PS: Xin chào ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và bình luận truyện pé Loè. Có phải nhiều nhân vật và quá lủng củng,lặp lại không ạ. Hỳ. Mọi người thông cảm. Loè còn non quá. À...mấy chap đầu Loè thấy hơi ngắn nên dần về sau có gộp lại. Hihi...mọi người đọc truyện ạ.

....................

Bốn đứa bọn anh ở kí túc xá đợi nó với hắn đi siêu thị mua gì ngon ngon về ăn mà quá lâu. Chàng bức xô đứng dậy vào phòng tắm xả nước vèo vèo và còn có cả hát hò lung tung.

"Đêm dần trôi mang bao khát khao.

Đêm dần trôi buông lơi ước vọng.

Con tim a lạnh câm, yêu dấu đã xa xăm.

Hỏi vì sao e đi quá nhanh, a ngồi đây cô đơn ngóng chờ

Bao nhiêu ân tình xưa nay đã tàn theo mưa.

Ngày e đi, a đứng một mình bơ vơ, nhìn e khuất xa.

Ngày hôm qua yêu thương vẫn còn nhưng nay chợt vụt mất bao đam mê.

Xa xôi bao nhiêu bao nhiêu ngày dài, đành quên yêu thương tương lai hiện tại này đôi tim yêu cùng chung một nhịp đập.

Không gian bao la a đi mỏi mệt tìm e nơi phương xa hay chăng, cuộc tình đành quên để cho thời gian trôi, mãi buông lơi"

Tụi nhóc 15 tuổi vừa ồ vào là được chiêm ngưỡng giọng ca của chàng trai năm nay.

-"Hát to lên anh ơi."-Em nói lớn làm chàng từ trong nhà tắm bật ra nhìn. Tưởng nào nó với hắn đem gì về ăn.

Gã vỗ tay đi đến choàng vai chàng trai yêu đời.

-"Công nhận chỉ hát thua tao."

Khựa.

Tất cả ai nấy cũng ói ra chỉ vì câu nói dở hơi của gã. Không biết sinh ra ở đâu mà chảnh dữ vậy.

Thái Mỹ Hoà cười nhẹ nhàng nhìn chàng và gã. Lúc lắc đùm thức ăn nhẹ lên trước mặt làm mọi ánh mắt dồn vào người đẹp mang đồ ăn đến.

-"YE!"-Bốn đứa tụi anh vồ đến liền.

Hoàng Minh Long khẽ nhìn sang Thái Mỹ Hoà với vẻ mặt dễ thương ấy. Ngay từ đầu cô ấy đã là người con gái dịu dàng. Hoàng Minh Long cảm giác lạ lạ khi nhìn vào Thái Mỹ Hoà. Và hành động ấy đã lọt vào mắt của nàng.

-"Anh Thụy ăn đi. Cả anh Phong nữa."-Nhóc (2) đưa đồ ăn nhanh lên trước mặt nhỏ và nàng.

-"Xi...tỏ vẻ hiếu ăn quá ha."-Em bỉu môi nói nhóc.

Lam Minh Hoàng cố nhẫn nhịn vì mình đang ngồi cạnh em. Tự nhiên bửa vào câu nói vô duyên ấy làm mình không cãi là không được.

-"Một ngày thiếu giọng tôi là bà chết hả?"

Câu nói làm cô bật cười rồi mọi người nhìn nhau cũng cười rồ lên làm cả phòng tràn ngập niềm vui. Hoàng Minh Long mỉm môi nhẹ lên. Quả thật đây là lần đầu tiên nhóc tiếp xúc với nhiều người như vậy? Và không gì khác còn thường xuyên "học" cách cười. Nếu không phải vì Thái Mỹ Hoà kéo nhóc đến thì nơi này chưa đủ lọt vào tầm mắt của nhóc nữa chứ nói gì là đặt chân đến.

-"Nhưng...Anh Nhật của em đâu?"-Giọng Lam Minh Hoàng cứ như con nít lên ba làm mọi người cười lần hai.

-"Nó với thằng Quân bảo đi siêu thị nhưng chẳng thấy gì."-Anh bỉu môi thôi rồi.

-"Đi siêu thị?"-Em hỏi ngay.-"Chỉ có hai ngừoi thôi sao?"

-"Ừ."-Bốn đứa bọn anh đồng thanh nhanh chóng.

Nhóc với em thả ngay đùi gà rán xuống. Tại sao hai người bọn họ lại đi chung chứ? Không thể nào.

Mọi người ngừng hành động nhìn em và nhóc (2) đang biểu cảm. Bộ có chuyện gì sao? Vừa hài hước đây mà bây giờ lại thành ra như thế.

-"Sao vậy?"

Nhóc (2) giật mình lắc đầu rồi cầm điện thoại ra phòng vệ sinh giả bộ gấp gáp.

Em lại cặm cụi ăn đùi gà tiếp.

Mọi người sặc sụa nhìn hai đứa bọn nó. Đúng là trời sinh sao để hai đứa ở chung với nhau.

Nó với hắn mang đồ ăn nhẹ lên kí túc xá và còn có vài lon bia Sài Gòn xanh lè. Khó khăn lắm mới vượt qua được ải giám thị. Sao giám thị già rồi mà vẫn tinh mắt như cú vậy nhỉ?

Tin...tin...tin

Cái điện thoại đập tan không khí lẳng lặng giữa hai người.

"Chị mau về đi. Em không muốn chị đi với anh Quân."

Là tin nhắn của nhóc (2). Nó bật cười nhìn thằng em mình già cái đầu rồi mà vẫn như con nít. Gì mà không muốn cơ chứ. Dễ thương quá.

Nó chạy lên trước bỏ khuôn mặt trầm lắng của hắn. Nó đọc tin nhắn mà để ngay chính mắt hắn thấy rõ dòng tin của em mình. Không muốn chị đi với anh Quân sao? Có ý gì đây? Nó là em hay là người tình cơ chứ mà dám nói với nó kiểu đó. Hắn chạy theo,bắt lấy tay nó.

-"Chuyện gì vậy?"-Nó hỏi.

Hắn đỏ mặt ngập ngừng.

-"À...chỉ là...tui đã kêu là ôsin không được đi trước tui mà."-Nói rồi hắn kéo tay nó đi vào trong.

Vừa vào trong là bắt gặp ngay hình ảnh hắn nắm tay nó. Mọi người há mồm nhìn chằm chằm.

Gã tức giận vứt đùi gà xuống chạy đến chen giữa tách hai tay hai người bọn họ. Dám công khai nắm tay em Nhật của Khôi à. Giỡn mặt.

Nhóc (2) từ nhà vệ sinh đi ra thấy cảnh đấy cũng không thích cho lắm. Hắn đã nắm tay nó,gã thì choàng vai. Bộ bọn họ đang nghĩ nó là đồ chơi mà thích làm gì là làm sao?

-"A...ha...Anh Nhật với anh Quân mới đi về."-Nhóc (2) gượng cười chạy đến cười tít mắt kéo nó với hắn đi vào,để gã núm áo nó đi theo.

Nó nhún vai không biết cái đéo gì đang xảy ra mà mọi người nhìn mình như nhìn cục vàng biết đi vậy.

Vừa đặt đít xuống. Chưa kịp giới thiệu bia. Thì ai nấy tự dành lấy mỗi người vài lon.

-"Giỡn mặt hả?"-Nó để tay lên đùi nhìn như đại ca say rượu hỏi mấy đệ đệ.

-"Hề....hề.."-Nhỏ với nàng đồng thanh cười làm mọi người cũng cười theo.

Riêng Thái Mỹ Hoà còn e dè với lon bia trước mặt. Ai cũng biết uống bia nhưng mình lại không biết. Đã thế bọn họ ép uống hết rồi còn đi mua tiếp.

Hoàng Minh Long lấy lon nước ngọt ở chỗ em đưa cho Thái Mỹ Hoà. Để mặc cho em đang tìm lon nước nãy giờ mình giấu mãi. Sinh nghi cho Lam Minh Hoàng lấy.

-"Ông có lấy lon nước ngọt của tôi không đấy?"-Em hỏi nhóc.

Lam Minh Hoàng nhếch nữa môi nhìn em. Bộ cô ta nghĩ mình là ai mà đi lấy nước ngọt cơ chứ? Đúng là một ngày không cãi nhau không được. Thật khó ưa.

-"Tôi...không có bệnh mà đi lấy đồ của bà."-Nói rồi nhóc tua một hơi với lon bia ấy.

Em tức xì khói liếc nhìn nhóc rồi nhìn sang Thái Mỹ Hoà đang cầm lon nước ngọt của mình. Đang định vồ đến lấy thì nhóc huých huých tay với lon côca kia.

-"Nè...không phải pessi thì côca đi nhá."

Em bật cười nhìn nhóc. Cũng không tệ. Đúng rồi,phải thế chứ. Em dựt lấy lon nước trên tay nhóc nhếch nữa miệng.

-"Cảm ơn."

Anh đứng bật dậy với khuôn mặt đỏ bừng sau khi chơi kéo búa thua.

-"Mua bia."

Nói rồi anh đi thẳng ra sân với mục tiêu là mua bia,vượt ải giám thị già lão lão.

Cũng may là hôm nay giám thị tắt đèn sớm :3 nên việc trèo tường qua biên giới là quá dễ dãi.

Tin...tin...tin

Đáp xuống đất là điện thoại reo lên.

-"Ừm."-Anh nhấc máy.

-"Thưa cậu chủ việc điều tra đã có một chút thông tin ạ."-Giọng rè rè của người thanh niên bên trong vang đến.

Anh cau mày nghe đến "một chút" của vị kia. Bộ có chuyện gì làm việc điều tra được bí mật không tiếc lộ được sao?

-"Nói đi."

-"Gia đình ấy có hai đứa cháu gái song sinh. Nhưng hình như một đứa đã bị thất lạc lâu rồi,không biết đã tìm được chưa. Còn một đứa không biết tăm tích ra sao. Coi bộ có vẻ đã bị khoá về lai lịch."

-"Chỉ chừng đấy thôi sao?"-Anh thiếu kiên nhẫn hỏi thêm.

-"Cô gái đính hôn với cậu chủ. Theo tôi hỏi thăm thì biết cô ta bằng tuổi cậu,cũng học tại ngôi trường này. Họ tên là Nguyễn Minh Phong."

Anh giữ nguyên sắc thái nghe tên người con gái kia. Nguyễn Minh Phong. Cái tên này hình như đã nghe ở đâu rồi. Rất quen. Nhưng cảm giác lân lân làm anh chỉ chăm chú đến việc mua bia.

-"Ừ. Tôi biết rồi."

Mọi người ở trên kí túc xá hóng anh về nhưng chỉ thấy bóng cây xào xạc bên ngoài và tiếng chó sủa bảo mấy chế nên kết thúc tại đây.

-"Thằng khỉ ấy đi đâu mà lâu vậy nhỉ?"-Nhỏ bỉu môi ôm điện thoại.

-"Đợi anh ấy về chắc đến sáng mai quá."-Thái Mỹ Hoà dịu dàng cất tiếng.

Hoàng Minh Long liếc nhìn sang Thái Mỹ Hoà rồi nhìn nàng đang ngủ gật chỉ vì đợi anh về. Cũng trễ rồi,đã 9 giờ hơn.

Hoàng Minh Long đứng dậy chào mọi người về trước.

-"Xin phép. Em phải về trước đây."

Lam Minh Hoàng chống cằm nhìn Hoàng Minh Long bữa nay tỏ vẻ lễ phép,khiêm nhường. Bộ đây là bản chất của hắn ta sao? Một người chỉ sống mà không có tiếng cười,sống không quan tâm ai,như thế nào. Thậm chí là thời gian trôi nhanh hay chậm. Đúng là không thể mới đó mà phán xét người khác được. Biết đâu trong tâm trí của hắn cũng có lửa ấm và sự khát khao. Nhưng mình đang nghĩ con mẹ gì thế này? Tự nhiên đi quan tâm hắn. Đồ khùng.

Nhóc quay sang nhìn nó đang chơi game trên điện thoại. Lâu lâu mới được ngắm chị một bữa,phải hưởng thụ mới được. Nhóc tê cà rem cười tự kỉ.

Đang yên đang lành tự nhiên em ở đâu nhảy vào tựa đầu vào vai nhóc đang ngắm nó ngáy "Khò...Khò" làm mọi người bật cười khuấy tan cái không khí đợi anh ảm đạm kia.

-"Ơ sịt.."-Nhóc nhếch nữa môi hắc đầu em ra nhưng vẫn dai nhau đỉa đầu lại tựa xuống vai mình lại.

-"Thôi...cho em nó dựa tí mà."-Thái Mỹ Tuyền thấy nhóc nhăn nhó nói đỡ giúp em.

-"Vâng."-Nhóc vâng không hề cảm xúc. Ngày mai là tui nhầy bà chết luôn con nhỏ Từ Minh Nhi heo nái.

-"À...tiện thể chị nhờ Long đưa em Hoà về giúp chị đi."-Thái Mỹ Tuyền quay sang nhìn Hoàng Minh Long đang xỏ giày vào chân.

Hoàng Minh Long giật mình nhìn cô đang nhờ mình đưa con nhỏ đó về. Không hiểu sao có chút thích thú.

-"Ưm."-Hoàng Minh Long gật đầu nhanh chóng.

-"Chị cảm ơn. Tại đợi anh chị nên chị không đưa em nó về được."-Cô cười hiền nhìn Hoàng Minh Long.

-"Đưa nó về cẩn thận nha."-Hắn chóng cằm nói như ra lệnh.

Thái Mỹ Hoà ngượng ngùng nhìn Hoàng Minh Long đang đứng đợi mình.

Cô thấy vậy nhìn Thái Mỹ Hoà gật đầu.

-"Về với Long đi Hoà."

Thái Mỹ Hoà cười nhẹ chào hỏi mọi người rồi cùng nhau đi với Hoàng Minh Long ra lang cang.

Nhóc tròn mắt nhìn Hoàng Minh Long đang đưa con gái về. Lần đầu tiên đấy. Theo như nhóc biết Hoàng Minh Long không hề tiếp xúc với con gái. Lẽ nào...

Bộp.

Nó cho bạt tai lên đầu nàng vì cái tội ngủ gật. Mọi người đang sầu tĩnh thì ngủ như phiêu đấy.

-"Đứa nào đánh đó bây?"-Giọng nói của ngừoi chưa tỉnh ngủ.

-"Đi ra xem thằng Nam sao rồi."-Nó ra lệnh. Chắc anh bị gì rồi nên mới lết thân về trễ.

Vừa nhẹ câu lệnh đặt ra từ miệng nó thì nàng vác xác đi ngay.

-"Hơ...hơ...hơ.."-Mặc bộ đồ bóng đá mỏng manh kia ra ngoài đường với khuôn mặt ngáy ngủ để đi tìm anh. Nàng ước gì anh bị con bò tót nào húc ngay trước mắt mình cho hả dạ,vì mày mà thân tao bị hành như vậy đây. Không không ra đường giờ này với giờ vàng.

Vừa nghĩ đến là nàng bắt gặp bóng anh ở phía trước đang xách túi bia xanh Sài Gòn kia.

Anh đang suy nghĩ không biết nên nói thế nào cho nàng biết anh đang nghĩ vì và làm gì. Nếu không nói cho nàng biết anh rất thích nàng thì anh sợ sẽ muộn mất. Đến khi ba mẹ ép đính ước thì thổ lộ còn gì nữa.

-"Nè.."-Giọng của nàng vang lên.

Nàng chạy đến với ánh mắt tức giận. Trời đã lạnh rồi mà đi chậm hơn rùa. Bộ anh ta định giết mình hay sao?

-"Đi đâu mà giờ mới đến đây. Làm tui lo muốn chết."-Nàng bỉu môi nhìn đùm bia trên tay anh.

Anh cười nhẹ nhìn người con gái phía trước. Cô mà cũng lo cho tôi sao? Buồn cười nhưng ấm lòng.

Nàng quay đầu đi lên trước bỏ mặt anh đang tự kỉ ở cấp độ cao. Trời cuối năm,lạnh dần mà ăn mặc phong phanh như trời hè vậy. Đã thế ban nãy còn uống bia nữa chứ. Muốn trúng gió hay sao.

Anh cởi áo khoác của mình ra chạy đến choàng vào lên người nàng. Chiếc áo rộng lớn của kẻ 1m8 đã bao phủ toàn thân người 1m7. Hơi ấm truyền đến ngừoi nàng làm nàng có cảm giác an toàn mà còn có sự ấm áp của ai kia.

Nàng quay sang ngước nhìn anh đang cười mỉm với mình. Hôm nay tốt lạ lùng.

-"Tốt quá ha?!"

Anh véo mũi nàng cười tít mắt.

-"Vậy muốn tớ tốt cả đời không?"

Câu hỏi làm nàng ngạc nhiên nhìn anh. Tốt cả đời sao? Nghe có vẻ thích thú nhỉ?

-"Muốn."

Anh trầm mặc nhìn nàng một hồi.

-"Vậy thì.."

Nàng biết ngay là anh đang chọc mình mà. Thằng não dày này thì tốt cái đách gì.

-"Sao?"-Nàng vòng tay trước ngực.-"Chọc tao cho bỏ ghét chứ gì?"

-Tớ...thích cậu được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play