“Đừng”

          Giọng Dịch Thuỷ hoảng hốt vang vọng trong đại điện, nhưng tất cả mọi người dường như không nghe thấy. Có điều câu tiếp theo của hắn lại hữu hiệu ngăn cản trường kiếm của Lãnh Duệ, cũng khiến mọi người ngây người.

          “Nhị điện hạ yêu ngươi như vậy, sao ngươi có thể đối xử với hắn như thế?”

          “Ngươi đang nói bậy gì đó?”. Lãnh Giác kinh hoảng xen lẫn giận dữ, quát mắng Dịch Thuỷ. Gương mặt hắn vì kích động mà ửng đỏ.

          “Chẳng lẽ không đúng sao?”. Dịch Thuỷ hít sâu một hơi, bi thương nhìn chăm chú Lãnh Giác. “Ta từ nhỏ ở bên cạnh ngươi, ngươi suy nghĩ gì sao ta lại không biết? Ngươi vẫn luôn yêu hắn, nhiều năm như vậy, chưa từng thay đổi”

          “Ngươi nói quá nhiều rồi”. Sắc mặt Lãnh Giác càng tái nhợt nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, bắn về phía Dịch Thuỷ.

          “Nhị điện hạ, ngươi có thể giấu mọi người trong thiên hạ, nhưng không giấu được ta”. Dịch Thuỷ dường như không thấy ánh mắt giết người của Lãnh Giác, nói tiếp. “Năm ấy Dung phi bị biếm, để có thể ở lại trong cung, ở lại bên cạnh hắn, ngươi cố gắng hết sức làm tốt mọi chuyện lấy lòng tiên hoàng. Đáng tiếc ngươi làm quá hoàn mỹ, trái lại trong lúc vô tình trở thành đối thủ của Lãnh Duệ. Ngươi soán vị không phải vì ngôi hoàng đế hay quyền thế, ngươi chỉ muốn hắn nhìn ngươi một cái, có thể nhớ đến ngươi mà thôi”

          “Nhị ca…”. Lãnh Lan khó tin nhìn Lãnh Giác. Thật ư? Giác cũng yêu Duệ? Tất cả mọi chuyện xảy ra đều vì nguyên nhân này sao?

          Nhìn đôi mắt thanh lãnh của Lãnh Giác dần dần mờ sương, Lãnh Lan ngẩn ngơ nhớ tới, dường như từ rất lâu trước đây, trong đôi mắt này thường xuyên lướt qua bi thương, nhưng chỉ loé lên rồi biến mất. Vì vậy Lãnh Lan chưa từng suy nghĩ bi thương kia từ đâu mà tới, hoặc là nói hắn chưa từng lưu ý. Những năm gần đây hắn chìm đắm trong bi thương của chính mình, đã sớm mất đi năng lực quan tâm tới người khác.

          Kiếm trong tay Lãnh Duệ chậm rãi buông xuống. Hắn cúi đầu, hoang mang nhìn trường kiếm như nước mùa thu trong tay mình.

          Vẫn nhìn quanh, Dịch Thuỷ đau khổ cười. Dịch Thuỷ theo Lãnh Giác từ năm mười tuổi, hai mươi năm, Dịch Thuỷ yên lặng ở bên nam nhân này, bảo vệ, quan tâm hắn. Nhưng từ đầu đến cuối, trong lòng nam nhân này vĩnh viễn chỉ nhớ đến người khác. Trong đôi mắt như hồ sâu kia từ đầu đến cuối là một người khác, một bóng dáng xa không với tới. Vì người kia không nhìn hắn, hắn thà miễn cưỡng làm chuyện mình không thích, thậm chí trở thành kẻ địch của người kia, chỉ mong người kia có thể nhớ tới hắn, cho dù là thù hận cũng được.

          Nhiều năm như vậy, Dịch Thuỷ thấy được đôi mắt dịu dàng như xuân thuỷ vì quá nhiều bi thương mà dần dần lạnh đi, mãi đến khi biến thành băng hàn, bên trong lắng đọng quá nhiều thứ Dịch Thuỷ không biết. Nhưng Dịch Thuỷ biết, Dịch Thuỷ không xoá được bi thương khiến hắn đau lòng kia, cũng không cách nào khiến đôi mắt kia nhuộm lên sắc thái.

          Dịch Thuỷ không phải người trong lòng Lãnh Giác, vẫn luôn không phải, mãi mãi đều không phải. Dịch Thuỷ chỉ là thuộc hạ của hắn, Dịch Thuỷ không trông mong được hắn yêu, chỉ mong canh giữ bên hắn hàng năm hàng tháng. Nhưng trời cao ngay cả nguyện vọng này cũng không thoả mãn Dịch Thuỷ, khiến Lãnh Duệ quay về.

          Cho dù Lãnh Duệ buông tha bọn họ, hết thảy đều không quay về được như trước.

          “Ta mệt mỏi, Toại Ảnh, ngươi đến xử lý đi”. Lãnh Duệ buông xuống trường kiếm trong tay, chậm rãi ra ngoài. Không ai ngăn hắn, cũng không ai nói tiếp.

          “Đưa Nhị điện hạ và Tam điện hạ xuống nghỉ ngơi”. Đàm Toại Ảnh quét mắt nhìn mọi người trong đại điện, thản nhiên phân phó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play