Hoàng Minh Quân lái xe đến đoạn đường mà nàng trước khi đi đã nhắn tin lại cho mình. Vắng vẻ không một bóng người. Và nguy hiểm hơn là bóng tối cùng vực thẩm cao kia. Bên dứoi toàn là cây và nước. Người may mắn lắm thì rơi xuống nước trôi đi,người không may thì tan xương nát thịt có rồi.

-"Lam Minh Nhật. Em đang ở đâu?"-Hắn hét lên.

Đáp lại chỉ là tiếng vọng.

Anh lái xe đến ngay sau đó. Cùng hắn đi bộ trên con đường mòn kia. Rất có thể nàng và nó đã ở đây. Cảm giác của hai người cứ mách bảo hai người bọn họ cố gắng tìm thêm chút nữa.

Anh quay nghiêng ngả nhìn. Không thấy một bóng người nữa là. Không biết Hoàng Minh Thuỵ phắn đi đâu rồi. Quay quanh với những làn gió mạnh ù ù kia. Anh có cảm giác thứ gì đó nằm sau lưng mình.

Xe moto của nhỏ nằm đó. Anh chạy đến. Không thấy bóng nàng đâu. Xe hỏng hết nằm cà xuống đường. Anh bàng hoàng hơn. Gọi lớn tên nàng.

-"Thuỵ...mau ra đây cho anh."

Bất ngờ,một cánh tay đầy máu me đưa lên ở ngõ hẽm của vách. Chỉ cần đụng nhẹ là người ấy sẽ rơi xuống vực ngay lập tức. Sức chống chọi với những cơn gió mạnh ù tai kia,với hàng ngàn cây sắt đâm vào,cả vết đạn trên vai.

-"C...ứ...u em."-Nàng nghe giọng anh mừng rỡ.

Anh chạy đến thấy không những mặt mà toàn thân nàng toàn là máu và vết cắt. Anh hoảng hốt bế nàng lên trên tay,mắt đỏ hoe mếu máo.

-"Thuỵ...em bị làm sao thế này? Là ai đã làm em ra nông nổi này chứ."

Nàng hộc máu ra nhanh chóng. Hơi thở yếu dần,bộ đồ của bệnh nhân được máu nàng tô đậm. Khuôn mặt kiều mỹ ấy tan biến với những dòng máu chảy dài thay nước mắt.

-"Để anh đưa em đến bệnh viện. Có anh ở đây rồi. Em sẽ không sao cả. Nếu em bỏ anh thì mãi mãi anh sẽ không tha thứ cho em đâu."-Anh ôm nàng chạy đến xe.-"Quân..."

Hắn thấy anh bế nàng trên tay. Không hết nổi hoảng hốt với tình trạng khá nguy hiểm của nàng. Hắn lái xe để anh ôm nàng ở sau phóng ào ào về bệnh viện. Trên con đường cao tốc của thành phố,hắn lượn lách qua mọi người.

-"Thuỵ sẽ ổn thôi."-Hắn tự nhủ với anh.

-"Ừm."-Anh ôm chặt nàng ở trong lòng.-"Sẽ ổn thôi mà"

………………………………………………

Chàng lái xe đến bờ biển. Mở cửa ra chạy dài trên con đường xa xa kia.

Nguyễn Minh Phong. Em đang ở đâu? Mau chạy ra đây đi. Em ổn chứ? Anh thì không ổn chút nào đâu?

-"Phong ơi..."-Chàng hét lên.

Dào...dạt...dào...dạt.

Sóng biển mạnh mẽ cuốn một thân hình bé bỏng trôi lơ lửng trên mặt nước. Chàng cau mày thấy bóng dáng quen thuộc với bộ đồng phục học sinh đấy. Là nhỏ.

Chàng chạy dứoi nước đến bên nhỏ. Bắt gặp người con gái yếu ớt với máu me và thương tích mắt nhắm lại không nhúc nhích làm chàng sợ hãi bồng xốc nhỏ lên.

-"Phong....không sao cả. Có Bảo ở đây rồi."-Chàng bế nhỏ đi vào bờ.

Máu ở người nhỏ vẫn đang chảy. Hoà nguyện vào nước. Khuyếch tán với nước biển nhuộm luôn áo sơ mi màu trắng của chàng thành màu đỏ chói.

-"Em ngốc quá Nguyễn Minh Phong à. Đừng làm anh phải hối hận được không?"

........................................................

Mọi người ngồi ở bệnh viện chắp tay đi qua đi lại đặt niềm tin vào ba tụi hắn mau mau mang ba tụi nó trở về nguyên vẹn. Đừng có chuyện gì xảy ra với ba tụi nó.

-"Ba anh ấy trở về kìa."-Em nói làm mọi ánh mắt hướng về ba tụi hắn.-"Nhưng sao chỉ có hai người."

Không còn nhiều thời gian. Mọi người trước hết phải cứu lấy nhỏ và nàng.

Ca phẫu thuật cho hai người tiến hành ngay lập tức. Máu mất quá nhiều.

Nhỏ bị đánh trọng thương đến bầm thân,vỡ mạch ở da và tổn thương đến não. Có thể sẽ mất trí nhớ mãi mãi.

Nàng hôn mê với viên đạn và hàng ngàng thanh sắt đâm vào cùng đôi chân cà xuống đường trầy xướt mạnh gây tổn thương đến chân.

Thái Mỹ Hoà bên ngoài ôm lấy Hoàng Minh Long khóc nấc lên. Chị Thuỵ sao lại ra nông nổi như thế cơ chứ. Chị đừng xảy ra chuyện gì được không? Em rất sợ...rất rất sợ chị sẽ ra đi. Cả chị Phong của em nữa.

Hoàng Minh Long thuận thế ôm lại Thái Mỹ Hoà run run. Chị còn phải mở mắt nghe em nói xin lỗi chị chứ.

-"Anh Long...chị Thuỵ và chị Phong sẽ không sao chứ?"-Thái Mỹ Hoà sợ hãi.

-"Ừ...ừ..."-Hoàng Minh Long ôm chặt Thái Mỹ Hoà gật đầu.-"Chị ấy sẽ không sao?"

Tôi sẽ không tha những người đã làm chị tôi như thế này. Hoàng Minh Long nghiến răng kiềm nén.

Ba mẹ nàng đến nhà thờ thầm nguyện cho nàng mau mau tỉnh lại. Con bé ấy thật sự rất tội nghiệp. Cầu mong chúa hãy giữ nó bên chúng con. Nó không thể biến mất nhanh như vậy được.

Anh nắm chặt tay thành quyền,mặt lạnh băng đứng ngoài cửa mong chờ kết quả.

[Mau đối xử với hai người kia như hai người ấy đã đối xử với Hoàng Minh Thuỵ.]

Anh nhắn tin cho thuộc hạ mau mau khử chết hai tên súc sinh đấy.

Lập tức hai người kia bị lôi đến con đường mà Hoàng Minh Thuỵ gặp tai nạn. Họ bị trói mà lôi đi như súc vật,bắn ngay vai và hàng vạn thanh sắt bay vào người bọn họ. Và cuối cùng là vứt xác rơi xuống vực.

Cô đứng ở đấy không chịu được nổi đau khóc thét lên. Mọi thứ mau trở lại ban đầu được không?!

Cô lê thê nặng nề ra lang cang khóc một mình. Cô không muốn gã nhìn thấy bản mặt này.

Chị ơi,đừng xa em. Chị ổn mà đúng không? Hai con người đó đúng là không còn tính người. Chị mình sẽ ra sao đây? Tổn thương quá nhiều.

-"Hức...hức....em còn chưa nói gì với chị. Chưa cùng nhau yêu thương nhau mà."-Cô tự kỉ.

Gã đứng sau lang cang nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của cô. Gã thắt lại. Thái Mỹ Tuyền,anh xin lỗi. Gã cảm thấy những giọt nước mắt của Thái Mỹ Tuyền không làm tim mình đau như Lam Minh Nhật. Nhưng đủ để rung động. Có lẽ mình nên đến bên cô ấy.

Nên yêu một người yêu mình. Như vậy sẽ tốt.

Anh dao động rồi Tuyền à. Anh sẽ đến bên em ngay lúc nay. Người con gái tốt nhất xuất hiện trong cuộc đời anh.

Trịnh Gia Khôi đến nhẹ nhàng ôm lấy Thái Mỹ Tuyền sau lưng.

-"Đừng khóc nữa. Anh đau."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play