Chiều ngày hôm sau, Diệp Cố Lâm liền rời khỏi. Lý Minh Uy lúc này vẫn còn đang ở trường học, tiễn Diệp Cố Lâm chỉ có Lâm Hoan. Hành lý gồm 2 túi to, là toàn bộ đồ đạc của Diệp Cố Lâm. Lâm Hoan cũng gặp được Tử Trăn mà Diệp Cố Lâm nói. Anh mang hành lý giúp Diệp Cố Lâm, nhìn vào kính chiếu hậu thấy được ánh mắt còn sắt hơn dao nữa. Khóe mắt hơn xếch lên, thoáng nhìn thật khôn khéo, chắc cũng là tinh anh của xã hội. Gương mặt hình củ ấu, trên mũi còn đeo mắt kính nữa, nhìn rất thư sinh.
Nhìn thoáng qua thì dường như nhỏ tuổi hơn Diệp Cố Lâm. Cả người mặc Tây trang, cử chỉ thật nhã nhặn.
“Ngài là chủ thuê nhà của Diệp Tử àh? Gần đây thật làm phiền ngài chiếu cố anh ấy” Hạ Tử Trăn vươn tay ra trước mặt Lâm Hoan.
“Không cần khách sáo, tôi cũng ko làm gì cả.” Gặp mặt như thế, Lâm Hoan có chút ko quen. Anh ko có bắt tay, ngược lại còn lui về sau vài bước.
Hạ Tử Trăn để tay xuống.”Không biết Lâm tiên sinh đây làm bên ngành nào vậy ah?”
“Ta không có đi làm…..” Lâm Hoan nhỏ giọng nên Hạ Tử Trăn nghe ko rõ cho lắm. Lúc này Diệp Cố Lâm đang dọn dẹp hành lý liền ôm lấy Hạ Tử Trăn vào lòng.”Nghe xong cưng cũng đừng giật mình nha, anh ta là Otaku trong truyền thuyết đó ah ~”
“Otaku? Đó là nghề gì vậy?”
Lâm Hoan thở dài, Diệp Cố Lâm cậu đừng ở trước mặt bồ mình mà nói liên tu bất tận như két lột lưỡi vậy ah. Những người khác ko nghĩ giống cậu đâu. Là rất khinh thường bọn tôi đó.
Cậu thấy ko, mặt mày đều đã nhanh nhăn lại giống như chữ “xuyên” (川). Trong mắt mấy người có sự nghiệp thành công này thì bọn anh chỉ là hạng người chơi bời liêu lõng, thất nghiệp, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, vẫn là có sở thích quái dị mà thôi.
Sau khi được tiễn ra khỏi cửa, Lâm Hoan trở về phòng của mình ôm lấy cái gối ôm lớn kia mà tự an ủi mình. Tao có mày là tốt rồi, chỉ có tụi mày mới ko phản bội tao, cũng ko xem thường tao, chỉ có bọn mày mới ở cạnh tao, vĩnh viễn ở cùng tao.
Nghĩ như vậy, Lâm Hoan có hơi dao động, tay cũng từ từ duỗi ra….
Lý Minh Uy nói sẽ mang thức ăn về. Lúc này, Lâm Hoan đang từ trong phòng tắm bước ra. Nhìn thấy đối phương, cả hai người đều sửng sốt. Trên người Lâm Hoan chỉ khoát chiếc áo tắm mỏng manh, thân hình vẫn còn hơi ướt nước. Bởi vì chỉ quanh quẩn ở nhà trong thời gian dài nên da anh trắng tươi, giờ bị hơi nước làm cho trở thành 1 màu hồng phấn. Từng giọt nước nhỏ xuống từ tóc, men theo xương quai hàm mà chảy xuống. Lý Minh Uy hoảng sợ, bình thường Lâm Hoan đều ăn mặc kín mít, đột nhiên nhìn thấy Lâm Hoan như vậy, thật ko thể nào phản ứng kịp mà.
“Sao chú ko thổi cho khô tóc?” Lý Minh Uy hỏi.
“…” Lâm Hoan không thích dùng máy sấy, cảm giác thật ko thoải mái. Dù sao thì kệ nó đi, chút nữa cũng khô ngay thôi mà, đâu có gì khác nhau chứ.
Thấy Lý Minh Uy đang dọn đồ ăn ra lên bàn, sau đó lại vào phòng tắm đem ra 1 cái khăn. Lâm Hoan lúc này mới nhớ đến, mấy ngày này đều ăn chực của người ta. Vậy mà ngày nào người ta cũng cho anh ăn mới kỳ. Nghĩ đến đây Lâm Hoan cảm thấy thật cảm động.
“Mau lau đi, để bệnh ko tốt đâu.”
Không nỡ cự tuyệt, Lâm Hoan liền vươn tay nhận lấy, lau lau nó lên đầu, sau đó liền trở về phòng. Lý Minh Uy nhìn theo bóng dáng của anh, nghĩ thầm, người này tuổi lớn hơn cậu nhiều. Tay vẫn còn để giữa ko trung. Nếu tự tiện động thủ, chú hai này sẽ có hay ko để ý đến mình.
Đem đồ ăn rửa sạch, phân loại. Lý Minh Uy xoay người, thấy Lâm Hoan không một tiếng động đứng ở sau lưng, làm cậu giật mình 1 cái. Lâm Hoan sau khi thay đồ so với lúc trước ko có gì khác biệt cả.
“Chú hai?” Lý Minh Uy nghi hoặc kêu lên.
Lâm Hoan đi đến trước cái thước, cầm lấy dao nhỏ: “cậu ra ngoài đi, để tôi làm cho.”
Lý Minh Uy nghe vậy liền sửng sốt. Cậu cảm thấy nghi ngờ khi đột nhiên nghe những lời như thế. Nhưng vẫn bước ra khỏi phòng bếp. Ngày nào cũng ăn đồ ăn sẵn, nhìn bộ dáng cũng ko giống người biết nấu ăn. Ko biết có làm được hay ko đây?
Sắc sắc thức ăn, Lâm Hoan cảm thấy anh cho dù ko màng đến thế sự, cũng ko đến nỗi giống như trẻ con, cái gì cũng ko biết, chờ người đến nuôi ah. Thật là càng lúc càng hồ đồ mà. Người ta còn là thiếu niên, ko thân cũng chẳng quen mà lại đi chăm sóc 1 ông già như anh, vậy mà cám ơn cũng ko nói được tiếng nào. Lâm Hoan lẩm bẩm trong lòng.
Lại nói về Lý Minh Uy thật đúng là 1 đứa trẻ ngoan. Tính tình chính trực, làm việc siêng năng, lại còn biết làm việc nhà, đối với người ko quen còn tận tâm chăm sóc. Người như vậy giờ đây thật hiếm có nha. Sau này ai mà gả cho cậu ta thì thật hạnh phúc ah.
Người như cậu phải hợp với 1 công chúa giàu có thì mới hoàn mỹ nga. Này gọi là xứng lứa vừa đôi. Tựa như Ryuuji Takasu xTaiga Aisaka trong amine Toradora[1]. Gần đây anh đang mê bộ đó ah. Ngoại hình thật nhỏ xinh, đáng yêu, thân hình tinh tế che giấu năng lượng cực lớn bên trong. Cá tính tự nhiên, khi bị người khác nói trúng ý thì thẹn thùng đỏ mặt. Quả là cực phẩm trong cực phẩm ah. Áh, ko được rồi, làm đại thúc như anh cũng thần hồn điên đảo.
“Chú hai, sao ko thấy Diệp đại ca vậy?” Lý Minh Uy hỏi, mãi đến khi đồ ăn đã dọn lên bàn cũng ko thấy Diệp Cố Lâm.
“Buổi chiều đã đi rồi.” Gắp 1 miếng cải trắng, Lâm Hoan đáp. Vừa rồi anh thần hồn điên đảo nên đã quên chú ý đến thời gian, có hơi mềm.
“Nhanh như vậy sao?”
Lâm Hoan phát hiện, khi Lý Minh Uy hỏi câu này thì mặt liền nhăn lại.”Bạn trai của cậu ta cũng đến.
“… …” Lý Minh Uy không trả lời, cố nuốt miếng cơm đang vừa cho vào miệng.
Là lo lắng sao. Diệp Cố Lâm thoạt nhìn cũng thông minh đi, suy nghĩ cũng đơn thuần. Xem ra, ở cùng người như vậy trong nhiều ngày cũng ko tồi đi. Mà Lâm Hoan cũng đang suy nghĩ, nếu Diệp Cố Lâm đã đi rồi, anh cũng có thể bảo Lý Minh Uy dọn ra cái phòng kia. Không phải là anh lãnh huyết, dù gì thì Diệp Cố Lâm cũng đã có lựa chọn ra riêng mình rồi. Hạnh phúc hay bi thương đều là do tự hắn chọn lấy.
Hơn nữa, anh cũng chỉ là chủ thuê nhà, cùng khách trọ khi đó cũng ko có liên hệ gì. Anh cũng đâu thể để phòng trống không vậy chứ.
Nói gì đi nữa thì phòng nọ so với phòng của cha mẹ anh vẫn kém hơn, về diện tích cũng như đồ dùng.
“Có chuyện này, Lý Minh Uy?” Lâm Hoan thử lên tiếng. Anh gọi cả họ tên của cậu luôn.
“Gọi Tiểu Uy là được gọi, mọi người ai cũng kêu như vậy cả mà.”
“Àh, Tiểu Uy…..” Lâm Hoan suy tư mở miệng.
“Có chuyện gì sao? Chú hai.” Lý Minh Uy cũng hỏi lại.
“Cậu….ko có gì, đợi mấy ngày nữa rồi nói sao cũng được.” Lâm Hoan cảm thấy anh nên chờ thêm 1 khoảng thời gian nữa. Đứa nhỏ này dùng ánh mắt thuần khiết nhìn người khác như vậy khiến cho anh nói ko nên lời.
Dù có ra sao thì cậu ta thật giống như con búp bê cao hơn 180 cm.
[1] Rất cám ơn anh Zuu đã hảo tâm cung cấp tên truyện cho em ^.^