gì mà mất bình tĩnh từ bà."

Anh tròn mắt nhứt đầu nhìn em rồi nhìn nhóc. Không ai nhường ai lời nào. Công nhận..(@@)

-"Im lặng."-Anh chen ngang làm mọi ánh mắt dò đến anh.-"Bây giờ phải làm phép hoá giải vong linh ân oán nặng giữa hai đứa này."

-"ÂN OÁN?"

Anh đứng dậy đi qua đi lại tỏ vẻ nghiêm trọng nhìn nhóc (2) và em.

-"Theo lời cử Trịnh Gia Khôi đã nói. Là vì kiếp trước hai đứa là vợ chồng quá của quá hạnh phúc trên thế gian."-Anh đứng lại.-"Cho nên...kiếp này sinh ra đã phải là của nợ của nhau."

-"Của nợ sao?"-Nhóc với em nhìn nhau nhếch nữa môi.-"Hứ..."-Mỗi người mỗi bên.

Anh chạy lại ngồi giữa kéo nhóc và em gần nhau lại.

-"Để không phải thấy tình trạng này xuất hiện nữa."-Anh xô hai đứa ra.-"Mình phải lên kế hoạch hoá giải để cho mọi người khỏi phải nhứt đầu."

Nói xong quay sang phía bọn kia thấy đứa thì ngáp ngắn ngáp dài,đứa ngủ gật.

-"Thôi đi."-Anh đưa bản mặt này [-_-] nhìn mọi người.

-"Làm sao mà lên kế hoạch?"-Nàng vòng tay trước ngực nhìn anh.

-"Mà làm sao ông biết đó là ân oán cái kiểu bưa chè vậy?"-Cô xoa cằm nhìn anh.

Anh đứng dậy tỏ vẻ ôn nhu quay qua quay loại.

-"Đó là vì kiếp trước Cao Hoàng Nam này là thần tình yêu."

Khựa.

Nghe xong mọi người bỏ anh ở lại,dọn qua bàn khác bàn tán về chuyện thi cử.

-"Nè..."-Anh nhìn sang bọn kia.

Lập tức hàng vạn cánh tay được đưa lên phản bác.

-"Xin đừng nói nữa. Trông rất mất mữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play