Đỗ Hàng đưa Tiểu Tiện về phòng, canh cho cậu ngủ sau liền chạy tới phòng y tế trong trường lấy thuốc. Mang thuốc về đập vào mắt liền thấy cậu ngòi yên lặng trên giường chảy nước mắt.
Đỗ Hàng lại càng bị hoảng sợ, nhanh chạy qua hỏi: “Cậu sao lại khóc? Thân thể khó chịu sao?”
Tiểu Tiện bên khóc bên phát giận: “Bỏ đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
Đỗ Hàng không biết mình khi nào đắc tội cậu, thấy cậu là bệnh nhân nên hắn không tính toán, rót một chén nước ấm cho cậu uống thuốc. Tiểu Tiện đem thuốc ngậm trong miệng, ko uống nước cũng không nuốt xuống, nước mắt chính từng giọt từng giọt lớn rơi xuống.
Đỗ Hàng chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, thấy cậu như vậy ko khỏi sốt ruột a, đem nước tới bên miệng cậu, trực tiếp hạ lệnh: “Uống!”
Tiểu Tiện uống một ngụm nhỏ, vội đem chén đẩy ra, “Nóng! Ngươi muốn bỏng chết ta a!”
Đỗ Hàng không nói gì, cốc nước này còn chưa nóng quá 400!!
Vì vậy bỏ thêm nước lạnh, lần thứ 2 đưa tới bên miệng cậu.
Tiểu Tiện lúc này nhấp cũng không thèm, lấy tay đẩy chén ra quay đầu sang bên, “Quá lạnh! Ta mới không uống a!”
Đỗ Hàng có loại xúc động muốn bóp nát cái chén, nỗ lực khống chế mình, hỏi: “Cậu rốt cuộc làm sao vậy?” Ngữ khí có chút không kiên nhẫn.
Tiểu Tiện trừng to mắt nhìn hắn, vẻ mặt khó tin: “Ngươi cư nhiên chê ta phiền?”
Đỗ Hàng: -_-|||
Tiểu Tiện vai run lên, oa một cái khóc lên.
Đỗ Hàng cấp tốc che lại miệng cậu, “Đừng khóc, phòng ngủ còn có người!!”
Tiếng khóc nhỏ một điểm, Tiểu Tiện thẳng ngoắc ngoắc nhìn Đỗ Hàng, nước mắt lị tuôn dạt dào.
Thấy cậu một bộ đáng thương hề hề, Đỗ Hàng mềm lòng a, rướn tới liếm đi nước mắt trên mặt cậu, “Đừng khóc nữa, cậu làm sao vậy? Nói cho tôi biết được không?”
Tiểu Tiện nghẹn ngào: “Ta đầu hảo vựng, đau quá a… Vừa tỉnh lại không thấy ngươi, ta nghĩ ngươi không cần ta nữa…”
Đỗ Hàng bất đắc dĩ thở dài, “Tôi sao lại không cần cậu, tôi đi phòng y tế lấy thuốc.”
Tiểu Tiện nhào vào trong lòng Đỗ Hàng, vùi đầu cọ cọ trước ngực hắn, “Học trưởng, ta đau đầu, toàn thân phát nhiệt, thật khó chịu a!”
Đỗ Hàng sờ trán cậu, có điểm phỏng tay, coi bộ nóng ràn lên rồi. Một tay ôm lấy cậu, ngoài miệng nói: “Đi, chúng ta đi bệnh viện!”
Tiểu Tiện liều mạng giãy, “Ta không đi! Ta ghét nhất bác sĩ! Hận nhất tiêm!”
Đỗ Hàng tốt tính khuyên nhủ, “Đi tiêm bệnh mới tốt, đến lúc đó sẽ không khó chịu nữa.”
Tiểu Tiện bịt tai sống chết không nghe, không có cách nào, Đỗ Hàng không thể làm gì khác hơn là ôm cậu trở lại giường.
Lại nhìn cậu, cả khuôn mặt đều thiêu đỏ.
Đỗ Hàng lòng nóng như lửa đốt, sớm biết vậy đã không đội mưa chạy về.
Đỗ Hàng hống cậu uống mấy ngụm nước, chuẩn bị lấy khăn đắp hạ nhiệt, vừa đứng lên cậu lại nháo lên, “Ngươi đi đâu? Ta đều sinh bệnh ngươi không cùng ta sao?! Ngươi chê ta phiền đúng không? Cho nên liền mặc kệ ta?”
Đỗ Hàng nhẫn nại giải thích, “Cậu đang bệnh, tôi có thể đi đâu? Tôi muốn lấy chậu nước nóng giúp cậu lau người.”
Tiểu Tiện khổ hạ mặt, chán nản nhìn Đỗ Hàng, “Ngươi đừng đi, ở đây với ta.”
Chăm sóc người bệnh đúng là chuyện cật lực, Đỗ Hàng sợ cậu nóng hỏng đầu óc, lị sợ kích thích đến cậu, trong lòng trở mình cái bạch nhãn nói nhẫn nhẫn nhẫn, ta chính là Ninja Rùa! Xoay người bò lên giường, ôm lấy Tiểu Tiện, nhỏ nhẹ an ủi: “Tôi đâu cũng không đi, ôm cậu ngủ được không?”
Tiểu Tiện lập tức nở nụ cười, đem cái miệng nóng hổi tới trước mặt hắn: “Hôn một cái.”
Đỗ Hàng cúi đầu hôn cậu một chút.
Tiểu Tiện hài lòng cực kỳ, “Ngươi không sợ ta đem cảm mạo truyền cho ngươi a?”
Đỗ Hàng lại hôn một cái, “Không sợ.”
“Nếu ngày mai ngươi bị cảm làm sao bây giờ?”
“Sẽ không, thân thể tôi rất tốt, sức chống cự cường.”
“Ta là nói, nếu như ngươi bị bệnh, có trách ta hay không?”
“Sẽ không, tôi sinh bệnh như cậu, đau đầu như cậu, cùng nóng rần lên như cậu được hay không?”
“Ai da, học trưởng, miệng lưỡi ngươi thực trơn tru, rất không đứng đắn.”
“Tôi điểm nào không đứng đắn? Tôi nói đều là sự thực. Nhanh lên một chút ngủ đi, ngủ rồi sẽ không khó chịu nữa.”
“Học trưởng, ta muốn ăn hỏa long quả.” (là quả thanh long chăng? >”<) “Đã trễ thế này, cửa hàng hoa qủa đều đóng cửa, ngày mai tôi mua cho cậu ăn..” “Không, ta muốn ăn, hiện tại muốn ăn.” “Vậy cậu chờ.” … “Học trưởng, ta muốn ăn hỏa long quả! Không phải quả táo!” “Đều có ‘quả’, chấp nhận ăn đi!” “Vậy ngươi uy ta ăn.” … “Đừng uy như vậy, lấy cái thìa đút cho ta ăn.” … “Học trưởng, ngươi thật tốt.” … “Học trưởng, ngủ ngon.” … Nhìn người trước mắt chậm rãi tiến nhạp mộng đẹp, Đỗ Hàng không khỏi thở dài một hơi, cuối cùng cũng hống cậu ta ngủ được. Ngực đột nhiên nghĩ đến một câu vừa tục khí lại lôi nhân: Nhóc con này thật đúng là một tiểu yêu tinh chuyên ma nhân (bám ngườigiày vò)! ╮( ̄▽ ̄ “)╭
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT