-"Là sao thầy?"-Nó không hiểu nhìn thầy hỏi.

-"Nhật à...thầy thất vọng về em lắm."-Thầy giáo chủ nhiệm nhìn nó với ánh mắt thất vọng rất nhiều.

Hắn nghe xong bật dậy nhìn nó. Có chuyện gì xảy ra với vợ mình vậy?

-"Thầy nói rõ đi ạ?"-Nhỏ tiến thêm bước hỏi.

-"Đề thi của trường đã bị ăn trộm."-Câu nói của giám thị làm mọi người giật mình quay sang nhìn nó.-"Máy ghi hình đã ghi lại. Khi đề thi được đưa đến chỉ có mình em Nhật là người vào phòng đó."

Nó đứng không vững nhìn thầy giáo lắc đầu.

-"Không. Em không ăn trộm.."-Nó quay sang nhìn thầy chủ nhiệm.-"Thầy rất tin tưởng em mà. Chính thầy là người đã bảo em đem đề thi đến còn gì."

Mọi người im lặng nhìn nó. Đem đề thi đến là điều đã chứng tỏ nó đã rạch phong giấy ra lấy đề.

-"Không thể nào."-Nàng nói lớn.-"Thằng Nhật không phải là người đi ăn trộm đề đâu."

Hiệu trưởng đi đến gần nó vỗ vai.

-"Thầy tin em. Cho nên hay chứng minh mình trong sạch đi."

Hắn nghe xong một mạch nhảy xuống giường đứng cạnh nắm chặt tay nó.

-"Em cũng tin. Nếu Nhật là người ăn trộm thì em cũng là người ăn trộm."

Anh vòng tay trước ngực nhìn mọi người vẻ kiên định.

-"Thầy tin là được rồi."

Giám thị và chủ nhiệm nhìn nhau rồi nhìn nó.

Chàng đến đặt tay lên vai nó cười an ủi,quay sang nhìn ba thầy giáo đang trầm mặt kia.

-"Cho bọn em hai ngày."

Hiệu trưởng cong môi gật đầu nhìn chàng.

-"Được. Hết tuần này là thi học kì rồi."-Hiệu trưởng nghiêm nghị.-"Nếu hai ngày mà tụi em không chứng minh ra Nhật bị vu oan thì Nhật phải bắt buộc rời khỏi trường."

Nói rồi bóng dáng ba thầy đi về phòng nhanh chóng. Nó bây giờ hoàn toàn té xuống đất thật. Chuyện gì đang xảy ra vậy hả? Ăn trộm.

Hắn giữ vững tay nó,nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh trấn tĩnh.

-"Mọi người ai cũng tin cậu mà."

.............................

Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long từ thư viện đi ra. Hoàng Minh Long bảo Thái Mỹ Hoà đứng trước cửa đợi,nhóc chạy vào lấy đồ.

Vừa đến dãy sách ban nãy mình ngồi. Bắt gặp ngay hai đứa mọt sách của trường đang xem xét tờ giấy gì đó với vẻ bí mật. Luôn cẩn trọng nhìn quanh rồi cho vào cặp.

Nhóc là người không mấy quan tâm về việc của ai đó. Liếc mắt cho qua đi thẳng ra cửa.

Thái Mỹ Hoà thấy Hoàng Minh Long vừa ra là quay sang nơi khác. Nhỏ sợ tối tăm của ban đêm nên mỗi lần đứng đợi nhóc là cứ nhìn theo hướng nhóc đi rồi khi nhóc ra là quay sang nơi khác.

-"Ăn gì không?"-Nhóc hỏi.

Thái Mỹ Hoà quay sang nhìn Hoàng Minh Long lắc đầu nhanh chóng. Có đói cũng không dám đi ăn với nhóc.

Nhưng...

Ọc...ọc...ọc..

Bụng Thái Mỹ Hoà vô thức kêu làm mặt hai người đỏ lên. Hoàng Minh Long khẽ cười nhẹ nhìn Thái Mỹ Hoà rồi nhanh chóng rút lại biểu cảm.

-"Nói dối rồi."-Giọng nhóc chưa đủ để làm đối phương sợ hãi nhưng đủ làm Thái Mỹ Hoà nuốt nước bọt.

-"Tớ...xin...lỗi..."-Nhỏ lí nhí nói.

Nhóc tiến lại gần nhỏ. Lần nào cũng như lần trước. Thái Mỹ Hoà theo phản xạ đi lui mà không biết bậc thang cao đang tiếp xúc gần mình.

Nhóc bắt tay nhỏ kéo lại. Chỉ cần tiến thêm một bước nữa là Thái Mỹ Hoà té nhào ra.

-"Đi đứng kiểu đấy đó hả?"

-"A...ưm...tớ...xin...lỗi."-Thái Mỹ Hoà run rẩy không dám nhìn nhóc.

-"Lần này tôi tha. Nhưng lần sau không có chuyện này đâu. Đặc biệt là nói dối."

Thái Mỹ Hoà gật đầu nhanh chóng nhìn Hoàng Minh Long. Nắm tay nhỏ kéo đi đến quán ăn cạnh đấy.

Bác phục vụ đi ra với vẻ mặt vui vẻ.

-"Hai cháu ăn gì?"

Hoàng Minh Long nhìn Thái Mỹ Hoà rồi nhìn bác phục vụ.

-"Gì ngon nhất ăn."-Giọng điệu lúc nào cũng lạnh lùng.-"Nhưng phải có sữa."

Lập tức hai phần gà rán được đặt lên. Hoàng Minh Long nhìn Thái Mỹ Hoà bảo ăn rồi uống sữa. Thái Mỹ Hoà nuốt nước bọt nhìn hộp sữa trước mắt. Mắt gần đỏ hoe vì ngán sữa nhưng không dám nói.

-"Bạn ơi...có người nhờ mình đến xin số điện thoại bạn để làm quen."-Một nam thanh niên bằng tuổi hai người đến dịu dàng nói với ba người con trai nhìn Playboy bên kia.

Thái Mỹ Hoà cố giả vờ như người trước mắt là vô hình. Chỉ biết cặm cụi ăn. Trong khi Hoàng Minh Long đang quan sát Thái Mỹ Hoà.

Nhìn tên trước mặt cũng biết hắn ta là dạng nào rồi. Giả nai coolboy nhưng thực chất là tay chuyên đi phá tình cảm của người khác. Vậy là chưa kể đến việc ba tên bên kia gian xảo như thế nào.

Nhóc đặt thìa xuống vòng tay trước ngực nhìn thằng nhãi ranh con trước mặt cố tình bắt chuyện với nhỏ. Nhưng làm sao đây,vô hiệu lực thôi. Vì cô ấy là của tôi. Cô ấy chỉ được quyền nói chuyện với tôi thôi.

Thái Mỹ Hoà tràn trề mồ hôi lạnh trên trán không dám ngước lên nhìn hai người đối diện. Làm ơn tránh ra đi. Nếu không cả tôi và anh sẽ bị xử mất.

-"Có thể biến được không?"-Nhóc thấy ngay Thái Mỹ Hoà đang sợ cỡ nào,buông giọng chết chóc nói.

-"Cái gì?"-Thằng nhãi đấy quay sang nhìn nhóc.-"Mày sợ người con gái này bị tuột mất à. Vậy thì tuột rồi đấy. Cô ấy sẽ phải bị hạ gục dưới chân tụi tao thôi. Biết bao nhiêu người đã chết mê mệt...."

Chưa kịp nói xong câu thì nhóc đáp nhanh.

-"Dài dòng quá."

-"Mày..."-Thằng đấy quay sang ý bảo tụi kia cùng đến.

Chưa đầy một phút cả đám đến bao vây mình nhóc. Thái Mỹ Hoà lo lắng cho Hoàng Minh Long. Miệng mếu máo nhìn nhóc đang nhìn thẳng vào mình.

-"Long..."

Chân nhóc móc chân Thái Mỹ Hoà lại ý bảo không có gì phải sợ.

Tên nhãi ranh hấc đồ ăn xuống làm tinh thần Thái Mỹ Hoà xuống mấy bậc. Thái Mỹ Hoà nắm lấy tay Hoàng Minh Long trong sợ hãi.

Một trong bốn tên nào đó thấy Thái Mỹ Hoà như một thiên thần mà lại hiền lành làm ai nhìn cũng thích. Hắn chưa kịp đặt tay lên mặt nhỏ thì...

-"Lâu rồi không gặp.-"Nhóc ngước lên nhìn cả bọn.

Vừa thấy mặt của nhóc. Ai nấy cũng hoang mang,chân run lên. Tại sao mình lại không nhận ra Hoàng Minh Long cơ chứ. Mọi người bỏ chạy không kịp. Nếu còn ở đó một phút nào nữa thì Hoàng Minh Long sẽ xé xát mình ra mất.

-"A...ra là Hoàng Minh Long... Tụi này chỉ giỡn một chút thôi. Ai ngờ nàng ta là vợ của cậu."

Hoàng Minh Long thấy Thái Mỹ Hoà cứ sợ lên. Tay cứ xiết chặt tay mình. Không kiềm được. Ngước lên lườm thằng còn lại.

-"Muốn gì?"

Nghe giọng điệu chết người đó. Mọi người trong quầy không ai dám nhìn về phía bàn này nữa. Hắn ta rút lui đi theo bọn kia. Đáng lí ra phải giết sạch bọn nó ngày trước.

Hoàng Minh Long nắm tay lại Thái Mỹ Hoà.

-"Để tôi đưa em về."

Thái Mỹ Hoà nhanh chóng đi theo sát Hoàng Minh Long cho đến khi bước vào cổng.

Đợi Thái Mỹ Hoà đi vào trong nhà Hoàng Minh Long mới cất bước đi,trên tay còn cầm chiếc điện thoại gọi cho ai đó.

-"Giết lũ ban nãy cho tôi."

........................................…….

Sáng đến. Đây sẽ là ngày đầu tiên cho việc chứng minh. Nó ủ ru ngồi dưới cantin nhai cơm với thần thái sắc mặt ảm đạm kia làm cả bọn của sầm tối theo.

-"Uống sữa đi."-Hắn đặt hộp sữa trước mặt nó.

-"Bây giờ mà con tâm trạng uống sữa nữa sao."-Nó chết chóc nói.

Mọi người thở dài theo. Chỉ có chàng là ngồi suy nghĩ điều gì đó. Nhỏ biết chàng là người thông minh,luôn làm tốt mọi công việc. Bây giờ chuyện của thằng Nhật như vậy,chỉ còn trông chờ vào Phùng Gia Bảo thôi.

-"Bảo...."-Nhỏ nói nhỏ với chàng.-"Giúp Nhật hộ tao."

Chàng thấy nhỏ nhìn mình bằng ánh mắt long lanh dao động kia. Cảm nhận được sức mạnh tình bạn giữa ba người như thế nào.

-"Tớ biết rồi."

Gã với nhóc (2) tức tối đập mạnh xuống bàn.

-"Chỉ còn hai ngày."-Gã với nhóc nhìn sang chàng.-"Sao xin thời gian ít quá vậy?"

(-_-) |-_-|

Cả đám nhìn bọn điên đang làm cái trò trống gì không biết. Nhóm ra quyết định hội đồng đập nhóc và gã tím xương.

-"Đúng là điên rồ mà."-Em phán.

-"Bây giờ là không phải lúc đùa được đâu. Lên phòng máy ghi tìm hiểu đi đã."-Anh nhắc làm mọi người ngưng hành động lại đi lên phòng máy.

Nó lê lết đi theo mọi người. Hắn đi cạnh thấy nó không còn sức sống. Chẳng lẽ vì một chuyện cỏn con này làm Lam Minh Nhật tụt hủn vậy sao. Hắn choàng vai đỡ nó đi.

-"Làm gì mà yếu đuối thế?"

Nó không nói mà đi tiếp. Không phải vì việc này mà nó lại yếu đuối như thế. Mà là niềm thất vọng và ánh mắt của thầy chủ nhiệm làm nó buồn. Chính thầy đã nói nó là người thầy luôn tin tưởng nhất mà bây giờ... Đúng thật,đôi khi một lời nói làm người ta suy sụp tinh thần.

Mọi người vừa đến phòng máy. Nhờ giám thị bật lên. Hình ảnh nó mặc áo khoác gió màu đen rõ rệt đi vào phòng với phong giấy ghi đề,rồi lén lút đi ra với vẻ bí mật. Quan trọng hơn là trên tay còn cầm tờ giấy A4 gì đó.

Vừa thấy mọi người liền bàng hoàng với hình ảnh trước mắt nhìn sang nó đang hiu quạnh.

-"Tắt ngay đi."-Nàng hét lên.-"Không phải như thế."

Giám thị tắt màn hình nhìn sang nó.

-"Nhật...thầy biết em là trùm đại siêu quậy trong trường. Nhưng siêu quậy như em lại có lòng tốt với bạn bè và thầy cô. Ai cũng biết."-Giám thị thở dài.-"Điều mà thầy và thầy giáo chủ nhiệm thất vọng nhất đó là khi nhìn vào màn hình trước mắt. Thầy không tin em làm nhưng chứng cứ.."

-"Còn một ngày rưỡi mà thầy."-Chàng mở lại quan sát màn hình. Đúng là như thể nó đã làm vậy.

Nhỏ huých huých tay nó.

-"Nói gì đi."

Nó xỏ tay vào túi quần nhìn video kia.

-"Bây giờ đã như thế làm sao tao phủ đây."

Hắn xô nó ra chỗ khác,tắt ngay video kia.

-"Dù gì thì không phải mày lấy là được rồi."

Mọi người im lặng làm bầu không khi trở nên căng thẳng hơn. Nó làm hay ai? Tội thật hay nghi oan?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play