Nhìn hỏa diễm trên tay Hoa Thiên Tuyết, mọi người ở dưới có kích động muốn
lật bàn. Mẹ nó, ngươi muốn chơi thật luôn đó hả?! Muốn hủy Mao Sơn thì
ít ra cũng phải chờ bọn ta rời đi đã chứ, ngồi vầy lơ tơ mơ bị dính đòn
thì làm sao?!!!!
Vân Ẩn nhìn hỏa diễm trên tay Hoa Thiên Tuyết
rồi lại nhìn chúng đệ tử đang nằm la liệt phía dưới, tuy rất muốn ngăn
cản nhưng cũng đành lực bất tòng tâm, dù sao đây cũng là do bọn họ tự
chuốc lấy, hắn cũng không thể nào không nể mặt vị tiểu chưởng môn này
được, không cẩn thận là cũng bị chưởng môn vèo một cái đi đời luôn đó,
mà hắn còn rất yêu quý cuộc sống này nha. Vậy cho nên...chúng đệ tử
trưởng lão, xin thứ lỗi cho hắn...
Hoa Thiên Tuyết vuốt ve hỏa
diễm trên tay, mắt nhìn chúng đệ tử phía dưới rồi lại quay sang nhìn
Phạm trưởng lão, giọng không nghe ra hỉ nộ: -Thủ hạ lưu tình? Ngươi đang nói với ta sao? Nhưng mà ta đã rất thủ hạ lưu tình rồi nha, hay là
ngươi chê ta ra tay còn chưa quá mạnh, muốn thêm?
Phạm trưởng lão mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đưa mắt hướng Vân Ẩn cầu cứu nhưng Vân Ẩn
lại vờ như không thấy, đành phải đưa mắt về phía vị trưởng alxo duy nhất không đứng ra nhăn cản - Liễu trưởng lão.
Liễu trưởng lão là vị
trưởng lão bí ẩn và cũng là vị trưởng lão có tuổi tác già nhất trong 10
vị trưởng lão của Mao Sơn, đã có lời đồn vị Liễu trưởng lão này đang nắm giữ một thứ do thần để lại, ông cũng là người biết nhiều thong tin về
thần giới nhất, ngay cả Ngọc Hoàng đại đế cũng không biết nhiều như ông.
Hoa Thiên Tuyết nhìn theo ánh mắt của Phạm trưởng lão thì nhìn thấy Liễu
trưởng lão đang rất bình thản mà uống trà, hoàn toàn không đem việc nàng đang làm để vào mắt, tựa như cách biệt với thế giới này vậy.
- Phạm trưởng lão, không cần tốn sức cầu tình, bản chưởng môn thưởng
phạt phân minh, các ngươi đã dám thách thức tôn nghiêm của ta thì đừng
mòn có thể vẹn toàn trở về!
Hoa Thiên Tuyết rời mắt khỏi Liễu
trưởng lão, tay cầm hỏa cầu lại giơ lên, hỏa cầu xé gió bay tới chỗ
chính giữa đại điện. 9 vị trưởng lão và chúng đệ tử tuyệt vọng nhìn hỏa
cầu tựa như tử thần đang bay đến, không ai có thể tránh, không ai có thể chịu được uy áp lớn như, tất cả tựa như những con kiến nhỏ bé trước
cơn đại hồng thủy.
* BÙM *
Hỏa cầu của Hoa Thiên Tuyết
đang một đường bay tới thì bị một màn chắn vô hình ngăn lại. Tất cả mọi
người đều sửng sốt nhìn lên trời, Hoa Thiên Tuyết cũng không ngoại lệ,
nàng ngẩng đầu, đập vào ắmt là một tà bạch y không nhiễm bụi trần, 3000
sợi tóc bay bay trước gió.
Bạch Tử Họa bạch y tinh khiết, tóc đen mượt thả dài xuống thắt lưng, đôi con ngươi lạnh nhạt mà thờ ơ, chỉ khi nhìn Hoa Thiên Tuyết mới có chút cảm xúc lóe lên. Hoa Thiên Tuyết kinh
ngạc nhìn Bạch Tử Họa, sau đó đạp mây tới trước mặt hắn: -Tiểu Bạch,
ngươi sao lại đến đây?
Bạch Tử Họa đem mặt. Tiểu Bạch? Hắn sợ
nàng còn nhỏ không đủ uy nghiêm sẽ bị người khác khi dễ nên mới tức tốc
bay đến Mao Sơn, vậy mà hắn thấy cái gì đây? Mao Sơn trông chẳng khác gì một chiến trường, đệ tử Mao Sơn nằm la liệt trước đại điện, ànng thì
tay cần hỏa cầu ném bọn họ? Nàng nghĩ với tu vi yếu như vậy bọn họ có
thể đọ lại với người gần trở thành thượng tiên như nàng? Hình như hắn
đến đây có chút thừa thãi rồi.
Tuy suy nghĩ trong lòng là vậy
nhưng ngoài miệng Bạch Tử Họa vẫn là ân cần hỏi thăm Hoa Thiên Tuyết:
-Không phải ngươi về đây làm lễ nhậm chức chưởng môn sao? Sao ngươi chưa nhậm chức mà Mao Sơn đã thành chiến trường rồi?
Hoa Thiên Tuyết
mặt không đỏ tim không đạp nhanh nói dối: -Ta vừa mới cùng Vân Ẩn tới
đây thì bị bọn họ chặn đường nói không chấp nhận cho ta làm chưởng môn,
đã vậy họ còn động thủ với ta, ta quá sợ cho nên mới ra tay. Kí thực ta
rất hiền lành, rất yêu hòa bình, nhưng họ cứ nói nếu ta không bước qua
xác họ thì không được làm chưởng môn. Nhưng mà ta đã lỡ nhận ủy thác của Thanh Hư đạo trưởng, không nhận không được cho nên đành phải bươc qua
xác họ.
Mọi người: Mẹ nó, ngươi không biết liêm sỉ!!!!! Nói dối trắng trợn!!!
Liễu trưởng lão đang uống trà nghe Hoa Thiên Tuyết nói vậy liền rất không có hình tượng phun hết trà ra.
Vân Ẩn ngửa mặt lên trời. Không liên quan đến ta à nha, chuyện này tuyệt đối không liên quan đến ta.
Bạch Bạch chỉ sợ thiên hạ không loạn giả bộ đáng thương nói: -Đúng vậy đó
Tiểu Bạch, bọn họ rất hung dữ, còn nói muốn đem Bạch Bạch bắt về làm
sủng vật nữa đó. Bạch Bạch thật sự hãi mà~~~
Mọi người:...
Chúng đệ tử Mao Sơn nằm dưới đất + 9 vị trưởng lão: Bọn họ khi nào thì nói vậy!!! Ngậm máu phun người!!!Nói dối trắng trợn!!
Hoa Thiên Tuyết rất không có tiết khí gật đầu: -Đúng vậy, Bạch Bạch vì bảo
vệ ta cho nên mới nói họ vài lời, ai dè họ cứ vậy liền xông vào.
Mọi người: ==
Bạch Tử Họa nhìn hai người kẻ xướng người họa, thầm cười bất đắc dĩ trong lòng.
- Được rồi, có ta đây, không ai bắt nạt được các ngươi nữa.
Mọi người: Bao che! Tôn thượng đây là đang bao che một cách trắng trợn!!!
-Hi hi, ta biết Tiểu Bạch ngươi là người tốt mà! - Hoa Thiên Tuyết mỉm
cười láu cá nhìn Bạch Tử Họa. Nàng không tin Tiểu Bạch không biết việc
này, nhưng hắn đã có ý muốn bao che cho nàng thì cớ gì nàng lại không
nhận chứ. Tiểu Bạch kì thực là lo cho nàng mà!
Vậy là từ hôm đó
trở đi, truyền thuyết về vị tiểu chưởng môn của Mao Sơn liền được lan
truyền rộng trong ngũ giới. Ngưoi muốn gây chuyện với Mao Sơn? Mơ đi! Có vị tiểu chưởng môn yêu nghiệt + biến thái cùng con sủng vật tức chết
người không đền mạng kia lại thêm một vị Trường Lưu Sơn thượng tiên làm
ngọn núi dựa chắc chắn, ngươi nến muốn bị chết không toàn thây thì có
thể nhào vào!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT