Ánh dương buổi sáng theo khe hở của tấm rèm chiếu vào căn phòng giản dị, khiến Kỉ Tầm hơi chói mắt. Đầu rất đau, miệng khô cháy, cả người cảm thấy mỏi mệt. Kỉ Tầm hơi cử động thân thể, quay đầu nhìn người bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, trí nhớ mơ hồ về đêm qua chợt hiện về.

Vốn là vì không thích Phong Cảnh cùng tiểu sư đệ kia quá thân mật, cũng là muốn kiếm một chút dũng khí, nên cậu uống rượu, vừa thêm can đảm vừa tiêu sầu, kết quả là say. Kỉ Tầm gục đầu lên đầu gối, trí nhớ đêm qua tuy hỗn độn, nhưng mà cũng không đến mức quên sạch, nhớ mang máng là Phong Cảnh đề nghị quay lại, nhưng rốt cuộc cụ thể thế nào, thì lại không nhớ rõ ràng lắm.

Hôm qua Phong Cảnh mới về, ngồi tàu hỏa chắc là ngủ không được tốt. Kỉ Tầm không dám cử động mạnh, nhẹ nhàng nằm xuống quay mặt về phía y. Hoàn hảo, không đánh thức y.

Phong Cảnh ngũ quan cũng bình thường, bất quá mi như trọng mặc, còn có một cỗ anh khí, hiện tại đang nhắm mắt yên bình ngủ, khiến cho Kỉ Tầm cảm thấy an tường, người này trước kia luôn cứng rắn lạnh lùng. Nhưng là hiện tại lại nhẹ nhàng thân mật, thỉnh thoảng còn thân mật ôm hôn, luôn tràn ngập ôn nhu che chở.

Rốt cuộc là vì quá nhớ thương, quá suy nghĩ mới có được cảm giác mỹ mãn thế này, hay là do mình mà người này lại chậm rãi thay đổi, thay đổi thành mẫu người mà mình không dám có hi vọng xa vời?

Kỉ Tầm chớp mắt, cảm thấy sống mũi cay cay, hay là đã khóc? Kỉ Tầm cảm thấy có chút quẫn bách. Bình thường một mình ở ký túc, không phải là không có chuyện gặp một giấc mộng thương tâm, rồi tỉnh lại khi đang khóc, nhưng mà để cho người trước mặt nhìn thấy mình sướt mướt, quả thật là….. yếu thế.

Hai người nằm cạnh nhau, cảm giác trên thân thể cho Kỉ Tầm biết tối qua hai người không làm gì cả, Kỉ Tầm lại hoảng hốt không yên. Đối với cảm tình của Phong Cảnh, thái độ hiện tại của Phong Cảnh, Kỉ Tầm luôn cảm thấy mình dao động giữa lạc quan và bi quan. Lạc quan khi lúc chia tay vẫn thấy Phong Cảnh lưu luyến, huống chi sau đó còn gia tăng thân mật với cậu; Nhưng bi quan là khi thấy Phong Cảnh đối xử với bạn bè rất tốt, còn rất tự nhiên, chả lẽ Phong Cảnh đối với cậu là hoàn toàn thản nhiên sao? Hơn nữa dựa vào đâu mà cho là Phong Cảnh cứ như vậy, bao dung với trách nhiệm của cậu để quay lại?

Đúng là gieo gió gặt bão!

Kỉ Tầm hoàn toàn bi quan, người bên cạnh tiến đến ôm cậu, cảm giác tiếp xúc ấm áp của da thịt cũng không thể cứu vãn hối hận của cậu.

Kỉ Tầm lại nghĩ, Phong Cảnh thực muốn đem cậu thành bạn bè bình thường, vậy sao lại có thể ở trên giường dây dưa cùng cậu, lại càng không muốn nói là thỉnh thoảng Phong Cảnh thường để lộ một chút cảm xúc ghen tuông cùng hờn giận.

Bất quá loại ám chỉ này thật cường hãn, hơn nữa ngày càng cố chấp, Kỉ Tầm không cam lòng lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Khi Kỉ Tầm tỉnh lại lần nữa, Phong Cành đang cắn cắn chóp mũi cậu, hơi ngứa, nhưng cũng có chút đau. Kỉ Tầm theo bản năng đẩy Phong Cảnh ra, Phong Cảnh không phòng bị liền bị cậu đẩy ra ngoài. Đợi cho Kỉ Tầm ý thức được, mới biết là không nên cách xa như vậy, vẫn là kéo Phong Cảnh trở về.

Khóe miệng Phong Cảnh hơi nhếch lên, trong mắt Kỉ Tầm, cư nhiên cảm thấy, rất tmd gợi cảm.

“Kỉ Tầm.” – Thanh âm mang một chút áp chế, nhưng lại rất mị hoặc, Kỉ Tầm khẩn trương rụt tay về, bản năng cảm thấy cậu sắp bị tuyên án.

“Kỉ Tầm.” – Phong Cảnh lại tiến gần cậu hơn một chút – “Chu Hoàn đã có bạn gái, anh chỉ là giúp đỡ học đệ một chút thôi, em đừng nghĩ nhiều.”

“Vâng.” – Kỉ Tầm khẩn trương nuốt nước bọt.

“Nhưng mà , anh cũng không muốn em với đồng nghiệp thân mật như vậy.” – Phong Cảnh nghĩ nghĩ nói thêm – “Tuy rằng anh cũng không nghi là em coi trọng hắn, ít nhất là tạm thời không lo lắng.”

“Em….. Hàn Nghệ cũng có người yêu rồi. Em….. em với anh ta không có quan hệ gì.”

Phong Cảnh nghe được câu trả lời này vô cùng cao hứng, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Kỉ Tầm, một chút một chút, ôn nhu nhưng cũng mạnh mẽ, tiếp tục nói: “Kỉ Tầm, anh sẽ từ từ học tập, học cho em vừa lòng. Em có cảm giác được không?”

Cảm giác chua xót tràn ngập sống mũi, Kỉ Tầm bắt lấy tay phải của Phong Cảnh trên má mình, gật đầu. Hóa tra trực giác lúc đó, cảm nhận được Phong Cảnh mất mát lại thương tâm, toàn bộ không phải là ảo giác. Hối hận cùng áy náy đè nặng trong lòng, cổ họng Kỉ Tầm nghẹn lại, không thể mở miệng nói gì.

“Có một vấn đề, hôm qua em say, cho nên anh chỉ hỏi lại một lần.” – Cả đời này Phong Cảnh cũng chưa từng nói nhiều như vậy – “Trừ bỏ lý do tốt nghiệp với cho rằng anh không để ý tới em, em không còn lý do nào khác để chia tay phải không?”

Cho tới bây giờ, Kỉ Tầm cũng không nghĩ tới người yêu mình, cái người mà mình luôn cố gắng làm cho phải mở miệng lại có tài ăn nói như vậy, giờ phút này Kỉ Tầm chỉ còn biết cố sống cố chết gật đầu. Kỳ thật là, ngay cả lý do cũng không hề tồn tại.

Phong Cảnh thản nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi tiếp: “Còn muốn tiếp tục chia tay không?”

Kỉ Tầm ô một tiếng, hung hăng đánh Phong Cảnh, ngực chạm phải ngực, cảm giác ẩn ẩn đau, thật lâu rồi cũng chưa hề có khoái hoạt như vậy.

Phong Cảnh ôm lấy cậu, ôm thật chặt để không ai nhìn thấy biểu tình trên mặt đối phương, đầu Kỉ Tầm cọ cọ trên vai Phong Cảnh: “Không chia tay, đứa ngốc, ngu ngốc, hỗn đản!” – Vì thế, Kỉ Tầm nghe được bên tai mình, là tiếng cười trầm thấp của đứa ngốc ngu ngốc hỗn đản kia, là nụ cười hàng thật giá thật, phát ra từ tận sâu trong cổ họng, tràn ngập vui sướng.

Cánh tay Phong Cảnh vẫn còn trên lưng Kỉ Tầm, vỗ về, hai người vẫn còn duy trì trạng thái không mặc gì từ đêm qua, Phong Cảnh liền đem Kỉ Tầm áp xuống dưới, hôn cậu đến không biết trời đất gì luôn.

Kỉ Tầm đã sớm biết, hai năm nay, Phong Cảnh không còn ngây ngô như hồi mới yêu, hoàn toàn có khả năng làm cho mình mê loạn cầu xin tha thứ, tựa như giờ phút này Phong Cảnh vội vàng cùng mạnh mẽ.

Hơi thở gấp gáp phả ra ở bên tai Kỉ Tầm, cậu ngửa cổ, đưa đường cong ngoan ngoãn ra cho Phong Cảnh đoạt lấy. Hai tay cậu đặt trên vai Phong Cảnh, tên hỗn đản này lại làm cho cậu rất sảng khoái.

Cuối cùng Phong Cảnh cũng buông tha nơi đó, bắt đầu di chuyển xuống ngực. Kỉ Tầm vốn mẫn cảm, bị làm cho vừa đau đớn vừa ngứa ngáy, cũng không rõ là đang không kiên nhẫn hay là hưởng thụ nữa. Phong Cảnh thì thầm vào tai Kỉ Tầm: “Thân ái, em có muốn tự mình đến không?”

Kỉ Tầm còn chưa bừng tỉnh bởi cách xưng hô thân thiết kia, đã cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, ngay sau đó vị trí của hai người thay đổi, Kỉ Tầm bị Phong Cảnh đặt ngồi trên người y, ngay chỗ thắt lưng.

Hai tay Phong Cảnh giữ chặt thắt lưng cậu, không hề có ý tứ giúp đỡ. Kỉ Tầm nhìn về phía cửa sổ một lát, quay lại, khuôn mặt đỏ bừng, giúp Phong Cảnh để chính mình ngồi xuống.

Vận động mãnh liệt qua đi, Kỉ Tầm mệt rũ người mềm mại ngã vào lòng Phong Cảnh. Trên lông mi của cậu giờ không biết là mồ hôi hay nước mắt nữa, Phong Cảnh nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên.

Di động trên đầu giường đổ chuông, Phong Cảnh sờ tay đến lấy, nhìn thoáng qua dãy số đưa cho Kỉ Tầm, trong lòng cảm thấy thực may mắn vì không gọi đến sớm: “Điện thoại của Tống Hàng.”

Kỉ Tầm không cầm lấy, căn bản cánh tay không thể nhấc lên nổi. Phong Cảnh ấn nút nghe, đặt đến bên tai cậu. Phong Cảnh không nghe được Tống Hàng nói gì, chỉ thấy Kỉ Tầm đứt quãng nói ra “Ân” với “ Nga” thỉnh thoảng có một cái “Bất thành”.

Phong Cảnh vẫn ôm lấy cậu, chờ cho cậu nói chuyện điện thoại xong.

“Tên kia nói cuối tuần đến đây công tác.”

“Ừ, anh biết rồi.”

“Sao anh biết?” – Kỉ Tầm lười biếng nhéo lên người Phong Cảnh.

“Hôm qua cậu ta cũng gọi đến, khi đó em đang ngủ.”

“…. Sát! Khó trách tên đó nói vậy!”

“Cậu ấy nói gì?” – Phong Cảnh tò mò.

Kỉ Tầm tiếp tục xoay người, không trả lời, bị bạn thân trêu chọc chính mình có phải vừa làm chuyện thân mật xong không, Kỉ Tầm không định nói.

Phong Cảnh cũng không chú ý, hiện tại người đã ở bên mình, việc này quan trọng hơn bất cứ việc nào khác.

Kỉ Tầm lại nhìn về phía bức màn: “Mấy giờ rồi?”

“Tầm mười một giờ.”

Quả nhiên là Tống Hàng trêu chọc giữa ban ngày, Kỉ Tầm che mắt: “Ai, Phong Cảnh, em muốn hỏi?”

“Ừ?”

“Em thấy trước đây anh luôn không thích chạm vào em.”

Phong Cảnh xoa xoa thắt lưng Kỉ Tầm: “Không phải là không thích.”

“Đó là cái gì?”

“Không quen.” – Phong Cảnh dừng lại một chút, giải thích – “Cha mẹ anh thuộc tuýp người cuồng công việc, trong trí nhớ của anh toàn là anh tự mình làm tất cả, cho nên không quen thân thiết với mọi người. Sau đó lại ở cùng một chỗ với em, lại cố kỵ che giấu.” – Phong Cảnh vuốt tóc Kỉ Tầm – “Sau này, muốn thân mật, nhưng mà hành động luôn không theo kịp.”

Thói quen từ nhỏ không phải là nhanh chóng có thể thay đổi được, nói không chừng người này khi học cách thân mật cũng phải vượt qua nhiều khó khăn, như tiếp xúc da thịt, hay cùng nhau ôm ấp ngượng ngùng thế này.

Kì thật theo tính cách của Phong Cảnh, cũng đoán được ra y trưởng thành trong hoàn cảnh khắc chế cùng bình tĩnh.

Cảm tình tuổi trẻ, lại là mối tình đầu của nhau, mối tình đầu tốt đẹp ngây ngô đáng quý trọng, cũng dễ dàng phải đối mặt với nhiều gian nan, lại còn là yêu đồng tính nữa. Còn trẻ, khi nghĩ đến lưỡng tình tương duyệt, coi đó là may mắn tốt đẹp nhất trên đời, lại không biết nói yêu nhau cũng lắm khó khăn, nghi kị cùng bất an, tổn thương lẫn nhau hay tự làm tổn thương chính minh, làm cho hai bên đều không hiểu vô cùng đau khổ.

Kỉ Tầm nắm lấy tay Phong Cảnh, lúc này đây, khi mà đã từng mất đi nhau lại ngọt ngào mà quay về, họ sẽ không bao giờ dễ dàng nói lời chia tay lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play