Một tuần sau, Lâm Hoan lại ngồi xe trở về. 7 ngày trời ko chạm vào bảo bối quả thật sống quá khó khăn mà.
Để hành lý xuống, lấy ra chìa khóa, Lâm Hoan mở cửa. Trên ghế salon tại phòng khách nhà mình có 3 nam nhân đang ngồi, thấy anh vào cửa bọn họ cũng chẳng coi ra gì.
Xảy ra chuyện gì? Lâm Hoan cũng ko muốn quá tò mò, anh vội xách hành lý vào phòng.
“Chú hai!” Lý Minh Uy gọi giật ngược lại.
Có chuyện gì? Lâm Hoan nghi hoặc nhìn cậu. Anh hiện tại mệt chết đi được, thầm nghĩ muốn ôm Tiểu Mỹ nhàn nhã mà đánh 1 giấc. Nhìn lại, là cậu ta cùng với 2 người khác, Một người là Diệp Cố Lâm. Còn người kia, anh chưa gặp qua bao giờ. Bọn họ đang bày trò gì đây?
“Chú hai, chú đi đâu đó?” Lý Minh Uy dường như rất hứng thú với mớ hành lý của anh, nãy giờ cứ nhìn trừng trừng nó hoài.
“A Hoan!” Diệp Cố Lâm cũng góp lời. “Cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện rồi. Anh có biết là mấy ngày nay tôi lo lắng lắm ko hả? Tìm anh khắp nơi luôn? Cũng ko có di động để người ta liên lạc. Anh có biết là chúng tôi lo ra sao ko hả? Ah? Còn tưởng là anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bị giết người phanh thây hay gì rồi. Còn chuẩn bị báo mất tích nữa kia. Nói mau, mấy ngày nay rốt cuộc là anh đi chơi ở đâu ah? Sống tới nữa đời người, đi đâu cũng ko biết để lại 1 tờ giấy nữa……”
… Diệp Cố Lâm tính tình của cậu càng ngày càng già hơn cả tôi nữa. Lâm Hoan cảm thán, ko hiểu sao mình lại liên tiếp bị hứng đạn vậy. Anh nên trả lời sao đây? Hơn nữa, Lâm Hoan còn chú ý tới Lý Minh Uy. Tuy rằng cậu ko mở miệng, nhưng biểu tình kia là đang nói: “Chú cần phải cho tôi 1 lời giải thích thỏa đáng.” rồi còn gì.
Diệp Cố Lâm cứ tiếp tục ”Thao thao bất tuyệt” bên lỗ tai. Lúc Lâm Hoan bắt đầu thấy phiền thì người còn lại cũng mở miệng.”Điệp Tử, cậu cũng nên để cho anh ta ngồi xuống chứ.” Lâm Hoan nhìn lại lần nữa, quả thật là anh chưa gặp qua người này bao giờ.
Bất quá, lần đầu tiên gặp mặt anh đã để lại ấn tượng ko tốt rồi. Nhưng người này, từ ngữ khí, thái độ thậm chí là lời nói đều toát lên sự khôn ngoan, khéo léo. Cậu ta vừa mở miệng thì Diệp Cố Lâm lập tức im ngay.
“Nếu người cũng đã về rồi, thì nơi này cũng ko còn chuyện của tôi nữa.” Tần Nghiệp đứng dậy: “Tôi về trước nha, ở nhà còn có con mèo con đang chờ tôi về cho ăn nữa ~”
“Tần đại ca, thật ngại quá, làm anh mất công 1 chuyến rồi.” Lý Minh Uy nhìn Tần Nghiệp nói.
“Đừng khách khí như vậy.” Lâm Hoan thầy Tần Nghiệp cười đến ko còn trời đất gì cả “Hiếm có ki nào Tiểu Uy đến nhờ Tần đại ca nha, Tần đại ca này sao lại mặc kệ được chứ ~”
“Cám ơn anh, Tần đại ca…”
“Tốt lắm tốt lắm, nếu lần sau có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho anh nha. Nhớ kỹ đó.” Quàng vai Diệp Cố Lâm, hắn nói: “Mọi người ở lại nha, bọn tôi về trước ah.”
“Uy uy! Cậu về thì về đi, kéo theo mình làm chi! Mình còn chưa có hỏi A Hoan là đã đi đâu mất tăm hết 1 tuần!” Diệp Cố Lâm kêu to.
“Muốn hỏi cũng nên Tiểu Uy hỏi ah, câu làm um sùm lên để làm gì?” Tần Nghiệp kéo hắn ra ngoài, đến cạnh cửa, còn nhìn Lâm Hoan cười cười, khiến anh thấy ớn lạnh hết trơn. Sau đó mới đóng cửa lại rồi đi.
“Chú hai…..” Lý Minh Uy trong giọng nói ko hề có biểu tình gì cả.
Lâm Hoan quay đầu lại.”Tôi đi tảo mộ.”
“Tảo mộ?” Lý Minh Uy hỏi lại.
“Ân.” 1 tiếng, Lâm Hoan bước vào phòng mình, sau đó nhảy lên giường. Ah ah, Tiểu Mỹ của anh, Miyoko, ba ba rất nhớ các con ah ~
Cọ cọ, hít sâu 1 hơi. Ân, là hương vị của vợ đẹp con xinh. Ôm vào trong ngực, Lâm Hoan mỉm cười, từ từ đi vào giấc ngủ.
Chờ Lâm Hoan tỉnh giấc, thì mặt trời cũng gần xuống núi rồi. Lâm Hoan cầm lấy quần áo, chuẩn bị đi tắm. Tóm lại, anh rất coi trọng chuyện vệ sinh thân thể.
Bước ra ngoài, thấy Lý Minh Uy vẫn còn ngồi ở salon xem TV. Thấy anh đi ra, liền đứng thẳng dậy nhìn anh trừng trừng luôn. Lâm Hoan lui về phòng, nhìn đồng hồ. Không đúng ah, giờ này đã hơn 7 giờ tối rồi. Hôm nay ko cần đi làm sao? Lâm Hoan hơi thắc mắc. Bất quá, giờ bắt chuyện với người ta cũng hơi ngại ngùng ah.
“Chú hai, chú thức rồi hả?”
“Ân.” Lâm Hoan cũng phải bước ra, anh đang chuẩn bị đi tắm mà.
“Chú hai, tự nhiên ko thấy chú hết 1 tuần, lại ko liên lạc được, tôi lo lắm cho chú lắm đó.” Hai hàng lông mày của Lý Minh Uy nhăn chặt lại, nhìn thẳng vào mắt Lâm Hoan.”Chú hai àh, lần sau nếu chú có đi đâu, thì nhắn lại vài tiếng cho tôi có được ko?”
Trong lời nói của Lý Minh Uy ẩn chứa sự lo lắng, ko phải là giả dối, Lâm Hoan tin tưởng. Hơn nữa, cậu ta cũng ko giống như những người khác. Thế là anh cũng gật đầu nói: “Lần sau, …. Tôi sẽ nhắn lại.” Rồi mới vội vàng chạy vào phòng tắm.
Nhìn chằm chằm vào tấm ván thủy tinh, Lâm Hoan ko thể nào tin được. Tự nhiên anh lại đỏ mặt, có ai nói cho anh biết được ko? 1 lão nam nhân hơn 30 tuổi tại sao bỗng nhiên lại đỏ mặt như vậy. Là thẹn thùng? Đối với 1 tiểu bằng hữu mới 20 tuổi, nhỏ hơn mình rất nhiều mà thẹn thùng?
Chà xát thân thể, Lâm Hoan ko khỏi hoài nghi mình có phải đã bị sinh vật ngoài trái đất xâm nhập vào não hay ko? Tại sao già đầu rồi lại đi làm cái chuyện ko nên làm chứ? Đầu tiên là đi bar của gay, rồi còn nấu cơm cho người ta, thậm chí đến phòng của cha mẹ mình cũng cho người ta ở luôn rồi…… Giờ đây, tự nhiên còn đồng ý sau này mỗi ko ra ngoài còn nhắn lại nữa chứ!
Dù gì anh cũng ko muốn cự tuyệt ý tốt của người khác như vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, so với trước kia anh cũng khác nhiều lắm rồi ah.
Từ phòng tắm bước ra, Lý Minh Uy vẫn còn ở phòng khách. Thấy anh, liền kéo người ngồi xuống bàn ăn tại nhà bếp, lấy thức ăn từ lò viba ra, rồi bới cơm.
“Tôi thấy chắc chú cũng đói rồi, nên mới hâm lại thức ăn nè.” Đưa cho anh cái muỗng: “Nhân lúc còn nóng, hãy mau ăn đi.”
Lâm Hoan cầm lấy. Tay nghề của Lý Minh Uy thật ko tồi nha, so với anh còn ngon hơn nữa ah. Đang ăn ngon lành, Lâm Hoan bỗng nhiên hỏi: “Cậu ko ăn sao?”
“Tôi ăn rồi, đây là chừa lại cho chú đó.”
Lâm Hoan phát hiện, anh rõ ràng là 1 người trưởng thành rồi, sao lại dễ run động như thế chứ? Lâm Hoan ơi Lâm Hoan, mày đúng là càng lúc càng hồ đồ mà.
“Hôm nay không đi làm ah?” Lâm Hoan hỏi. Để người nhỏ hơn nhiều như vậy chăm sóc cho mình, cũng ko nên ko quan tâm đến người ta.
“Mấy ngày nay nghĩ phép.”
“…” Sao vậy? Lâm Hoan ngẩn đầu, xác định cậu nhóc Lý Minh Uy này là đang nói thật.
Lý Minh Uy dường như hơi ngượng ngùng, “Sợ chú xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay….. đều đi tìm chú đó.”
Anh là người trưởng thành rồi mà, sao lại như thế chứ! Lâm Hoan nhìn Lý Minh Uy thật kỳ lạ. Tại sao lại lo lắng cho anh nhiều như vậy chứ. Rõ ràng là anh lớn tuổi hơn nhiều lắm. Bất quá, Lâm Hoan cũng ko từ chối, ngược lại còn rất cảm động.
Ăn cơm xong, Lâm Hoan liền về phòng chơi điện tử. Lý Minh Uy thấy vậy, cũng tắt đèn, về phòng đọc sách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT