Chàng đi từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy về. Bây giờ đã gần xế chiều rồi. Mọi người ngồi trong phòng cắn răng đợi chàng về.
-"Gọi mãi không nghe."-Anh cầm điện thoại đi qua đi lại.-"Thuê bao rồi."
-"Hay anh ta bỏ trốn vì không làm được nhỉ."-Em xoa cằm suy nghĩ.
-"Bà mà còn nói như thế một lần nữa là tui tống bà về thiên đường ở giá luôn đấy."-Nhóc nhăn nhó nhìn em. Nói toàn những câu làm người ta thấy thật không?
Nó đứng ngoài lang cang nhìn hoàng hôn của trường. Trong nó bây giờ suy nghĩ lại nó mới thấy hoàng hôn đẹp. Cứ ngỡ chỉ có bình minh sẽ mang lại sự may mắn và an toàn. Nhưng hoàng hôn không mang điều đó,mà ngược lại. Nó mang lại cảm giác của sự lãng mạn và hạnh phúc.
-"Thằng Bảo sắp về rồi."-Hắn đặt tay lên vai nó.
Nó chỉ biết cười gật đầu nhẹ nhàng.
-"Ừ."
-"Mà nè...muốn đi chơi đâu đó không?"-Hắn quay sang hỏi nó.
-"Đi đâu?"
-"Đi rồi sẽ biết."
Nói rồi hắn kéo nó đến nhà xe lấy chiếc xe đạp quèn của nó chạy trên đường mòn ở một con hẽm của thành phố. Nhìn thôi cũng biết hẽm này là của nhà nông. Nhưng sao hắn lại đưa mình đến đây?
Kít.
Hắn dắt nó vào căn nhà nhìn mơ mộng,xung quanh toàn là hoa. Nhìn qua cũng biết đây là biệt thự hoa được thiết kế kiểu thời xa xưa.
Hắn dắt nó đến một khu vườn đầy hoa. Nó tròn mắt nhìn những cây hoa theo chiều gió kia.
-"Sao biết tui thích hoa hay vậy?"-Nó quay sang hỏi hắn.
Hắn đắc ý vòng tay trước ngực cười toe.
-"Bà thì cái gì chẳng biết."
-"Nín đi."-Nó nhếch nữa miệng nhìn hắn.
-"Ơ...bà đối xử với người giúp bà kiểu đó đấy hả?"-Hắn chóng nạnh nói lớn.
-"Ừ."-Nó thè lưỡi chọc hắn.
Sự khởi dậy kiểu đó đã làm hắn đuổi bắt nó chạy quanh vườn hoa kia. Tiếng cười của hai đứa nhóc 17 tuổi làm tăng thêm hương vị ngọt ngào của loài hoa. Ong bướm xen kẽ chạy theo cỗ vũ hắn bắt được nó.
-"Ê..."-Hắn đứng lại thở dốc.
-"Hửm?"-Nó quay sang.
-"Cảm thấy thoải mái hơn chưa?"
Nó cong môi cười nhẹ nhìn hắn. Cảm ơn Hoàng Minh Quân. Mày rất tốt.
-"Cảm ơn..."
Hắn đến gần nó xoa đầu.
-"Vụ hợp đồng đó...hủy nhé."
Nó vừa vui vừa mừng khi hắn xoá cái hợp đồng vớ vẩn ấy.
-"Cảm ơn lần hai."
Hắn xỏ tay vào túi quần nhìn nó một hồi. Chắc bên trong mày lạnh lẽo và cô đơn lắm đúng không? Tao có cái cảm giác mày luôn thiếu sự an toàn nào đó. Có lẽ kí ức xưa của mày rất đáng sợ khi trên người mày chỉ toàn là sẹo.
Nó ngượng ngùng đỏ mặt nhìn hắn. Lại một lần nữa cảm giác được sự an toàn bên hắn. Nó gật đầu.
Hắn cười phì nhìn nó. Lấy sợi dây chuyền trên cổ đeo vào cổ nó.
-"Tao sẽ luôn bên mày. Nó sẽ chứng minh cho mày coi."
Nó đỏ mặt quay sang nơi khác. Nhìn cứ như là đang đính hôn dưới thời xa xưa kia.
-"Ờ.."-Nó gãi đầu.-"Thôi về đi. Tối rồi. Hôm nay là hạng chót."- Có lẽ thằng Bảo sẽ không về đâu. Nó đã đi hết nữa ngày nay rồi. Tăm tít cũng không có.
..............................
Thầy giáo và mọi người ngồi trong phòng kí túc xá đợi ba người. Hắn,chàng và đặc biệt là nó.
Nó với hắn vừa bước vào thấy sự thất vọng não nề kia. Lại có cảm giác của 7 năm trước trở về.
...
Bốp...bốp...bốp...
-"Mày đã ăn trộm rồi mà còn chối hả?"
-"Đúng là thứ kinh tởm. Chắc thấy ba mẹ mình nghèo khổ nên mày dâng lòng tham chứ gì. Ngu ngốc."
Nó thu gọn mình lại một góc,ôm vùi mình với hai cánh tay.
Cô của nó đứng bên cạnh chỉ trích ra lệnh đánh nó. Quản gia độc ác cầm roi thừng đánh dồn dập. Không lấy một ai đến ngăn can vì họ quá sợ. Máu chảy đầm đìa,bóng tối phủ khắp mọi nơi. Nó bị bỏ đói ba ngày trời.
-"Đợi thêm chút nữa được không thầy."-Gã kiên định đứng dậy.-"Không xin thầy hãy cho tụi em thêm một ngày nữa."
Thầy nhìn tất cả rồi nhìn sang nó.
-"Nhật em có thể...thêm một ngày..."
-"Không."-Nhóc đứng phất dậy.-"Người ăn trộm đề chính là em."
Câu nói của nhóc làm mọi người trợn tròn mắt. Nhóc đang nhận lỗi giúp nó.
-"Hoàng..."
-"Lam Minh Nhật là nạn nhân. Em đã ăn trộm. Em không muốn ai tranh giành hạng của em nên em đã làm vậy."
Nó quay sang nhóc.
-"Em điên rồi."
-"Vì thế xin thầy hãy đuổi em ra khỏi trường."-Nhóc đứng dậy đến gần thầy.-"Lam Minh Nhật không bị gì cả."
-"Lam Minh Hoàng.-"Nó hét lên.
Ba thầy giáo đi xuống phòng ý định bảo nhóc đi xuống. Như thế chẳng khác gì nói nó ăn trộm rồi bảo em mình nhận tội.
-"Thật ngu ngốc.-"Nó núm cổ áo nhóc lên.-"Hãy để chị."
Nhóc buông tay nó ra đi theo thầy giáo xuống phòng giáo viên nhận hình phạt. Mọi người ai cũng chạy theo nhóc đến phòng.
Chưa kịp để thầy giáo nói lời gì đó thì một cánh tay mở cửa phòng ra thu hút mọi ánh mắt của mọi người. Là chàng,chàng xuất hiện với bộ dạng tơi tả.
-"Phùng Gia Bảo."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT