Tiểu Tiện chậm rãi phát hiện một vấn đề. Đó chính là Tiểu Ngốc bé ngoan dĩ nhiên bị Tề Huy phá hủy rồi. Tề Huy làm cái gì, Tiểu Ngốc liền làm theo cái đó.
Tề Huy một bên ngoạn một bên mắng chửi người, Tiểu Ngốc cũng theo mắng chửi người, liền mắng thô tục đều như nhau.
Tề Huy một hồi kêu ông chủ lấy nước một hồi kêu ông chủ mua hộp cơm, hoàn toàn đem ông chủ đáng thương kia làm thành người hầu sai bảo. Tiểu Ngốc cũng theo giúp vui, ông chủ vừa mang ra chai nước, quay ra cậu ta đã hướng ông chủ cười cười, kéo dài giọng hô —— lại tới một chai!
Tề Huy cởi giầy gác chân lên bàn máy tính, Tiểu Ngốc cũng học gã cởi giầy gác chân. Tề Huy dùng tay sờ qua bàn phím lấy đồ ăn vặt, Tiểu Ngốc ăn so với gã càng hoan. Tề Huy khi kích động ở trong quán hô to gọi nhỏ, Tiểu Ngốc cũng gọi nhỏ hô to theo, liên ngữ khí cũng giống nhay như đúc. Tề Huy châm thuốc hút một hơi, Tiểu Ngốc cũng bắt tay vào bao thuốc.
Tiểu Tiện gấp đến độ mau giơ chân, dưa ngốc này cư nhiên học hư hút thuốc?!
Tiểu Tiện đang chuẩn bị đem bao thuốc đoạt lấy, chỉ thấy Tề Huy bàn tay to hươ qua, nhắm ngay ót Tiểu Ngốc vỗ một chưởng, sau đó đem kẹo que nhét vào miệng cậu ta, hung ba ba nói: “Nhóc con hút cái gì thuốc?! Ngươi chỉ có thể ăn cái này!”
Tiểu Ngốc đem kẹo que ngậm trong miệng, nhưng đường nhìn vẫn dừng trên bao thuốc, vẻ mặt không muốn.
Tiểu Tiện ở trong lòng đấm ngực dậm chân: xong xong! Hài tử tốt như vậy thế nào đi theo yêu nghiệt kia vài ngày liền học xấu ni?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT