Bạch Tử Họa dường như cũng không có mấy ngạc nhiên khi Hoa Thiên Tuyết được nhiều người săn đón như vậy, nhưng hắn tuyệt không ngờ lại nhiều tới mức này, hắn có chút sửng sốt nha.

Hoa Thiên Cốt cúi gằm mặt làm người ta không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ là nắm tay siết chặt lộ rõ vẻ tức giận.

Mà Khinh Thủy thấy thế cũng nhụt chí cúi đầu. Nàng cũng rất cố gắng, nhưng cố lắm cũng chỉ chen được vào ba mươi hai người đứng đầu mà thôi, chủ nhiệm đương nhiên sẽ không nhận nàng làm đồ đệ rồi.

Nghê Mạn Quân cắn môi ghen tức, sao con nhỏ đó lại có thể may mắn đến vậy chứ, ngay cả Lạc sư huynh cũng muốn nhận nó làm đồ đệ là sao?

Hoa Thiên Tuyết vẫn quỳ ở đó, trong lòng rối loạn không biết nói gì nữa.

Hủ Mộc Thanh Lưu thì thôi đi, hắn đương nhiên muốn nhận nàng làm đồ đệ vì để được uống rượu với Bạch Bạch nhà nàng, cái này thì nàng cũng có thể chấp nhận, nhưng mà cái đám còn lại là làm sao đây? Rảnh rỗi không có việc gì để làm sao? Hỏa Tịch và Vũ Thanh La thì khẳng định là do không muốn kém cạnh nhau, Lạc Thập Nhất là do nàng đang giúp hắn tìm muội muội, mấy người này cũng có thể xem như là có lí do chính đáng đi. Nhưng nàng tột cùng không hiểu mình có đức hạnh tốt đẹp gì mà con hồ ly họ Sênh và tên độc mồm họ Ma kia lại muốn đến chen một chân vào là cái lí gì? Đây là nàng kiếp trước ở quá ác nên kiếp này phải chịu phạt sao? Chắc là vậy đi.

Lạc Thập Nhất kinh ngạc nói: - Sư phụ, sư bá, hai người cũng không thể giành với con!

Hỏa Tịch cũng rất bất bình hô: - Đúng vậy a, hai người không thể tranh giành với tiểu bối của mình như vậy chứ, không được a!!!

Vũ Thanh La và Hủ Mộc Thanh Lưu cũng đang định lên tiếng phân tranh thì Sênh Tiêu Mặc đã cười tới khuynh nước khuynh thành, đôi phựơng mâu híp lại một đường nguy hiểm: - Tiểu bối? Các ngươi tiểu bối cũng không thể đi giành người với trưởng bối này a ~

Đám Hỏa Tịch thức thời ngậm miệng lại. Bọn họ sao lại quên mất đây căn bản không phải là trưởng bối gì tốt đẹp mà là một cái tên tiếu lí tàng đao thâm hiểm đội lốt thiên sứ a!!!!!

Còn nữa, hình như bọn họ quên mất sự tồn tại của vị chánh án mặt nghiêm túc nào đó rồi thì phải...

Hoa Thiên Tuyết nhìn Sênh Tiêu Mặc đang cười đến hại nước hại dân, không tự chủ mà rùng mình, lạnh a lạnh, hình như bây giờ vẫn chưa vào đông đi?

Xử lí xong đám tiểu bối, Sênh Tiêu Mặc liền đưa khuôn mặt đánh đòn đến trước mặt Hoa Thiên Tuyết, rất ôn nhu ngọt ngào dụ dỗ: - Tiểu Tuyết Tuyết, ngươi ngoan ngoãn theo ta về Tiêu Hồn điện đi, ở đó có rất nhiều thứ sẽ khiến ngươi thích thú.

Hoa Thiên Tuyết: Đây là đang dụ dỗ nàng đi ==

Ma Nghiêm mặt nghiêm túc hừ lạnh: - Hoa Thiên Tuyết, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn theo ta về Tham Lam điện, nếu không hậu quả ngươi gánh không nổi đâu.

Hoa Thiên Tuyết: Còn đây là uy hiếp nàng à?

- Sư huynh, ngươi hay là nhường nàng cho ta đi?

- Sao sư đệ ngươi lại không nhường cho ta? - Ma Nghiêm bất mãn hỏi.

- Ngươi ít nhiều gì cũng có 3 đồ đệ rồi a...

- Ta lại thấy như vậy quá ít.

- Sư huynh, ngươi không thể a?!!

- Sao ta lại không thể?

-...

-...

Hai người cứ coi như không có ai bắt đầu tranh luận, hoàn toàn đem tất cả mọi người thành không khí.

Mọi người: ==

Hoa Thiên Tuyết: ==

Hoa Thiên Tuyết cảm thấy hôm nay mình đủ tội nghiệp rồi, bị Cốt Đầu phản bội không nói, giờ ngay cả lỗ tai bé bỏng cũng bị giày xéo đến muốn điên. Hai người này cứ tranh qua tranh lại giành qua giành lại như vậy tới đời nào? Hay là do ngày thường nàng không chịu biết điều với họ cho nên giờ họ cố tình gây sự như vậy để khiến nàng không thể bái sư? Nếu là vậy thì họ cũng thật dụng tâm a.

Hoa Thiên Tuyết đang ở trong lòng thầm đem Ma Nghiêm cùng Sênh Tiêu Mặc ra mắng trăm ngàn lần thì phát hiện cả cơ thể mình đang bay lên.

Thân hình nhỏ bé của Hoa Thiên Tuyết bay qua đầu mọi người tới thẳng phía đài cao.

Ở đó, một bóng bạch y trắng như tuyết đang nhìn nàng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play