-"Cắt."-Nhỏ nhức đầu cho mười mấy cái bạt tai lên đầu em và nhóc.-"Tụi bây mà còn ồn lên nữa là thằng Nhật với thằng Quân không xử đẹp tụi bây thì thôi."

Nhóc với em nghe đến tên hai cựu chiến binh kinh khủng nhất liền im bặt chờ hình phạt xét xử. Nhỏ rút điện thoại trong túi ra bấm dãy số của nó gọi liên miên.

Nó với hắn đang nói chuyện thì điện thoại reo lên.

-"Chi vậy mày?"-Nó nhấc máy.

Nhỏ nhìn sang em và nhóc đang hóng mình nói gì với nó.

-"Ra nhà sách đi. Em mày với em thằng Quân sồn trước cửa hiệu sách làm bảo vệ cầm gậy rượt theo."

Em với nhóc a đến đòi nghe điện thoại thì nhỏ dơ tay hù doạ làm hai đứa im bặt.

-"Cái gì mà bảo vệ rượt kinh vậy mày?"-Nó nhăn mày.

-"Ra mà hỏi hai đứa nó."-Nhỏ nhún vai.

Chưa kịp để nó trả lời bên kia thì gã từ đâu vô duyên chạy đến hét ầm vào điện thoại.

-"Xách xe đạp đi luôn nha."-Giọng gã lớn đến nổi nó phải để điện thoại xa tai mà vẫn còn nghe.

Nhỏ nhếch nữa môi nhìn gã đang tỏ thái độ điên như chưa từng được điên. Bộ thằng cha này từ nhỏ không được nói chuyện điện thoại hay sao mà...

-"Làm gì mà xách xe đạp?"-Nó hỏi lại.

Cả bọn kể cả nhỏ đồng thanh đến nổi hắn cũng nghe bật ra cười.

-"AI DÁM QUAY LẠI. BẢO VỆ CẢNH CÁO QUAY LẠI LÀ VÔ TRẠI GIÁO DƯỠNG HỌC."

Nó bơ mỏ nghe tụi nhỏ thấy. Đúng là cái bọn ăn không ngồi rồi thích gây chuyện. Lần này mà không xử đẹp thì thôi. Nó tắt máy nhanh chóng. Xách cặp đi ra với vẻ khó chịu,bỏ hắn ở lại với bản mặt (-_-).

Hắn chạy lên trước nói chuyện với nó.

-"Bà là ôsin nên không được đi trước tui."

Nó nhếch miệng dơ nắm đấm lên làm hắn cười cười.

-"Hửm?"-Hắn vòng tay trước ngực nhìn nó.

Bốp.

Cú đá phi thường khiến hắn rụng chân ra khỏi người. Gì mà đau quá vậy nè. Chân nó là chân người hay chân voi vậy không biết.

-"Biết rồi."-Nó nói nhưng vẫn xách xe đi trước hắn.

Nó lắc đầu nhìn hai chiếc xe đạp đang ở trước mắt. Tức giận đến khùng người. Về nhà mà hai người không nhừ xương với mình thì thôi.

Hắn đứng sau nó hồi nào không hay. Nhìn nó rồi nhìn hai chiếc xe đạp.

-"Sao bà không lái xe máy đi cho khỏe?"

Nó quay sang lườm hắn. Cái thằng sao cứ thích hỏi chuyện người ta vậy nhỉ? Bộ có liên quan với hắn lắm sao?

-"Không thích."-Ấy thế mà cô mi vẫn trả lời :3

Nói rồi nó tập tành dắt hai chiếc xe đi lên trước. Hắn lắc đầu nhìn nó thấy thương thương. Dù gì nhà mình vẫn gần hơn so với nhà cô ấy mà.

Hắn chạy lên trước dựt một chiếc xe dắt cùng nó.

-"Để tui phụ bà."

Nó nhìn sang hắn lườm lườm. Cứ nghĩ đến việc làm ôsin cho hắn ba tháng là điên lên. Đúng là.... có giúp mình cái gì thì cũng là người xấu.

-"Anh Nhật..( Anh Quân)...đây này.."-Em và nhóc núp vào con hẽm gần đó hét ầm lên vẫy vẫy tay.

Nó dắt nhanh xe đạp lại với vẻ mặt khó coi.

Tất cả gồm sáu người đứng trong đó đang chờ xét xử. Nhìn sang em và nhóc đang cúi gầm mặt,chân còn bị đỏ ứa lên như ai đó đánh rất mạnh. Không lẽ thằng Phong. Điên! Nó không bao giờ mạnh tay,vả lại nó đánh dữ vậy làm gì.

-"Chân bị sao đây?"-Nó hỏi.

Nghe câu hỏi là phải trả lời liền. Nhóc với em chạy đến réo lên.

-"Là tại..."

Chưa kịp đổ lỗi cho nhau xong là câm như hến,nhờ vào ánh mắt kinh dị của nó.

-"Hỏi đâu trả lời đó."-Giọng nó lạnh lùng.

-"Bảo vệ đánh."-Nhóc với em lủi thủi.

-"Về nhà là biết tay."-Nó hừ lạnh làm nhóc nuốt nước bọt.

Hắn lườm em đang lủi thủi,cho cái cốc mạnh lên đầu coi như là hình phạt vì cái tội lanh chanh.

Nó nhìn sang gã đang xoa đầu,xoa chân. Đến gần cho thêm bạt tai nữa là đủ nhập viện luôn.

-"Bảo đi ra với thằng Hoàng mà làm quái gì đến nổi nó bị đánh dữ vậy hả? Tím vả chân lên."

-"Tui cũng bị đấy còn gì."-Gã nhăn nhó.

-"Làm gì mà bị?"-Nó chóng nạnh.

-"Là tại hai đứa song sinh kia kìa."-Gã chỉ sang nhỏ và cô.

Nó quay sang,tròn mắt nhìn nhỏ và cô đang đứng cạnh nhau. Còn có cả một con bé nào đó nữa. Không lẽ nhỏ đã tìm ra được em của mình.

Nhỏ cười cười đến tít mắt nhìn nó đang ngạc nhiên.

-"Tao....tìm được em rồi."

....................

Về nhà là nhóc với gã im lìm đi sau lưng nó. Nó ngồi xuống ghế sôfa nhìn chăm chăm vào hai đứa.

-"Ông..."-Nó chỉ tay vào gã.-"Nấu ăn ba tháng cho cả nhà ăn."-Cứ nghĩ đến ba tháng làm ôsin là nó tức lên.

Gã nhịn cười nhìn nó. Tưởng nào là dọn phân chó,ai ngờ mà nấu ăn thì dễ ợt. Cho làm cả đời cũng được.

Nó thấy gã có vẻ thích thú khi nhắc đến nấu ăn. Coi bộ thằng này không nặng tay không được. Dễ cho mấy cái bạt tai ghê. Nể còn đang bị đau nên thôi đấy. Tốt nhất là nên cảm ơn mấy cái vết thương đó đi. Thái Mỹ Tuyền đánh gã cũng đúng.

-"Không phải nấu cho bốn người (nó,nhóc,chị và gã) đâu. Nấu cho tất cả người giúp việc,lẫn bảo vệ trong nhà này."

Hực.

Gã như bị nó cầm búa bửa một phát đến nổi rụng từng ngụm xương. Nghĩ sao vậy. Trong nhà này biết bao người giúp việc. Ngộ đếm không cũng hơn trăm người. Ôi đệch... Như vậy một ngày mình cũng đuối sức rồi. Gã nhìn sang mấy chị giúp việc đang mừng thầm vì có anh đẹp trai,nấu ăn ngon. Nấu ăn cho mọi người thì còn gì bằng. Gã tự đập vào mặt mình,lủi thủi cầm hộp thuốc đi lên lầu.

Nhóc nhìn sang gã,nhịn cười. Cái ông đó chết chắc rồi. Nấu ăn mà dở thì bị chị Nhật nhừ xương ra.

Nó lườm nhóc đang nhịn cười. Đứng phất dậy lấy hộp thuốc gõ lên đầu mười phát mới thôi.

-"A..."-Nhóc suýt xoa.

-"Đưa chân ra đây chị coi."-Nó nhìn chân nhóc thấy thương thương.-"Nếu không phải tại em chở chị thì em còn bị phạt nặng hơn anh Khôi đấy."

Nhóc gãi đầu nhìn nó đang cẩn thận xoa vết thương của mình. Lại hơi ấm ở nhà sách ấy đến. Cách chăm sóc của nó làm nhóc cảm thấy dễ chịu và an toàn.

-"Em..xin lỗi."

..............................

Nhỏ với cô đưa Thái Mỹ Hoà về xe của ba mẹ nuôi rồi cùng nhau về nhà. Cô lần đầu tiên đến nhà của ba mẹ ruột nên rất thích thú.

Mặc dù không xa hoa lộng lẫy nhưng cũng rất tuyệt. Chỉ có điều...cô thắc mắc tại sao ba mẹ mình lại không ở biệt thự nhà nội mà lại mở một shop đồ ở đây.

-"Chị dẫn em lên phòng."-Nhỏ nói là cô giật mình quay sang.

-"À...Vâng."

Cô với nhỏ bước vào căn phòng được trang trí hài hoà mang lại cảm giác êm dịu và nhẹ nhàng nhưng không kém phần cá tính mang đậm chất của nhỏ.

-"Tuyệt."-Cô cười mỉm nhìn nhỏ.

Nhỏ đắc ý nhìn cô cười toe.

-"Chính tay chị là người thiết kế nhà này đấy." (-_-)

Cô nhìn nhỏ lườm yêu. Có thật không vậy ta?!

Nhưng thực chất,trong ba đứa chỉ có nàng là sở hữu năng khiếu thiết kế đẹp mắt nhất.

-"Ừm...tối nay em sẽ ngủ với chị."-Nói rồi cô vào phòng tắm xả nước trong bồn.

Nhỏ nhìn cô bật cười. Con bé mới đấy mà đã tiếp thu nơi sống nhanh chóng thật. Quả đúng là em mình.

Cạch.

Mẹ nhỏ bước vào,trên tay còn có hai ly sữa. Nhìn nhỏ rồi nhìn vào phòng tắm mỉm cười.

Nhỏ xỏ tay vào túi quần nhìn người mẹ mình. Lâu rồi con mới ngắm mẹ thật lâu. Trông mẹ cứ như thiên thần trẻ mãi vậy. Bà thật xinh đẹp.

Bà ngồi cạnh giường nhìn nhỏ đang uống sữa.

-"Có phải lúc...Con nên...trở về là con gái không?"

Nó ngừng uống khi nghe câu nói của bà. Trở về làm con gái sao? Liệu có được không nhỉ? Còn nó và nàng thì làm sao đây. Nếu mình trở về thì hai đứa kia cũng trở về. Trở về con số 0,trở về nơi mà mình bắt đầu.

Nhỏ quay sang cười nhẹ nhìn bà.

-"Chuyện đó...con chưa nghĩ đến."

Bà gật đầu nhẹ nhàng nhìn nhỏ. Con đã chịu nhiều đau thương từ nhỏ rồi. Cho nên...mọi quyết định...mẹ luôn tôn trọng con - Nguyễn Minh Phong.

Nhỏ uống cạn ly sữa đặt lại trên khay.

-"Nhưng...chuyện đó sẽ đến."-Nhỏ mỉm môi nhìn bà.-"Chỉ là chuyện sớm mai thôi. Đâu có chuyện gì giấu mãi được."

Bà xoa đầu,ôm nhỏ vào lòng. Từ nay sẽ có em con bên cạnh nên con sẽ không bao giờ cô đơn nữa. Và trên hết,gia đình chúng ta sẽ sống hạnh phúc. Những gì đã qua hãy cho qua đi.

-"Chúng ta...chỉ cần hạnh phúc."

Nhỏ nhắm mắt vòng tay ôm lại mẹ. Mùi hương táo xanh của hai người hoà lẫn vào nhau tạo nên cảm giác dễ gần,dễ chịu.

-"Thôi...con ngủ sớm đi."-Bà nhìn nhỏ.-"Hai đứa không được thức khuya mà trò chuyện đấy nha. Còn nữa...ba mẹ nuôi của gái nhỏ (Tuyền) đã nộp hồ sơ và tất cả cho em con và bé Hoà rồi. Mai con dắt hai đứa nó đi tiếp xúc nha."

Nhỏ gật đầu nhanh chóng. Bà cũng đi ra ngoài. Vừa đi ra là cô từ trong nhà tắm nhanh nhảu với bộ đồ trắng trên mình. Body cũng chuẩn quá ha. Mặc vừa vặn với đồ nhỏ tất cả. Vậy là chuyện đồng phục dễ dàng rồi.

-"Mẹ vừa vào hả chị?"-Cô ngồi sấy tóc cạnh nhỏ hỏi.

-"Ừ."-Nhỏ xem điện thoại gật đầu.

-"Ai ya...vậy không bảo em ra ôm mẹ một cái."-Cô quay sang cong môi nhìn nhỏ.

Nhỏ lườm yêu cô bật cười,đưa tay nhéo mũi cô.

-"Định mang bọt sữa tắm bay tung toé phòng mà ôm mẹ hả?!"

Cô nhăn nhó cầm tay nhỏ.

-"Chị vẫn thế nha. Mọi lúc mọi nơi là véo mũi em."

Nhỏ thả tay. Hai người nhìn nhau bật cười. Lại tiếng cười 7 năm về trước vang vọng ra cả phòng. Mọi thứ dường như đã trở lại.

Nhỏ xoa cằm nhìn cô với làn da trắng nõn,khuôn mặt tựa thiên thần. Quả đúng như anh nói. Cô còn đẹp hơn cả mình.

-"Nhưng chuyện ở nhà họ Vương là sao vậy?"-Nhỏ hỏi.

Cô quay sang cong môi nhìn nhỏ thở dài.

-"Em được mang đến đấy sống được 8 tháng. Họ rất thích em."-Cô đến ngồi cạnh nhỏ trên giường với ly sữa trên tay.-"Chỉ vì mối làm ăn,hợp đồng mà ông bà kia đã bán em không lấy một xu."

Nhỏ vòng tay trước ngực trầm lắng nghe cô nói tiếp.

-"Đến khi tháng thứ 9 kết thúc thì nhà họ Vương khủng hoảng về kinh tế. Hai ông bà kia cũng hết thứ để lợi dụng họ,bỏ mặc sự gửi đứa cháu gái này về. Họ thương em nên đã gửi em cho một nhà bán hàng lớn ở thành phố nào đó. Do nhỏ quá em cũng không nhớ ra. Bọn họ cũng không đối xử tệ bạc gì. Một ngày ba bữa,đủ no."

Cô ngậm ngùi uống ly sữa.

-"Rồi sao nữa?"-Nhỏ hỏi tiếp.

-"Nhà họ bị ganh ghét vì làm ăn được khách. Có băng đảng nào đó đã thuê người đốt nhà của họ. Em còn nhớ rất rõ khuôn mặt của người phụ nữ chủ nhà kia. Đến lúc còn hơi thở cuối cùng,bà ta đã mang em ra khỏi đám cháy đó."

-"Vậy bà ta giờ ở đâu?"

Nhắc đến đây cô nghẹn lại. Hình ảnh mà bà cô ấy lại hiện lên. Một khúc gỗ lớn đang cháy rực đã lấy đi tính mạng của bà. Máu...toàn là máu. Chảy khắp nơi,cô đứng đó nhìn bà ấy trong nước mắt. Trước khi chết bà ấy còn buông lời "Hãy sống tốt...và sống cho...gia đình bác nữa." Cuộc sống của mình thật may mắn. Bác ở trên trời hãy nhìn cháu. Cháu...sẽ sống luôn cả phần gia đình bác.

-"Bác ấy....đã mất rồi."

Nhỏ sững người khi nghe câu nói ấy. Thì ra trên đời này còn có người có tấm lòng nhân hậu như vậy. Vậy mà bao giờ nhỏ cũng nghĩ cái xã hội này thì làm gì có ai tốt đến tận bên trong chứ. Vài nơi đâu đó còn có,hãy luôn nghĩ như vậy.

-"Em đi lạc khắp nơi. Và sau đó là được gia đình họ Thái nhận nuôi."

Đến đây,nước mắt cô đẫm hai hàng vì nhớ ơn người đã cứu mình, công những người nuôi dạy ở nhà họ Vương và cả sự che chở của nhà họ Thái.

Nhỏ ôm cô vào lòng. Không sao rồi. Từ nay,chị em mình sẽ luôn ở bên nhau. Dù trời có sập hay ông bà nội có đến bắt cô đi lần nữa,nhỏ nhất định sẽ không tha thứ. Con người chứ không phải sắt đá. Lòng vị tha cũng có hạn.

Cô lau nước mắt ngước nhìn nhỏ đang mỉm cười với mình.

-"Vậy còn chị? Lí do vì sao giả trai?"

Nhắc đến đây nhỏ mới nhớ. Cũng may lúc đấy em kêu mình là anh chứ không thôi thì lộ hết.

Ánh mắt đượm buồn hiện rõ trên khuôn mặt của nhỏ.

-"Ông bà nội thích con trai."-Nhỏ suy nghĩ rồi nói tiếp.-"Cái người mà hồi chiều chị giới thiệu cho em tên là Lam Minh Nhật đấy.... Cậu ấy cũng là con gái,hoàn cảnh cũng tựa nhà mình. Cậu ấy là người mà chị kết bạn đầu tiên,cùng nhau sát cánh,cùng nhau chia sẽ. Cậu ấy là nguồn lực làm chị giả trai đi học.-"Nhỏ thở dài.-"Haiz...công nhận làm con trai sướng thật. À còn có một người nữa tên là Hoàng Minh Thụy. Ngày mai chị sẽ giới thiệu cho em sau."-Khuôn mặt nhỏ tươi hẳn lại vì nghĩ đến ngày mai sẽ được khoe đứa em gái mình cho mọi người.

Cô nhìn kĩ khuôn mặt của nhỏ. Chắc nhỏ cũng đã chịu nhiều khổ cực rồi. Ông bà nội sao? Nực cười. Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ lột bộ mặt hai người.

-"Thật ra...ông bà nội...."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play