Tiểu Tiện nghĩ lúc này ngay tới ông trời cũng đang ngầm giúp mình.

Buổi chiều cậu tới phòng ngủ của Đỗ Hàng đưa cơm, phát hiện trên giường đối phương có rất nhiều quần áo bẩn.

Ánh mắt khẽ xoay tròn, trọng bụng tính toán, hỏi: “Học trưởng, anh bình thường không giặt quần áo sao?”

Đỗ Hàng một bên bới cơm một bên trả lời, “Lười giặt, chờ không còn quần áo thay thì đem tất cả đi giặt một lượt cho gọn.” (lười! bẩn! ở dơ!)

Tiểu Tiện chợt thốt: “Nếu không em giúp anh giặt nha?”

Đỗ Hàng liếc mắt nhìn cậu, “Biết nấu cơm, biết giặt quần áo, cậu có cần hiền lương thục đức như vậy không?”

Tiểu Tiện ngại ngùng cười cười, “Dù sao em mỗi ngày cũng đều giặt quần áo, thuận tiện giúp anh giặt luôn.”

“Nga.” Tốc độ ăn của Đỗ Hàng nhanh tới kinh người, hai miếng là ăn xong cơm, hắn ngồi xổm xuống lôi từ trong gầm giường ra một bao lớn, “Đem cái này cũng giặt sạch nga.”

Tiểu Tiện gật gật đầu, “Hảo, trong này là cái gì a? Quần áo, ra giường?”

Đỗ Hàng đem túi đặt bên chân cậu, “Cậu mở nhìn không phải sẽ biết sao.”

Tiểu tiện nghi ngờ đem túi mở ra, một cỗ xú vị vừa chua vừa thối xộc thẳng vào mũi, thiếu chút đem cậu hun tới ngất xỉu.

Bịt mũi, nhìn một chút bên trong, cậu hầu như muốn phát điên rồi.

Học trưởng! Anh thật đúng là không khách khí! Một bao tất thối!! Anh cho tôi là cái máy giặt a!! Có người khi dễ người khác như vậy sao?!

Còn có, học trưởng, anh nói gì cũng là một anh đẹp trai! Bít tất của giai đẹp sao thối vậy a? Vỡ mộng rồi a!! T_T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play