Đợi hơn mười phút đồng hồ, Tiểu Tiện trước mắt sáng ngời.

Đỗ Hàng từ trong ký túc xá đi ra, chỉ bất quá theo sau là Tề Huy.

Tiểu Tiện tự động đem tên chướng mắt đằng sau cắt bỏ, mang theo một chút lấy lòng tiến lên, cúi đầu bắt lấy tay một người, ngại ngại ngùng ngùng nói.

“Học trưởng, tối qua anh ngủ ngon không? Đây là điểm tâm em mua cho anh, anh tranh thủ còn nóng mau ăn đi.”

Điểm tâm trong tay bị người cầm lấy, Tiểu Tiện ngẩng đầu ngây ngô cười, “Học trưởng, bánh bao em mua, không biết anh có thích …..”

Nói còn chưa nói xong, Tiểu Tiện liền ngây dại, đứng trước mặt cậu không phải Đỗ Hàng mà là Tề Huy.

Tề Huy sờ sờ đầu cậu, cắn một miếng bánh bao, “Thế nào lại là bánh nhân thịt heo? Ta thích nhân thịt bò. Nhớ kỹ, lần sau đừng mua lộn.”

Tiểu Tiện gấp đến độ giơ chân, “Anh đừng ăn, đừng ăn! Đó không phải mua cho anh! Mau đem bánh bao trả lại cho tôi!”

Tề Huy ăn xong một cái lại ăn một cái, “Đều không phải mua cho ta, vậy mua cho ai?”

Tiểu Tiện thân thủ đoạt bánh bao, “Liên quan gì tới anh! Nói lại đều không phải mua cho anh! Mau trả lại cho tôi!”

Tề Huy lại ném một cái bánh bao vào miệng.

“Hảo hảo hảo, đều không phải mua cho ta, ta biết nhóc xấu hổ, ta không buộc nhóc thừa nhận là được chứ gì.”

Mắt thấy một lung bánh bao đều bị ăn sạch sẽ, Tiểu Tiện đột nhiên nghĩ hảo ủy khuất.

Chậm rãi chạy tới bên người Đỗ Hàng, nhẹ cầm góc áo đối phương, nho nhỏ kêu một tiếng, “Học trưởng…….”

Nghe tiếng kêu, Đỗ Hàng cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bánh bao kia … Bánh bao kia ….” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, mặt Tiểu Tiện cũng càng ngày càng hồng, “Là mua cho anh a….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play