「 Tiểu Thoa, đây là chè hạt sen ta cố ý kêu người nấu, nàng mau nhân lúc còn nóng ăn đi!」Lý Thiếu Bạch ôn hòa nhìn thê tử.
Tô Tiểu Thoa lãnh đạm liếc hắn một cái, không biết vì sao thái độ hắn lại chuyển biến. Kể từ khi hắn biết nàng mang thai về sau rất ít tới
thăm nàng, cũng không ở cùng phòng với nàng– điểm này nàng thật cảm thấy may mắn.
Ai ngời, hôm nay hắn không biết uống phải thuốc gì, nhưng lại bắt đầu đối với nàng vô cùng dịu dàng.
Trong lòng nàng biết khác thường cho nên không nói một lời đứng dậy, cự tuyệt ý của hắn.
「 Được rồi! Ta không ở nơi này chướng mắt nàng,nếu nàng đó bụng thì hãy ăn !」 Nói xong hắn liền rời phòng.
「 Thiếu phu nhân, thiếu gia giống như thay đổi trở nên rất quan tâm
phu nhân nha!」 Hương Bình cười nói. Nàng biết thiếu gia đối thiếu phu
nhân cực kỳ lãnh đạm, dường như cả ngày không gặp mặt.Tình cảnh hôm nay
nàng vui mừng thay thiếu phu nhân, nàng vốn tưởng rằng thiếu gia ghét bỏ Thiếu phu nhân do nàng bị câm .Không ngờ, hôm nay thiếu gia giống như
tình ý vô hạn, xem ra nàng đã trách sai thiếu gia .
Trong lòng Tô Tiểu Thoa không nghĩ như vậy, từ đêm động phòng hoa
chúc hắn đánh nàng, nàng sẽ không bao giờ … ôm hy vọng gì đối với hắn,
nàng thậm chí không sợ người của Lý gia biết trong bụng nàng có hài tử
không phải cốt nhục Lý gia,bất luật như thế nào, nàng nhất định phải
sinh hạ đứa nhỏ này, về mặt khác , nàng chỉ có thể lãnh đạm.
Bất quá nàng mang thai đến nay, bà bà mặc dù không hề làm khó dễ
nàngnhưng cũng không nóng không lạnh, bà vẫn giống như trước bất mãn,
nhưng mà có sai người đưa thuốc bổ cho nàng, tất cả đều vì thai nhi
trong bụng nàng sao!
Xem ra, Thiếu Bạch vẫn chưa đem chuyện đứa con không phải cốt nhục nhà họ Lý ra công khai.
Ngày tiếp theo, Lý Thiếu Bạch có chuyển biến thật lớn, hắn đầu tiên
mỗi ngày tới thăm Tiểu Thoa, cũng không quên mang chút điểm tâm, ăn vặt
cho nàng….
Chẳng qua là vô luận hắn cố gắng như thế nào muốn nàng vui, nàng càng lãnh đạm, không vì biểu hiện của hắn mà lộ sắc mặt vui mừng.
Trong lòng nàng cho rằng tất cả mọi việc bất quá chỉ là giả vờ, mục
đích vì sao thì nàng không rõ ràng lắm, nàng chỉ biết là hắn vô luận
quan tâm nàng như thế nào , nàng tuyệt đối không dễ dàng bị đả động.
Có một lần Hương Bình nhịn không được nói với nàng :「 Thiếu phu nhân, xem ra thiếu gia hết sức muốn lấy lòng phu nhân, phu nhân không nên
lạnh lung như vậy!」
Tô Tiểu Thoa liếc nhìn nàng một cái, đề bút viết:「 Có một số việc em không rõ .」
Hương Bình không cho là đúng.「 Ít nhất em biết Thiếu phu nhân ở trong này tuyệt không vui vẻ.」
Vẻ mặt Tô Tiểu Thoa vẫn là đạm mạc, nàng cũng không muốn biểu hiện rõ rang.
「 Thiếu phu nhân có phải không vui trước khi mang thai không?」
「 Em hỏi chuyện đó làm gì?」 Tô Tiểu Thoa viết lên giấy. Đối với vấn đề Hương Bình, trong lòng nàng có chút kinh ngạc.
「Thiếu gia chúng ta ngày thường nho nhã, tuấn tú lịch sự, hiện tại
đối với thiếu phu nhân lại tốt vô cùng, chắng qua là quan tâm như thế
nào thiếu phu nhân cũng không vui, bởi vậy Hương Bình mới đoán như vậy,
Thiếu phu nhân ngàn vạn lần đừng trách móc!」
Tô Tiểu Thoa cười khổ một chút, từ chối cho ý kiến. Trong lòng nàng xác thực có một người!
Nhớ tới Vô Cực, lòng của nàng liền nhịn không được cảm thấy đau đớn.
Một người là con gái quan lại, một người chuyên đối nghịch với đối
nghịch triều đình! Hắn bảo nàng nên lựa chọn như thế nào?
Đêm hôm đó, hắn hỏi cuộc sống như vậy nàng có thật long muốn? Lúc ấy
nàng muốn nói với hắn nàng tuyệt không vui vẻ,còn muốn ngả vào lòng hắn
cả hai cùng ra đi. Nhưng mà nàng cái gì cũng chưa nói, bởi vì nàng không thể!
「 Thoa muội, Thoa muội!」 Lý Thiếu Bạch nhẹ nhàng gọi nàng.
Tô Tiểu Thoa chợt hồi phục tinh thần,lúc nhìn thấy gương mặt Lý Thiếu Bạch,nàng hé ra gương mặt lạnh như băng. Không biết hắn hôm nay lại có
chuyện gì?
Lý Thiếu Bạch đối với thái độ lãnh đạm của nàng làm như không thấy,
mở miệng nói:「 Ngày mai cha muốn ra ngoài tuần tra, ông bảo ta tới nói
với nàng,nàng có thích món đồ gì không, ông ấy sau khi tuần tra sẽ mang
về cho nàng!」
Tô Tiểu Thoa nhớ từ khi nàng gả vào Lý Phủ, cha chồng đối với nàng rất tốt, bởi vậy mặt nàng hơi nguôi giận, đề bút viết:
「 Không cần, chỉ cần lão gia bảo trọng thân thể .」
「 Nếu cha biết nàng quan tâm ông như vậy, nhất định ông sẽ thật vui mừng.」 Lý Thiếu Bạch cảm dộng nói.
Tô Tiểu Thoa nhìn hắn, vẻ mặt như trước vẫn hờ hững.
「 Như thế này ta sẽ mua ít cây vải cho nàng, để nàng may xiêm y cho hài tử?」
Tô Tiểu Thoa hơi hơi giật mình, không thể tưởng được hắn sẽ có ý
này!「 Cám ơn!」 Nàng đề bút viết. Đây là lần đầu tiên nàng đáp lại hành
động của hắn.
Lý Thiếu Bạch mỉm cười, rời khỏi phòng.
Có lẽ nàng trách lầm hắn, nàng nghĩ muốn. Hai người tương lai còn có
hơn mười năm phải trải qua, có lẽ nàng nên cho hắn một lần cơ hội.
Tô Tiểu Thoa lại không biết nói gì, ra khói cửa phòng vẻ mặt của Lý Thiếu Bạch nháy mắt trở nên cực kỳ âm lãnh tà ác!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT