Ở kinh thành gần một
tuần, Hoa Thiên Tuyết và Sát Thiên Mạch xem như đã đi hết tất cả đường
rộng ngõ hẹp ở đây, từ hoàng cung tới thanh lâu ổ chuột, không nơi nào
không đi, bây giờ bảo Hoa Thiên Tuyết kể tên một đám quan lại quý tộc
công tử tiểu thư gì gì đó cũng được.
Đây đã là lần thứ năm Hoa
Thiên Tuyết vào cung, cơ hồ đã đem cái hoàng cung kia lật tung, nhưng
rốt cuộc vẫn không phát hiện cái gì, ngay cả nhà vệ sinh nàng cũng đã
xem xét, hoàn toàn không có gì khả nghi.
Nhà vệ sinh a...
Nhớ tới cái biểu tình ghét bỏ của tỷ tỷ khi nhìn nàng, Hoa Thiên Tuyết liền đau lòng a...
Tỷ tỷ, kì thực khiết phích là bệnh, cần phải chữa!!
Sát Thiên Mạch thì rất là khoái hoạt, sáng sớm mở mắt ra là nhìn thấy tiểu
nha đầu đang rối rối rắm rắm, sau đó rảnh rỗi đùa giỡn Xuân Thu Bất Bại, tiếp theo lại cùng tiểu nha đầu ân ân ái ái hẹn hẹn hò hò, cùng nhau ăn cơm tình yêu. Ban đêm lại cùng nhau lén lút thám hiểm hoàng cung, sau
đó là ôm ôm ngủ ngủ a. Quả là khoái hoạt từ trong ra ngoài.
Nhưng ngay lập tức hắn liền cảm thấy tức giận, phi thường tức giận!!!
Tiểu nha đầu nhà hắn thế nhưng biến mất!!!!
Nói đến cái này thì rất là kì lạ, hôm đó rõ ràng hắn vẫn còn đang ôm tiểu
nha đầu đi ngủ, không hề phát hiện có động tĩnh gì hết, vậy mà sáng hôm
sau khi tỉnh giấc không thấy tiểu nha đầu đâu, Xuân Thu Bất Bại thường
xuyên có mặt trong phòng vào sáng sớm cũng nói là khi hắn tới thì cũng
không thấy nàng đâu, còn tưởng rằng hai người giận nhau nên tách riêng
ra. Hại hắn rối rắm một hồi. Tuy Hoa Thiên Tuyết là người tiên giới, đã
thế còn là đồ đệ của Trường Lưu Sơn Thượng Tiên Bạch Tử Họa, nhưng tính
cách người này không như lũ chính phái kia suốt ngày đem họ là tà ác mà
đuổi giết, bằng chứng rõ ràng chính là Ma Quân nhà hắn, hành vi tự do
tiêu sái muốn làm gì thì làm, không quan tâm ánh nhìn người đời, quả
thực có điểm giống người kia... Khụ, suy nghĩ nhiều quá rồi!!!
Ma Quân đại nhân sau khi tìm tiểu nha đầu nhà hắn không thấy liền lo lắng, bất an, cuối cùng bực mình không để ý hình tượng đem đầu tóc luôn được
chải chuốt gọn gàng của mình vò thành tổ quạ.
- Ma Quân... -
Xuân Thu Bất Bại được Sát Thiên Mạch phái đi tìm kiếm xuất hiện, liếc
thấy cảm xúc của Ma Quân nhà hắn không được vui vẻ bình thường cho mấy,
giọng điệu vô thức mềm mỏng hơn.
Sát Thiên Mạch mím môi: - Tìm ra chưa?
Xuân Thu Bất Bại lắc đầu: - Đã nhờ tên kia cho người tìm kiếm, nhưng vẫn
không có chút tin tức nào, tựa như bốc hơi vậy... - Giọng nói càng ngày
càng nhỏ. Nhìn khuôn mặt Ma Quân đã đen kịt, Xuân Thu Bất Bại bỗng dưng
cảm thấy lo sợ. Mặc dù hắn luôn miệng muốn làm cho Ma Quân quay trở lại
thành người quyết đoán sát phạt như xưa nhưng nhìn khuôn mặt hiện giờ
của người, hắn bỗng dưng có cảm giác kì thực bản thân đã làm sai. Ma
Quân đã quá mệt mỏi với chức vị này, nhưng vì bảo hộ đám yêu ma bọn họ
mà vẫn phải cắn răng nhận cái ngôi vị Ma Quân hai giới yêu ma này, tiên
giới có Trường Lưu Sơn Thượng Tiên Bạch Tử Họa, tuy nói hắn lãnh tình
không quan tâm chuyện của bọn họ nhưng lỡ có một ngày hắn bỗng dưng nổi
hứng quan tâm, cảm thấy yêu ma bọn họ chướng mắt thì phải làm sao, ngoài Ma Quân ra không ai có thể đánh ngang tay với Bạch Tử Họa, Ma Quân đã
hy sinh quá nhiều vì bọn họ rồi...
Sát Thiên Mạch không quá quan
tâm suy nghĩ của Xuân Thu Bất Bại, hiện giờ hắn rất lo lắng. Tiểu nha
đầu vô duyên vô cớ biến mất trước mí mắt hắn, phải thần thánh phương nào mới có thể làm chuyện này chứ?
Không lẽ có liên quan tới thứ mà tiểu nha đầu luôn tìm?!
Không nói đến Sát Thiên Mạch bên này suy nghĩ, lo lắng ra sao, bên Dị Hủ Các
lại là một mảnh chướng khí mù mịt, so với mấy hôm trước còn muốn mịt mù
hơn.
Không rõ các chủ Dị Hủ Các Đông Phương Úc Khanh nổi điên cái gì, bỗng nhiên hôm qua đang yên đang lành chạy tới mật thất của Dị Hủ
Các đòi bế quan.
Nói tới mật thất Dị Hủ Các, có thể xem nó như
một cái không gian độc lập không có liên kết gì với thế giới bên ngoài,
kẻ nào cũng không vào được, cho dù hiện tại Yêu Thần có sống lại chạy
tới đây cũng không làm gì được, ngoại trừ các chủ ra thì chưa ai từng
vào được, khi Bạch Bạch nghe thấy có cái mật thất này mắt liền sáng lên, thử đi vào nhưng không được, chỉ có thể ai oán nhìn bóng lưng của Đông
Phương Úc Khanh biến mất sau kết giới. Bạch Tử Họa đối với việc này có
nghi hoặc nhưng cũng không có lên tiếng, bởi vì Đông Phương Úc Khanh
trước khi bế quan đã nói cho hắn biết đồ đệ ngoan nhà hắn đang ở kinh
thành, bây giờ hắn rất gấp rút muốn chạy tới đó, nhưng thấy sủng vật của đồ đệ nhà mình đang làm mấy việc ngu ngốc như đâm đầu vào kết giới,
không đành lòng để nó ở lại đây một mình. Nếu đồ đệ nhà hắn biết sư phụ
mình bỏ mặc sủng vật của mình thì nhất định sẽ rất khó chịu.
( Hàn: Tôn Thượng, kì thực ngài nghĩ quá nhiều rồi...)
Vì vậy Tôn Thượng đại nhân đành ở lại đây một ngày nữa chờ con sủng vật
ngu ngốc nào đó chữa lành tâm hồn bị tổn thương, hôm sau mới có thể lên
đường đến kinh thành.
Còn về phía Đông Phương Úc Khanh, sau khi
bế quan liền đi tới một căn nhà gỗ nhỏ, nhìn từ ngoài vào thì có vẻ khá
nhỏ nhưng bên trong lại rộng lớn vô cùng, cất đầy những giá đồ, có giá
sách, giá để bình hoa, giá để những viên ngọc phát sáng lấp lánh, có giá lại chất đầy đầu lâu và tóc, có giá còn đang để mấy cái bình đựng đầy
tay chân... Nói chung là vô cùng hỗn tạp.
Cái này chính là không gian độc lập trong lời mọi người.
Đông Phương Úc Khanh khuôn mặt lạnh băng đi ngang qua mấy cái giá chất đầy
đồ, khi đi qua cái giá không biết đã là thứ mấy ngàn mới dừng lại, đứng
trước một quả cầu được đặt trong một hộp sứ, sau đó ngẩn người.
Hiện tại Tiểu Tuyết chắc đang ở chỗ kia rồi, nếu như không có sai lầm gì thì sẽ kế thừa lại ký ức của bản thân, sau đó....
Đông Phương Úc Khanh bỗng dưng nở nụ cười, không rõ là chua xót hay là vui mừng.
.... sau đó, bọn họ còn có cơ hội trở lại như xưa sao?
Lấy được kí ức, nàng ấy nhất định sẽ lại muốn rời đi một lần nữa...
Không!! Hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra một lần nữa!!!
Không phải chỉ là sự ràng buộc của tình thân thôi sao?
Không có cái gì tồn tại mãi mãi, hắn sẽ khiến cái thứ gọi là tình thân kia bị cắt đứt mãi mãi.
Cho dù có phải sử dụng thủ đoạn ti tiện đến mức nào đi chăng nữa.
Nghĩ xong xuôi, Đông Phương Úc Khanh liền đem tay mình đặt lên quả cầu, sau
đó, trong quả cầu dần dần xuất hiện một số hình ảnh lướt qua.
Nhưng đầu tiên, hắn nên lấy lại toàn bộ kí ức của bản thân đã...
Thời gian còn rất đủ, không phải sao?
Hắn không phải cũng đã đợi mấy ngàn năm rồi sao? Hiện tại chỉ cần thêm mấy năm nữa, hắn có thể chịu đựng tiếp...
Không nói đến suy nghĩ của người khác, hiện tại Hoa Thiên Tuyết đang cảm thấy bất khả tư nghị với hoàn cảnh xung quanh. Không biết bản thân đang ở
đâu, không biết hiện tại đã là giờ nào, xung quanh ngoại trừ bóng tối ra cũng chỉ có bóng tối. Hoa Thiên Tuyết lần thứ N thử dùng pháp lực nhưng vẫn không phát ra được cái gì, cuối cùng đành ngồi bệt xuống, hai cánh
tay ôm lấy đầu gối, đầu chôn chặt xuống giữa hai chân.
Không biết tại sao bản thân lại ở đây, chỉ là khi tỉnh dậy liền phát hiện xung
quanh tối như mực, ngoại trừ bản thân thì không còn nhìn ra được thứ gì
khác, đã thử đi lung tung xem có gì khác không nhưng kết quả vẫn giống
như đang dậm chân tại chỗ vậy, cũng thử dùng pháp lực tạo lửa nhưng pháp lực giống như bị thứ gì đó hút đi, không thể ngưng tụ được. Hiện tại... có lẽ không thể rời đi nơi này rồi.
Cũng không phải là sợ hãi, chỉ là... mọi người chắc sẽ lo lắng đi?
Tỷ tỷ sáng ra không thấy, nhất định sẽ đi tìm.
Rời Trường Lưu đã khá lâu, Tiểu Bạch cũng nhất định sẽ ra ngoài tìm mình.
Đông Phương cái gì cũng biết, không lâu cũng sẽ biết tin bản thân mất tích, cũng sẽ lo lắng.
Không chỉ thế, Sóc Phong và mọi người ở Trường Lưu thấy mình rời đi quá lâu cũng sẽ tìm mọi cách đi tìm...
Bạch Bạch thì càng không nói, nó và mình có khế ước quấn thân, thời gian lâu không cảm nhận được khí tức của mình cũng đoán ra bản thân gặp chuyện,
vả lại nó đang ở chỗ Đông Phương, huynh ấy chắc chắn sẽ không giấu nó
chuyện của mình.
Còn chưa kể nếu thời gian dài bản thân không
xuất hiện, phái Mao Sơn cũng sẽ tìm Tiểu Bạch, sau đó chính là màn đi
tìm trẻ lạc đi...?
Aizz... Rốt cuộc nơi này là đâu chứ?????
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT