Một ngày mùa Đông lạnh lẽo, tuyết rơi lả tả phủ trắng cả con phố.

Khi đó tôi vẫn là một cậu bé 10 tuổi không nơi nương tựa. Sinh ra đã là trẻ mồ côi lại bị trại đánh đập bỏ đi.

Tôi cứ nghĩ tất cả đã chấm dứt. Một đứa bé gầy gò như tôi làm gì có ai cần?

Lang thang nhiều ngày chưa có gì bỏ bụng, tôi kiệt sức ngã nằm xuống nền tuyết rét lạnh. Có thể tôi sắp gặp tử thần rồi.

Bỗng một bàn tay cầm cái bánh bao vươn ra trước mặt. Không ngần ngại tôi chụp lấy ăn lấy ăn để đến nỗi suýt mắc nghẹn.

Sau cùng mới định thần ngước mặt lên. Đập vào mắt tôi là một người con trai. Người thanh niên cao ngạo đẹp rạng rỡ như ánh Mặt Trời đang nhìn chằm chằm vào tôi.

- Đi với ta chứ?

Người thanh niên đó chỉ nói có vậy! Sau đó không kịp để tôi trả lời xoay người bước đi. Nhìn thấy tà áo choàng đang dần xa tôi gắng gượng thân thể gầy gò dùng hết sức lực đuổi theo.

Vậy là cũng có người cần tôi. Thì ra trên đời lại có người tốt đến vậy.

Dẫu phát hiện người thanh niên ấy không phải con người nhưng tôi một chút cũng không cảm thấy sợ.

Người thật tốt! Từ một đứa bé bị bỏ rơi như tôi được Người huấn luyện thật tốt. Lần đầu tiên tôi có cảm giác mình sống là con người, lần đầu tiên có cảm giác mình thật may mắn. Tôi đã xem Người như là anh trai mình. Ngày ngày tập luyện thật tốt.

Thế nhưng Người cũng là một người bất hạnh. Bị cha gét bỏ....hàng ngày chứng kiến bóng dáng cô độc cùng khuôn mặt lạnh tanh phảng phất nỗi buồn tôi chợt hiểu. Con người ấy không sống mà chỉ là đang tồn tại.

Cho đến khi cô gái đó xuất hiện. Sự xuất hiện của cô làm Người thay đổi. Ít ra tôi đã thấy được... Người đang sống.

Thật luôn hy vọng một người tốt như Người tìm được hạnh phúc.

Chắc chắn một điều là như thế....

End.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play