Bàn Kha là một vùng cao nối giáp với biên giới của hai nước cổ đại Ngam-Sơ, trải dài tới gần năm trăm dặm ra tận biển khơi, nơi đây tài nguyên nhiều vô kể, nắng mưa ôn hòa, là mảnh đất được thần linh nuôi dưỡng. Vào những năm đầu của thế kỉ 15, Bàn Kha được thống trị bởi hai bộ tộc cường thịnh, có nền văn hóa rất phát triển so với các dân tộc khác: Dân tộc Phàn và Dân tộc Cổ Lư. Dân tộc Phàn được thành lập bởi gia tộc họ Phàn với kĩ thuật chế tạo tinh dược, chữa khỏi được mọi bệnh tật, dù là hung hiểm đến đâu. Họ nổi tiếng với sự phóng khoáng và độ lượng, thế nên những người mang trọng bệnh đều di cư tập trung tại gần lãnh thổ của gia tộc Phàn, lên đến vài triệu người, mong muốn được chăm sóc. Tiếng tăm và lãnh thổ của Phàn tộc càng ngày càng lớn rộng, được ví như một cường quốc thu nhỏ của Bàn Kha. Người đứng đầu gia tộc Phàn còn là một thần y có tài tiên tri và kiến thức uyên thâm, nắm giữ nhiều bí mật về vận mệnh của các triều đại tồn tại cùng thời điểm. Có nhiều lời đồn đại còn cho rằng, ông đã dồn hết tâm huyết cả đời để tạo nên một bảo vật, có khả năng xuyên thấu không gian, đảo lộn nhân sinh.

Dân tộc Cổ Lư thì sống ở nửa tăm tối nhất của Bàn Kha, nơi ánh mặt trời không thể nào chạm tới, không khí luôn âm u chứa đầy độc tố. Không như gia tộc Phàn, dân tộc Cổ Lư sống rất khép kín và không bao giờ giao du với thế giới bên ngoài, chỉ biết rằng họ là những pháp sư thâm độc, chuyên luyện bùa ngải. Họ bí hiểm đến nỗi gần như không có ghi chép nào về phong tục cũng như danh tính của dân tộc. Nhiều câu chuyện huyền bí cũng được thêu dệt nên xung quanh dân tộc này: Nhiều người cho rằng, những ai bước vào lãnh thổ của họ đều không bao giờ trở ra, thậm chí nếu ai chẳng may sơ suất nhìn thấy hình dáng người Cổ Lư thì kẻ đó sẽ đột nhiên trở nên điên loạn, sau đó tự cắt bỏ hết tứ chi mình, và cuối cùng là tự sát. Vào những đêm tháng bảy nguyệt tuần, quỷ môn quan được dân tộc Cổ Lư mở ra, đưa những vong hồn đói khát đi tàn sát những người vô tội. Bảy ngày trước đại nạn, những nạn nhân đều trông thấy những cánh hoa màu trắng không biết từ đâu rơi rụng trước cửa nhà trong đêm.

Như vậy, vùng Bàn Kha rộng lớn bị chia cắt bởi hai thế lực, một bên đại diện cho ánh sáng từ bi, một bên đại diện cho âm quỷ dạ hồn. Tuy không có tranh chấp đáng kể nhưng lãnh thổ được phân định rạch ròi, sự xâm nhập lẫn nhau đều được cho là điều cấm kỵ. Cuộc sống vẫn trôi qua như vậy, cho đến khi quỷ môn quan được mở lần thứ bốn mươi bảy. Lần này, đại hạn đến với Phàn gia.

Vào một đêm tháng bảy nguyệt tuần trong năm cuối cùng của thế kỉ 15, người ta thấy hàng vạn những cánh hoa màu trắng từ đâu rơi xuống thủ phủ của gia tộc họ Phàn.

Tám ngày sau, người ta phát hiện vào buổi sáng, hàng ngàn xác chết nằm la liệt trong Phàn gia phủ. Những cái xác khô héo, mắt lồi ra với cái miệng ngoác ra hết cỡ, diễn tả nỗi sợ hãi sâu thẳm tột cùng. Toàn bộ gia tộc họ Phàn từ già trẻ lớn bé đều chết một cách đầy bí ẩn, kỳ lạ hơn là trên các thi thể không phát hiện thấy bất kỳ thương tích nào do tác động từ bên ngoài, đến giờ vẫn chưa có một lời giải đáp thích đáng cho sự việc này. Còn người đứng đầu gia tộc đã biến mất không một dấu vết cùng với bảo vật có khả năng xoay chuyển càn khôn. Từ đó trở đi, Bàn Kha trở nên âm u lạ thường, không còn ai dám đặt chân tới đó nữa. Một trăm năm sau sự diệt vong của Phàn gia, vùng Bàn Kha và văn hóa Cổ Lư cùng biến mất một cách kỳ lạ. Tuy nhiên vẫn có lời đồn cho rằng, dãy Bàn Kha cổ vẫn thỉnh thoảng ẩn hiện dưới ánh trăng vào những đêm tháng bảy nguyệt tuần.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Phàn Thanh gấp cuốn sách lại, châm một điếu thuốc và hít một hơi thật sâu. Trên bàn là cuốn ‘Phàn Gia Ký’, cuốn sách cổ duy nhất về lịch sử của gia tộc Phàn đã truyền qua nhiều đời con cháu, được viết bằng ngôn ngữ của Phàn tộc. Khi tới tay Phàn Thanh thì cuốn sách cũng đã xấp xỉ năm trăm tuổi. Theo như lời kể của những người đi trước, thì gia đình chàng chính là chi duy nhất còn lại của Phàn gia, với sứ mệnh là phải tìm ra ẩn số về sự diệt vong gia tộc của hơn 500 năm trước.

Khi Phàn Thanh lên mười, cha mẹ của chàng lần lượt xa lìa trần thế, chỉ để lại cuốn sách này cùng với lời trăn trối cuối cùng: ‘’Hãy thay ta đi tìm lời giải!’’ Chỉ với vài chữ ngắn ngủi nhưng lại là một câu đố hóc búa đầy ẩn số giao nhau. Quả thật, lịch sử quá tàn nhẫn, nó trơ trụi và lạnh lùng như một nhát dao đâm thấu tim gan người ta.

Trải qua gần ba chục năm, Phàn Thanh không ngừng tìm hiểu về gia thế bản thân, tuy nhiên câu trả lời tìm được chỉ là sự vô vọng, vùng Bàn Kha cổ bây giờ chỉ là những dãy núi chồng chất, cách nơi chàng sống gần bốn trăm cây số về phía tây bắc, dân cư nơi đó thưa thớt chủ yếu còn sót lại của một vài bộ lạc thiểu số. Kí ức về Bàn Kha gần như chẳng còn lại gì, nó giống như một ngôi sao bị vùi lẫn đâu đó trong dòng chảy siết của vũ trụ bao la.

Phàn Thanh mơ hồ nhìn những làn khói thuốc bay lên không trung, cuộn chặt vào nhau rồi tan biến trong không khí. Bất giác, chàng nhìn ra bên ngoài thông qua kính cửa sổ, đã quá nửa đêm, bầu trời chỉ còn lại một màu xám đen u ám. Trong màn không gian tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ gõ nhịp, phòng làm việc của Phàn Thanh là nơi duy nhất còn sáng đèn, ánh điện từ phòng con bé Linh phía đối diện đã tắt ngóm từ lâu. Lúc này Phàn Thanh mới nhận ra rằng mình ngồi bên cuốn sách này đã quá lâu, cơ vai bắt đầu cảm thấy nhức mỏi. Chàng định đứng dậy vươn vai thì tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, lòng thầm trách người gọi không biết ý tứ vì bây giờ đã là gần hai giờ sáng.

‘’Alo, tôi nghe.’’

Không có tiếng trả lời từ đầu dây bên kia.

‘’Ai đó?’’ Vẫn không có gì, chỉ nghe thấy tiếng vi vu như tiếng gió thổi. Phàn Thanh cố nghe ngóng thêm mấy giây rồi thở dài dập máy, có lẽ tác giả của chuyện này là một kẻ dỗi hơi nào đó. Chàng với tay tắt ngọn đèn trên bàn làm việc, rồi thả mình trên chiếc giường kê sát góc, nằm được vài phút, cơ thể gần như chìm đắm vào giấc ngủ.

Chuông điện thoại lại vang lên.

Phàn Thanh bừng tỉnh vì tiếng ồn, chàng nhăn mặt lấy làm khó chịu. Có lẽ cần giải quyết vấn đề này ngay. Chàng bật dậy tiến tới chiếc điện thoại bàn, nhưng nhận ra tiếng kêu không phát ra từ đây, mà là từ chiếc di động trong túi áo khoác treo gần đó.

Trên màn hình hiển thị hai chữ ‘Cao Lâm’.

‘’Sao gọi vào giờ này?’’ Phàn Thanh trả lời với giọng hơi khó chịu.

‘’Xin lỗi anh bạn, gọi chúc ngủ ngon thôi mà.’’ Giọng nói từ bên kia đầy vẻ đùa cợt.

‘’Hừ, tôi không rảnh để đùa với cậu, nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây.’’

‘’Ấy khoan đã, hạ hỏa hạ hỏa,’’ Cao Lâm cười cười, ‘’Hai ngày nữa là bộ trưởng công an sẽ tới thành phố ta trong vài ngày, đêm đầu tiên chắc chắn sẽ mở tiệc lớn trong nhà hát trung tâm. Chẳng phải cậu luôn muốn giao thiệp trong ngành công an sao? Hôm đó đi với tôi, tôi sẽ cho cậu gặp vài vị quan cấp cao.’’

‘’Nhưng mà,’’ Phàn Thanh hơi lưỡng lự, ‘’tôi đâu có làm trong ngành. Ý tôi là họ liệu có cho người ngoài vào không?’’

‘’Khà khà, không sao, cứ tin ở tôi. Vậy thôi nhé, tôi còn phải lo một số hồ sơ về vài vụ án gần đây.’’

Nói xong cậu ta cúp máy luôn, phong cách vẫn như vậy. Phàn Thanh không còn cảm thấy bực mình do bị quấy rầy nữa, trái lại có chút hài lòng về bằng hữu tốt, không bỏ quên anh em.

Trở lại giường thì Phàn Thanh gần như không thể ngủ ngon được nữa, chập chờn giữa thức và tỉnh. Cứ mỗi lần nhắm mắt là giọng nói ấy lại vang lên:

‘’Phàn Thanh! Vĩnh biệt anh, hãy đưa con của chúng ta đi khỏi đây!’’

Từng câu từng chữ như xoáy vào tận óc, khiến Phàn Thanh chưa có một đêm nào đủ giấc. Chàng bật dậy, mồ hôi rải đều trên trán, hơi thở gấp rút làm cổ họng khát khô.

Nước được rót đầy đến miệng cốc, rồi nhanh chóng bị Phàn Thanh một hơi uống cạn, cơ thể được làn nước mát chảy qua, làm chàng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, tuy nhiên, đầu óc lúc này lại trở nên khá tỉnh táo, khó mà ngủ lại được nữa. Chàng tiến tới phía cửa sổ, châm một điếu thuốc, mơ hồ nhìn ra cảnh vật mông lung bên ngoài.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, xé tan màn đêm tĩnh lặng.

Phàn Thanh quay nhanh lại, như không tin vào đôi tai mình, chiếc điện thoại cầm tay đang đổ chuông ing ỏi.

Là một số máy lạ!

Chàng lưỡng lự vài giây, trong thâm tâm nhói lên một cảm giác bất an khó tả, nhưng rồi vẫn quyết định ấn nút nghe. Kỳ lạ, khi nhấc máy lên thì phía bên kia không phát ra một tiếng động gì, chỉ có những âm thanh xèo xèo giống như tiếng tivi bị nhiễu.

‘’Ai đang đùa vậy?’’ Phàn Thanh nói chậm rãi, ngữ điệu cứng cỏi như đang hăm dọa.

Không có tiếng trả lời.

Chàng tiếp tục hăm dọa: ‘’Nếu không dừng lại thì đừng tr…’’

‘’Cứu! Cứu… Khặc khặc… Cứu tôi!’’ Tiếng hét đột ngột phát ra từ đầu dây bên kia ngắt ngang lời Phàn Thanh. Là của một cô gái, giọng như đang bị ai đó bóp nghẹt, thảm thiết và xa xăm, dường như phát ra từ một thế giới khác. Ngay sau đó là những tiếng bíp bíp của tín hiệu ngắt máy. Chàng cố gọi với lại mấy lần nhưng vô ích.

Cô ta là ai? Chuyện gì đang xảy ra?

Một loạt những câu hỏi thoáng vụt qua đầu, không chần chừ, chàng ấn nút gọi lại vì cho rằng ai đó đang gặp nạn gọi nhầm vào số mình.

Không có tín hiệu gì. Có vẻ cô gái ban nãy bị lạc vào một nơi mà sóng điện thoại không chạm tới được. Những câu hỏi chồng chéo xuất hiện trong đầu, Phàn Thanh chợt nhận thấy rằng có khá nhiều điều kỳ quái đang xảy đến trong khoảng thời gian gần đây, vô tình chàng liếc qua phòng con bé Linh, nó vẫn còn say giấc. Chàng thở dài nhìn lên đồng hồ treo tường, đã gần rạng sáng, lại một đêm nặng nề sắp qua đi.

***

Hai ngày sau.

‘’Ông có thấy cây đại thụ phía trước không?’’ Phàn Thanh đưa tay định hướng cho người đang đi phía sau mình, ‘’Nó ít nhất cũng gần 300 tuổi, rễ cây đâm sâu vào đất, hút hết tinh khí của sinh vật xung quanh. Chôn cất người chết ở gần nơi có loại cây này thường là điều đại kỵ.’’

Hai người tiến sát tới thân cây, nó nằm hiên ngang trong một khoảng đất trống khá rộng, cao khoảng hai mươi mét, cành lá xác xơ, xung quanh gần như không có một loại thực vật nào khác, thậm chí cả cỏ dại cũng không mọc được. Người đàn ông kia vuốt vuốt chòm râu đã bạc phơ, chân bước những bước nặng nề theo sát Phàn Thanh.

‘’Vậy thầy có thể giải thích rõ hơn được không? Tôi vẫn chưa hiểu nguyên do không nên hạ huyệt ở mảnh đất này.’’

‘’Được, tôi sẽ chỉ cho ông.’’ Phàn Thanh vỗ vỗ vào thân cây, ‘’Thứ nhất, loại cây này có sinh khí rất mãnh liệt, nhìn bề ngoài thì có vẻ cằn cỗi, nhưng thực ra…’’ Chàng rút một con dao nhỏ rồi cứa mạnh lên thân cây, một dung dịch màu đỏ đặc như máu chảy ra. ‘’Nó là một bình chứa đầy sức sống. Nếu hạ huyệt ở gần, nó sẽ hút hết vượng khí, mộ sẽ không bao giờ kết khí, và kết quả là ảnh hưởng xấu đến những người còn sống trong gia đình ông. Thứ hai, hạ huyệt phải chọn một nơi đất khỏe, xung quanh nhiều thực vật, thì mộ mới kết, lúc đó vượng khí sẽ truyền đến con cháu đời sau.’’

‘’Vậy xây nhà thì…’’ Ông ta chợt nhận thấy mình vô lý, nên nuốt lại những lời sắp nói ra. Vì rõ ràng mảnh đất khá xấu, nếu đến hạ huyệt chôn người chết còn không được, thì nói gì đến xây nhà.

Phàn Thanh hiểu ý, không những không chê trách mà còn bình thản giảng giải:

‘’Tôi nói ông đừng buồn, đây có lẽ là mảnh đất xấu nhất mà tôi từng thấy. Ngoài cái cây này ra, thì mảnh đất này còn nhiều thứ để bàn.’’

Chàng dùng ngón tay vẽ một hình vòng cung trong không khí, rồi tiếp:

‘’Địa thế chỗ này có hình vòng, nguyên nhân do dưới mảnh đất có mạch nước ngầm bị ‘bẫy’ lại. Nó không những không vận chuyển mà còn bào mòn các nhân tố có sự sống bên dưới. Xây nhà ở nơi này quả thật quá nguy hiểm!’’

Ông già ngơ ngẩn một hồi, như đang chiêm nghiệm những đạo lý của thánh nhân. Một lúc sau như nhớ ra chuyện quan trọng, ông ta quay sang hỏi Phàn Thanh: ‘’Vậy coi như chuyện hạ huyệt, xây nhà là không thể, nhưng mảnh đất này là tổ tiên của gia tộc tôi để lại đã bao năm, chưa có dịp dùng đến, theo thầy ta nên sử dụng nó thế nào?’’

‘’Tôi không khuyến khích sử dụng, bởi lẽ mảnh đất này quá cằn cỗi, xung quanh địa thế gồ ghề, mưa xuống ắt ngập úng do đường nước không lưu thông. Với loại ‘tử địa’ thế này, tốt nhất là đem bán đi.’’ Phàn Thanh nói xong liền cảm thấy có chút hối hận, chàng nhìn ông lão với ánh mắt có phần cảm thông. Thường thì gia sản do tổ tiên để lại đều có một giá trị tinh thần nhất định, nếu phải đem đi bán bỏ thì cũng chẳng ai nỡ. ‘’Nhưng cũng có thể là tôi sai.’’ Chàng nói thêm một câu để trấn an gia chủ.

‘’Thầy nói sao cơ?’’ Ông lão chưa hiểu ý.

‘’Ý tôi là về vấn đề tâm linh thì không có đúng hay sai, mọi thứ đều chỉ thông qua quan sát có phần cá nhân, ông nên xem xét và bàn luận thêm với gia đình.’’

Ông lão gật gù cảm kích, hiếm khi mới thấy một thầy pháp khiêm tốn không tính đến việc chuộc lợi như vậy, liền có ý mời Phàn Thanh một bữa cơm tối. Nhớ tới cuộc hẹn tối nay do Cao Lâm sắp xếp nên chàng từ chối khéo. Khi hai bên còn đang khách khí đưa đẩy thì điện thoại của Phàn Thanh rung lên, phía bên kia là Cao Lâm, chủ yếu dặn dò thời gian và địa điểm của buổi tiệc tối nay do ngài bộ trưởng tổ chức.

Hôm nay thành phố tổ chức một cuộc ‘giải phóng’ đường phố khá quyết liệt: Từ 5 giờ sáng đã cho người dán băng rôn khẩu hiệu chào mừng chuyến thăm của bộ trưởng, rồi huy động một lượng lớn nhân dân chia làn, rẽ lối các ngả đường hướng về nhà hát trung tâm. Thành phố này trước nay được gọi hoa mỹ là ‘tòa lâu đài với những dãy hành lang hẹp’, đơn giản vì sự phát triển phồn vinh lại không đi kèm với phát triển đường xá, và giữa những dãy nhà cổ kính tráng lệ là những chiếc xe hơi bóng loáng đang chen chúc nhau. Hôm nay thì khác, chuyến thăm này của ngài bộ trưởng dường như tạo nên một kỷ nguyên mới cho thành phố, có vẻ như đã làm lưu thông được vấn đề đang tắc nghẽn tại đây. Chuyến thăm của ông lần này với mục đích là mở rộng một vài chính sách về an ninh và cơ cấu lại một số đơn vị quân nhân. Ông có thói quen là ngày đầu tiên của các chuyến thăm thường mở một buổi tiệc lớn tại nơi mình đến, những người tham gia bao gồm các sĩ quan chủ chốt và chính quyền địa phương của vùng đó.

Địa điểm của buổi tiệc lần này chính là nhà hát trung tâm. Nhà hát này trước kia có tên là ‘Nhà Hát Kim Gia’, được xây dựng vào đầu thế kỉ 20 mô phỏng theo kiến trúc Ba Rốc. Cái tên ‘Kim Gia’ được lấy theo họ của hai vị kiến trúc sư đã vẽ nên bản thiết kế của nhà hát: Kim Jean-François Pierre, một kiến trúc sư người Mỹ gốc Pháp, và ông Gia Trách, kiến trúc sư người Việt Quốc. Cho đến những năm gần cuối thế kỉ 20, thành phố cho mở rộng thêm các con lộ và quy hoạch lại giao thông nên nhà hát Kim Gia trở thành trung tâm của thành phố, là nơi tập trung của các cơ sở thương mại hàng đầu, từ đó lấy tên ‘Nhà Hát Trung Tâm’.

Lúc tới nơi là gần 8 giờ tối, đỗ xe xong xuôi thì đã thấy bóng dáng Cao Lâm đứng trước cổng nhà hát, mắt liếc đồng hồ liên tục.

Vừa thấy Phàn Thanh, Cao Lâm thở dài ngao ngán:

‘’Cậu chui ra từ đâu vậy, sao lâu thế?’’

‘’Thì cũng phải chuẩn bị chút chứ’’ Phàn Thanh vừa nói vừa vuốt lại vạt áo. Hôm nay chàng diện một bộ âu phục màu xanh lam, cộng thêm chiếc cà vạt màu đỏ thẫm khá nổi bật trên nền sơ mi trắng, tóc vuốt ngược ra phía sau rất lãng tử. ‘’Hơn nữa, còn phải chờ cô công chúa đây tìm bộ đồ thích hợp.’’ Chàng ngoái đầu về hướng con bé Linh, đang từ sau đi tới. Nó có thói quen hay đi cách chàng hẳn một đoạn khá dài, Phàn thanh từ lâu đã hiểu rằng, không muốn đi kế bên cha mẹ cũng là một loại tâm lý chung của thanh thiếu niên thời hiện đại.

‘’Chà, thiếu nữ họ Phàn càng lớn càng xinh ra đó, lâu lắm không gặp cháu rồi nhỉ?’’ Cao Lâm nhếch mép cười, định đưa tay xoa đầu con bé.

‘’Á, đừng sờ vào tóc cháu!’’ Nó né ra hẳn một bên. ‘’Khen cháu lớn sao còn xoa đầu? Mà cách đây vài tháng chú mới tới nhà cháu uống rượu với ba, sao lại nói là lâu?’’ Con bé đưa ra một tràng phản biện, thấy Cao Lâm có vẻ đuối lý hơn, nó đắc chí nở một nụ cười khá ranh ma.

‘’Vẫn nhanh miệng lẻo mép từ bé đến giờ, chỉ khổ người yêu tương lai của cô thôi.’’ Cao Lâm dường như trêu chọc chưa đủ, còn nhe răng lè lưỡi chọc tức con bé. Nó bực mình đá mạnh vào ống chân cậu ta một cái đau điếng.

‘’Thôi, thôi, tôi chịu thua.’’ Cao Lâm vừa nhảy lò cò vừa rút một chiếc khăn mùi xoa trắng trong túi, vẫy vẫy trước mặt Linh, nhìn dáng điệu cậu ta rất buồn cười, khiến con bé phải ngả nghiêng.

Phàn Thanh lắc lắc đầu cười, chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay sang hỏi Cao Lâm:

‘’Mà bà xã nhà cậu đâu?’’

‘’Ôm con về nhà mẹ đẻ rồi.’’ Như động phải chỗ đau, cậu ta đột ngột chuyển sắc, tặc lưỡi ngao ngán.

‘’Khà khà, lại phải viết bản kiểm điểm à? Sao gia đình cậu như quả bom chỉ chờ nổ vậy.’’

‘’Hừ, cô ta trách tôi không dành nhiều thời gian cho gia đình, giải thích sao cũng không nghe. Tôi là cảnh sát điều tra mà, đâu thể ngồi nhà chờ tội phạm tự đến gõ cửa xin còng tay được! Đúng là đàn bà, rảnh rỗi nên kiếm chuyện cãi nhau cho vui nhà!’’ Cậu ta nói một tràng, như xả hết một lượt uất ức dồn nén từ bấy lâu nay.

Phàn Thanh vỗ vỗ vai Cao Lâm, rồi lảng sang vấn đề khác, tránh gây bức xúc cho cậu ta. Quen nhau từ hồi cả hai còn trẻ, Phàn Thanh hiểu tính cách cậu ta hơn bất kỳ ai: Tuy có ương ngạnh, cứng đầu và dễ nổi nóng nhưng lại là bậc quân tử. Ở thời đại này hiếm có người biết nói là làm, biết chịu mọi hậu quả như cậu ta.

Nói chuyện được một lúc thì tiếng còi hú cảnh sát vang tới từ xa. Một đoàn xe chính phủ tiến thẳng vào sân trước của nhà hát, chỉnh chu và uy nghiêm là ấn tượng đầu tiên xuất hiện trong tâm trí của Phàn Thanh. Các vị quan cấp cao lần lượt bước xuống xe, xung quanh là đám nhà báo với những ánh sáng nhấp nháy từ máy ảnh, đang bị các chiến sĩ cảnh vệ đầy lùi ra sau. Trong đám người đang bước vào phía trong nhà hát, Phàn Thanh thấy một vị có thần thái rất uy nghiêm, tuy đang cười nói ôn hòa nhưng ánh mắt toát lên một sự sắc bén khác người.

Cao Lâm cũng đang quan sát người này, đợi cho đám người đi hẳn vào trong mới ngoắc tay Phàn Thanh nói khẽ: ‘’Ngài bộ trưởng đấy! Nghe nói rất có uy, chính ông ấy đã nâng giá trị của ngành lên một tầm cao mới. Nhìn qua cách ông ta bố trí đoàn xe, đủ thấy cái tài lãnh đạo rồi.’’ Phàn Thanh gật gù xác nhận, loại phong thái này thì đúng là không thể toát ra từ người bình thường.

Đến gần 9 giờ tối, bữa tiệc mới chính thức bắt đầu. Được giới thiệu là ‘người thân trong gia đình’ theo lời Cao Lâm nên hai cha con Phàn Thanh được ‘thông quan’ khá dễ dàng.

Bên trong nhà hát gồm có hai tầng, mỗi tầng với độ lớn gần bằng nửa sân bóng đá. Tầng dưới là Sân khấu biểu diễn của các nhóm nhạc kịch, tuy nhiên sẽ không có buổi biểu diễn nào được thực hiện vào tối này. Tiệc chính được sắp xếp ở lầu hai, thường là nơi tổ chức các buổi lễ trọng đại của thành phố, Festival văn hóa gốm sứ của tập thể các nước châu á cũng đã hai lần được tổ chức tại đây.

Ngồi vào bàn được một lúc thì đồ ăn và đồ uống được mang lên. Xung quanh cũng chẳng còn một ai đứng, Phàn Thanh đoán chừng có khoảng hơn năm trăm khách mời, tính ra cứ sáu đến tám người một bàn, tùy vào số người đến cùng nhau, chủ yếu là các cán bộ cấp cao của thành phố cùng với gia quyến của họ. Bàn của Phàn Thanh thì gồm bảy người, tính thêm cả bốn đồng chí cảnh sát chơi thân với Cao Lâm. Giới thiệu qua loa một hồi thì cuộc nói chuyện được đưa đẩy khá nhiệt tình, ly trước ly sau nâng lên dồn dập.

Bất chợt mọi ánh đèn bên dưới được tắt hết, ánh sáng được dồn cả vào sân khấu trước mặt. Ngài bộ trưởng chậm rãi bước lên bục, muốn phát biểu vài lời trước khi nhập tiệc, trên tay cầm một chiếc micro màu sáng bạc, giống như người ca sĩ gạo cội sắp trình diễn một ca khúc đã đi vào năm tháng.

Giọng nói của ông trầm mà chắc, có độ ngắt nghỉ nhất định, rất cuốn hút người nghe:

‘’Tôi, đồng chí Vũ Khởi, thay mặt toàn thể nhân dân, xin chúc các chiến sĩ có mặt tại đây ngày hôm nay và các chiến sĩ trên toàn thể đất nước một lời chúc bình an và tốt đẹp nhất.’’

Một tràng vỗ tay vang lên.

‘’Như các vị đã biết, lực lượng bảo vệ an ninh của chúng ta đã bước sang một thời kỳ mới, khi mà số lượng tội phạm đã giảm đi gấp tám lần so với 10 năm trước. Nguyên nhân là do đâu? Đó là vì con người đã thay đổi, thay đổi từ trong tiềm thức, cho tới cách sống. Dân ta đang trở nên phong độ hơn, ý thức hơn. Đã không còn những ngày mà các chiến sĩ của chúng ta phải ngủ trước cửa nhà của tội phạm, để rồi chúng lại tẩu thoát thành công bằng lối sau.’’

Bên dưới vài tiếng cười khe khẽ phát lên nho nhỏ, dường như họ đang nhìn thấy hình ảnh của chính bản thân trong câu chuyện.

‘’Đã không còn những giọt nước mắt bất lực rơi xuống, khi các con tin bị sát hại một cách tàn bạo ngay trước mặt chúng ta. Và đã không còn những chiến sĩ phải nằm xuống dưới nòng súng của tội ác. Vì vậy, một đất nước không có tội phạm, chính là nền tảng của sự phát triển lâu dài và vững mạnh!’’ Ông dừng lại vài giây, nhìn qua một lượt khán phòng, rồi tiếp: ‘’Hôm nay, tôi tới đây, như một giọt nước rơi vào sông suối, tuy nhỏ bé nhưng quyết đồng lòng cùng mọi người, xây dựng một tương lai đất nước dạt dào đầy sức sống! Vì một đất nước không tội phạm! Vinh quang và giàu mạnh!’’

Bên dưới đồng thanh đọc to câu khẩu hiệu, rồi những tràng pháo tay không ngớt vang lên. Phàn Thanh cũng cảm nhận được sức sống trong từng lời phát biểu đã có chuẩn bị, chàng hiểu rằng cái giọng điệu khiêm tốn này rất dễ thu phục lòng người.

Từ lúc vào tiệc, con bé Linh uống khá nhiều nước ngọt, nên lúc này chợt muốn đi vệ sinh, sau khi hỏi thăm vị trí nhà vệ sinh thì nó chạy đi luôn, Phàn Thanh còn đang mải mê nghe bài phát biểu nên cũng chẳng để ý tới nó.

Sau khi kết thúc bài phát biểu thì ngài bộ trưởng đưa cốc sâm banh dơ lên cao, có ý cùng tất cả uống với nhau một ly. Tất cả đều đứng dậy, hàng trăm ly rượu đồng loạt được đưa lên hướng tới sân khấu nơi ông đứng.

Đúng lúc này thì toàn bộ ngọn đèn đều bị tắt phụt, chỉ để lại một ánh đèn sân khấu duy nhất, đang chiếu lên bức tường lớn phía sau ngài bộ trưởng. Chùm sáng hình tròn đó cứ di chuyển lên cao dần, cao dần và cuối cùng dừng lại ở chính giữa bức tường. Mọi người đồng loạt ‘‘ồ’’ lên một tiếng, cho rằng sẽ có một tiết mục nghệ thuật đặc sắc làm điểm nhấn trong đêm nay.

Tuy nhiên, diễn biến không như mong đợi.

Dưới ánh đèn sân khấu, một vật từ trên cao rơi xuống và dừng lại ở chính giữa chùm sáng tròn, được buộc chặt bởi một sợi dây khá dài nối với trần nhà, đang lủng lẳng đung đưa như một con lắc đồng hồ.

Là xác một phụ nữ trong trạng thái trần trụi, mắt miệng mở to hết cỡ, trên người đầy những vết thương, máu chảy thành từng giọt rơi xuống chỗ ngài bộ trưởng đang đứng phía dưới.

Cả khán phòng đột nhiên trở nên náo loạn, một số vị không chịu được cảnh tượng hãi hùng nên bất tỉnh ngay tại chỗ, một vài vị thì gập mình nôn khan mấy hồi, tiếng khóc và tiếng gào thét làm cho hiện trường càng trở nên rối bời. Còn các đồng chí cảnh sát thì lao lên sân khấu, đưa ngài bộ trưởng ra ngoài bằng cửa thoát hiểm. Một số đồng chí ứng biến nhanh liền gọi cứu thương và hỗ trợ, số còn lại rút vũ khí tức tốc truy tìm tác giả của màn biểu diễn rùng rợn này.

Dưới khung cảnh hỗn loạn, Phàn Thanh cảm thấy cơ thể mình cứng đờ như khúc gỗ, chưa thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Bất giác, chàng đưa mắt nhìn xung quanh, thì nhận ra con bé Linh đã biến mất từ lúc nào.

Lúc này chàng mới bừng tỉnh, hàm răng nghiến chặt lao nhanh vào đám đông hỗn loạn, đôi mắt căng ra, tim đập cực mạnh, tâm hồn rối bời đan trong tiếng hét gọi:

‘’Linh! Linh! Con đang ở đâu?’’

Xin đừng xảy ra chuyện gì, xin đừng xảy ra chuyện gì mà!

Bất ngờ, một bàn tay từ phía sau vỗ mạnh vào vai chàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play