Tiếu Bao Tự nói :

- Như thế, xem ra khó có ai biết được kho tàng Hoàng Kim thành ở đâu mà thủ đắc!

Văn Nhân Tuấn lắc đầu :

- Cái đó cũng còn tùy, mọi sự đều có chữ “duyên”, đã có duyên phận thì không cầu vẫn được, mà vô duyên phận dẫu cố cưỡng cầu cũng chẳng được. Vị Thành chủ Hoàng Kim thành quả nhiên đã nói đúng: kỳ trân dị bảo, chỉ ai hữu đức mới thủ thắng. Mà chữ “đức” là gì, nếu không có nghĩa là “duyên phận”? Thế cho nên, theo tại hạ nghĩ, không cần phải đem sinh mạng di tranh đoạt vụ Hoàng Kim thành làm gì!

Tiếu Bao Tự nhìn Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Nghe qua khẩu khí của đại ca, dường như đại ca chả thiết đến kho tàng Hoàng Kim thành?

Văn Nhân Tuấn mỉm cười :

- Thì cũng như tại hạ vừa nói, hữu duyên thì không cầu vẫn được, vô duyên dẫu cưỡng cầu cũng không được, chỉ cần ý thức rõ như thế, tất sẽ khỏi bôn chôn tham vọng trước vụ Hoàng Kim thành vậy?

Tiếu Bao Tự bỗng bật cười thành tiếng.

Văn Nhân Tuấn lấy làm lạ, ngó nàng, hỏi :

- Cô nương cười chuyện chi?

Tiếu Bao Tự đáp :

- Tiểu muội rất cao hứng, vì nhân đây đã nhận thức đại ca rõ thêm một đặc điểm nữa.

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

- Cô nương nhận thức thêm điểm gì?

Tiếu Bao Tự ửng hồng đôi má, thỏ thẻ :

- Tiểu muội nhận thấy đại ca quả gồm nhiều đức tính, rất xứng đáng là một cội tùng quân, cho tiểu muội trao gởi trọn cuộc đời.

Trên sắc diện Văn Nhân Tuấn thoáng hiện một nét khích động, nhưng chàng liền bật cười che lấp đi và nói :

- Đó vẫn là ý niệm chủ quan của cô nương, chớ tại hạ quả thật chẳng xứng đáng gì cả.

Vừa trò chuyện hai người vừa đều đặn phi hành lướt nhanh khỏi khu vực Tiêu Dao cốc, càng lúc càng xa.

Trong lúc ấy, thời khắc cũng chuyển dần, sắp bước sang ngày mới.

Ngẩng nhìn nền trời, Văn Nhân Tuấn hít một hơi chân khí vào, hỏi :

- Một đêm đã gần tàn, đúng là một đêm đầy hỉ nộ ái! Cô nương thấy mệt không? Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi chốc lát nhé?

Tiếu Bao Tự tán thành ngay :

- Vâng, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một lúc. Nhân tiện, tìm cách nào hong cho khô y phục luôn.

Y phục hai người quả nhiên sũng nước vì vừa mới vượt ngang qua thác nước ngoài cốc khẩu.

Tiếu Bao Tự phóng nhãn tuyến nhìn ra xa về phía trước, lại lên tiếng :

- Đại ca, xem chừng khó kiếm được một nơi nào khả dĩ dừng chân nghỉ ngơi vì khắp vùng rộng lớn này dường như chỉ toàn là rừng núi, chẳng có nhà cửa, đình miếu gì cả.

Văn Nhân Tuấn bình thản nói :

- Chúng ta gắng đi thêm một quãng nữa, sẽ có nơi nghỉ ngơi, đừng lo.

Hai người lại vừa đi vừa trò chuyện và chẳng bao lâu đã vượt thêm hôn một dặm đường, bỗng thấy trước mặt có một ngôi nhà tối đen.

Văn Nhân Tuấn phấn khởi tinh thần, reo lên :

- Hay lắm, đã có chỗ nghỉ chân kia rồi! Trông hình như không phải là nhà ở của dân chúng...

Tiếu Bao Tự vận nhãn lực quan sát kỹ, nói :

- Tựa như ngôi miếu thì phải!

Văn Nhân Tuấn gật đầu :

- Đúng thế!

Đà phi hành của hai người cực nhanh, nên chỉ mới trao đổi nhau mấy câu như thế thì đã lướt đến sát ngôi nhà tối đen rồi, quả nhiên là một tòa cổ miếu, mà lại là miếu hoang, đã hư phá khá nhiều, xem ra đã vắng hẳn hương khói từ lâu lắm rồi.

Tiếu Bao Tự cười nói :

- Thế này hết sợ không có nơi hong y phục nữa rồi!

Văn Nhân Tuấn vẫn luôn luôn đi trước, chàng sấn thẳng vào cửa miếu, thình lình năm bảy cánh dơi tung bay vù vù. Phàm nữ nhân thì rất sợ các loài dơi, chuột, rắn... nên Tiếu Bao Tự không khỏi hoảng vía, vội nắm chặt cánh tay Văn Nhân Tuấn, kéo dừng lại.

Bên ngoài đã tối đen, mà phía trong miếu lại càng hắc ám.

Hai người dè dặt tiến vào.

Ngôi miếu tuy nhỏ nhưng cũng có đầy đủ những hình thức thông lệ, nào lưỡng biên cương phòng, nào tả hữu hành lang, nào tiền điện, rồi chánh điện...

Hai người sấn vào đại điện.

Nơi đây tuy tối như mực, nhưng vì nhãn lực hai người vốn hơn thường nhân, nên chỉ nhìn qua một lượt là trông thấy ngay hiện tượng quái dị trước mắt.

Giữa đại điện có ba cỗ quan tài.

Tòa phá miếu hoang vắng đã phủ trùm bầu không khí rợn người rồi, mà giờ trong miếu lại có thêm ba cỗ quan tài, khiến cảnh trạng càng thêm khủng khiếp.

Tiếu Bao Tự không khỏi khẩn trương, càng nắm chặt cánh tay Văn Nhân Tuấn.

Văn Nhân Tuấn vổ nhẹ vào tay nàng, cười bảo :

- Bôn tẩu giang hồ đã lâu, từng mục kích bao nhiêu trường hợp người chết mà chẳng sợ, sao bây giờ lại ngán ba cỗ quan tài làm chi cho bận trí. Mặc kệ nó. Ở đây vắng vẻ rất tiện việc hong áo, chúng ta đã tìm đúng nơi lắm rồi!

Chàng kéo Tiếu Bao Tự bước tới, xem kỹ ba cỗ quan tài: hai cỗ hai bên đã cũ kỹ gần mục nát, nhưng cỗ đặt giữa lại còn mới, hiển nhiên được quàn tại đây chưa bao lâu.

Văn Nhân Tuấn cau mày nói :

- Không biết nhà nào mà bạc đức thế này, thiếu gì nơi có thể mai táng, lại nhè đem quàn quan tài tại đây, kỳ thật!

Chàng lại kéo Tiếu Bao Tự tiến luôn sang hậu viện, bảo :

- Chỗ này tiện hong y phục lắm đây, để tại hạ kiếm cái gì nhóm lửa lên cái đã.

Chàng xoay lưng, toan đi.

Tiếu Bao Tự lo ngại, liền nắm giữ chàng lại.

Văn Nhân Tuấn cười :

- Đừng sợ, tại hạ vẫn lẩn quẩn trong đại điện, chớ đâu ra ngoài làm gì. Tòa phá miếu này chẳng có ai làm chủ, mình muốn dùng món nào cũng được, vậy cứ lấy chiếc bàn hư kia mà làm củi, cho tiện việc.

Chàng tạt qua một bước, vớ lấy chiếc bàn ọp ẹp, chỉ cử động tay chân mấy cái, chiếc bàn đã tan rời từng mảnh. Chàng nói :

- Hy vọng số gỗ ván của chiếc bàn cũ này sẽ đủ đốt, để khỏi phải dùng đến nắp quan tài.

Chàng lấy hỏa tập ra, đánh lửa, bắt đầu đốt mấy thỏi gỗ nhỏ rồi nhóm thành đống lửa to dần.

Hỏa quang bừng lên, đánh tan bầu không khí hắc ám âm u trong đại điện, khiến Tiếu Bao Tự dạn dĩ hẳn lên.

Văn Nhân Tuấn cởi trường bào ra, trao cho Tiếu Bao Tự, bảo :

- Đây là công việc của cô nương, hãy hong giúp tại hạ đi! Tại hạ ra ngoài cửa canh gác cho.

Chàng toan cất bước.

Tiếu Bao Tự vội nói :

- Không cần phải như thế, hai ta mặc nhiên đã định danh phận phu thê rồi, thì cần chi phải e dè giữ gìn, đại ca cứ ở lại đây giúp muội một tay...

Nàng giữ chiếc trường bào, kéo một vạt trao cho chàng thỏ thẻ :

- Chúng ta căng rộng trường bào này ra mà hong trên lửa cho chóng khô.

Văn Nhân Tuấn đưa mắt ngó nàng, chẳng nói năng chi hết.

Hai người căng áo, hong trên lửa...

Tiếu Bao Tự đã nói đúng, hong cách này quả nhiên chỉ một lúc không bao lâu, chiếc trường bào của chàng đã khô.

Văn Nhân Tuấn lấy áo mặc lại vào người.

Tiếu Bao Tự nhẹ nhàng từ từ cởi lần lần ra, chiếc áo choàng bên ngoài, rồi lớp chính y... Những đường con tuyệt mỹ với da thịt nõn nà trên thân hình kiều diễm của nàng lồ lộ trước ánh lửa, vì nàng chỉ còn mặc có quần áo lót mà thôi.

Văn Nhân Tuấn cảm thấy có điều khó xử, liền cúi mặt nhìn xuống.

Tiếu Bao Tự bật cười, trêu đùa :

- Đại ca có đúng thật là con người phong lưu hay không? Nào, lại đây! Tiếp giúp tiểu muội một chút!

Nàng căng áo ra, trao cho chàng giữ hộ một bên.

Văn Nhân Tuấn ngước mắt lên và đưa tay tiếp giữ, chàng bỗng bật cười :

- Tại hạ vẫn chưa hiểu tại sao đối với cô nương tại hạ cứ không cảm thấy rung động ham muốn...

Tiếu Bao Tự nói :

- Chắc là do tiểu muội không đủ hấp dẫn.

- Cũng có thể.

Tiếu Bao Tự cười :

- Ấy, nói chuyện thì cứ nói, nhưng xin cẩn thận giùm cho, kẻo làm cháy áo, thì tiểu muội bắt đền đấy!

Lời nàng vừa dứt, đột nhiên từ phía chánh điện vọng sang một tiếng “cách” khá to.

Tiếu Bao Tự giựt mình, ngước mắt ngó, vừa hỏi Văn Nhân Tuấn :

- Thanh âm gì vậy? Đại ca có nghe thấy không?

Văn Nhân Tuấn bình thản, như chẳng có việc gì xảy ra cả, chậm rãi gật đầu :

- Có nghe, chắc là chuột bọ gì đó.

Chàng vừa nói xong thì lại nghe tiếng “cách” nữa.

Tiếu Bao Tự hoang mang :

- Đại ca! Không phải chuột, mà là...

Nàng vừa nói tới tiếng “là” thì chiếc quan tài còn mới trong ba chiếc quan tài trong chánh điện bỗng bật chiếc nắp lên.

Tiếu Bao Tự càng kinh mang, kêu lên :

- Là chiếc quan tài kia! Mau nhìn xem!....

Văn Nhân Tuấn vẫn giữ nguyên tư thế đang ngồi hong áo tự nãy giờ, tức là vẫn quay lưng về phía quan tài, cứ thản nhiên không buồn ngoảnh đầu lại, mỉm cười nói :

- Đúng thế, chiếc quan tài! Như vậy hóa ra tại hạ không rung cảm mà lại có kẻ khác động tâm rồi, cô nương mau mặc áo vào đi thôi.

Chàng vung tay một cái, mảnh y thường đang nắm giữ liền bay vèo qua phía Tiếu Bao Tự. Nàng lẹ làng mặc áo vào ngay.

Cùng lúc ấy, lại vang động một tiếng “ầm”!....

Cỗ quan tài bật hẳn nắp ra, chiếc nắp nặng nề rớt xuống nền miếu, làm chấn động cả khu chánh điện.

Đôi mắt xinh đẹp của Tiếu Bao Tự tròn xoe, kêu thất thanh :

- Đại ca! Mau!....

Văn Nhân Tuấn vẫn cười cười thản nhiên :

- Bây giờ thì cô nương đã mặc y thường vào đàng hoàng rồi còn lo sợ cái gì nữa? Ở mãi chốn cữu u địa phủ, chắc là y lạnh lắm, nên muốn ra đây hơ lửa cho ấm đấy thôi! Càng hay, có thêm bằng hữu, quây quần bên đống lửa mà trò chuyện thì càng tốt.

Trong khi chàng nói thì trong cỗ quan tài đã từ từ ngồi dậy một người.

Không! Không thể nói là người, mà phải gọi là một cương thi, đúng vậy,, một thây ma!

Cương thi vận y phục trắng, tóc xõa rối bời, gương mặt khô đét, chẳng còn một chút thịt, đen sì, hai mắt và mũi là ba cái hố lõm vào, đôi môi mỏng mà vẫu ra... Tuy nhiên từ hai hố mắt lại xạ ra hai luồng nhãn tuyết xanh ngời, chớp động đầy khủng bố.

Tiếu Bao Tự hoa dung thất sắc, chẳng thốt nên lời, nàng nhảy lùi lại nép sát vào Văn Nhân Tuấn.

Nhưng Văn Nhân Tuấn đã ôn tồn ngăn lại :

- Đừng lo! Đã cùng đi chung với tại hạ mà còn sợ hãi sao?

Tiếu Bao Tự vẫn lấm lét ngó về phía quan tài, run giọng :

- Cương thi! Y đã chổi dậy rồi kìa!

Văn Nhân Tuấn gật đầu :

- Tại hạ biết rồi! Hãy đợi y đứng hẳn lên rồi y lại còn phải rời quan tài mà nhảy xuống đất nữa, đó là chưa kể y lại phải mất thì giờ để tiến sang đây.. Ối chà! Còn lâu lắm, lo hão!

Vả lại, nếu y muốn sang đây hơ lửa chơi, càng hay!

Cương thi quả nhiên đã từ trong quan tài đứng hẳn lên, một thân hình cao gầy khẳng khiu, hắn đứng, đứng rất thẳng, rất vững vàng.

Thoắt một cái, y đã nhảy khỏi lòng quan tài, đặt chân xuống đất, không một tiếng động.

Nói “nhảy”, chớ thật ra không biết y đã làm cách nào, vì không thấy hai chân y co lại.

Tiếu Bao Tự cuống quít :

- Đại ca! Y đã nhảy ra rồi kìa!

Vẫn không buồn quay lại, Văn Nhân Tuấn cười :

- Đấy, tại hạ nói có sai đâu, dù gì thì y cũng phải nhảy ra cái đã rồi mới sang đây. Đấy, y lại đang lò dò sang đây cho mà xem.

Đúng vậy, cương thi đang sừng sựng từng bước tiến sang. Mỗi bước của y thật dài, tựu trung vẫn không thấy hai chân y cong lại chút nào và cũng chẳng gây nên tiếng động.

Tiếu Bao Tự không dám nhìn bộ mặt ghê tởm của y.

Nàng cúi mặt ngó xuống, vừa lo lắng nhắc chừng Văn Nhân Tuấn :

- Y bước sang kìa!

Văn Nhân Tuấn bỗng lớn tiếng bảo :

- Lại đây! Cửu u địa phủ lạnh lăm, hãy lại đây mà hơ lửa! Ái chà chà!...cái vị này, hồi sinh tiền chắc là nhân vật võ lâm, nên bây giờ vẫn còn có vẻ là cao thủ, bản lãnh khinh công cũng có hạng lắm.

Tiếu Bao Tự không khỏi chưng hửng ngạc nhiên khi nghe chàng nói như vậy.

Nàng e dè ngẩng đầu lên nhìn.

Ngay lúc ấy, cương thi đã đến sát sau lưng Văn Nhân Tuấn, bất thần vươn hai tay xương xẩy ra, chụp thẳng tới.

Tiếu Bao Tự la hoảng :

- Coi chừng!

Không thấy Văn Nhân Tuấn động đậy, nhưng không hiểu tại sao bỗng dưng cả thanh gỗ chân bàn đang cháy bừng bừng trong đống lửa lại bay vèo vào tay chàng. Chàng cầm thanh gỗ đang cháy này mà giật ngược ra sau một cái.

Cương thi lập tức nhảy lùi một bước dài.

Văn Nhân Tuấn bật cười nhưng vẫn không quay lại, hỏi :

- Chuyện gì thế? Bằng hữu không lại đây hơ lửa sao? Cái gì mà mới thấy lửa đã nhảy lại rồi?

Cương thi lấp loáng nhãn tuyến xanh biếc, mới vừa nhảy lùi lại liền vọt tới.

Tiếu Bao Tự la :

- Đại ca, coi chừng!

Văn Nhân Tuấn cười khẩy :

- Lại giở trò nữa ư? Lui lại!

Chàng vẫn đứng quay lưng về phía cương thi như thường và lại quật ngược thanh cũi đang cháy ra sau, vừa quật, chàng vừa bước lùi, thân pháp quái lạ, thật nhanh.

Thanh cũi càng cháy rực lên, trở thành một vùng lửa tỏa rộng, bảo vệ toàn phía sau lưng chàng.

Cương thi cứ phải liên miên thoái bộ.

Văn Nhân Tuấn cười rộ :

- Thu Ngâm! Cô nương có biết không, từ cổ chí kim, tính ra thiếu gì thây ma, nhưng thây ma mà biết sợ lửa, biết nhảy tránh bằng thân pháp thượng thừa e rằng chưa thấy, phải không?

Tiếu Bao Tự ngập ngừng :

- Đại ca nói vậy có nghĩa là...

Văn Nhân Tuấn nói :

- Nghĩa là vị này không phải hạng thây ma bình thường, mà chính là một nhân vật hữu danh trong võ lâm đương thời đấy.

Tiếu Bao Tự trố mắt, sực nhớ ra, kêu lên :

- A! Thì ra, là Hoạt Cương Thi Cổ Thừa Phong!

Văn Nhân Tuấn gật đầu :

- Chính y đấy!

Cương thi bỗng lạng người xông tới nữa.

Văn Nhân Tuấn lại dùng thanh cũi cháy đẩy lùi y như thường.

Tiếu Bao Tự giương mày liễu, hỏi :

- Các hạ có phải là Cổ Thừa Phong không?

Văn Nhân Tuấn không đợi cương thi lên tiếng, đã nói :

- Cổ Thừa Phong! Ngay từ đầu mới trông thấy cỗ quan tài ta đã biết liền là ngươi rồi, nhưng ta không động thủ đập nát quan tài ngươi ra, cũng không mảy may gây trở ngại, bực bội gì cho ngươi hết, như thế là ta đã quá tốt với ngươi rồi còn chưa đủ sao mà ngươi lại quấy rầy ta?

Cương thi không xông tới nữa, nhưng đột nhiên khai khẩu, giọng của y cực kỳ băng giá như tiếng nói vọng lên từ mộ địa.

- Lão ưng khuyển có một tên đồ đệ khá lắm! Này gã kia, chớ có dài dòng, mà hãy vào ngay chính đề. Ta nói thật, nếu hai ngươi còn muốn sống sót rời khỏi nơi đây thì hãy mau ngoan ngoãn giao ngay cho ta hai bảo vật Hoàng Kim thành...

Văn Nhân Tuấn “ủa” một tiếng, ngắt lời :

- Thì ra, ngươi cũng biết ham muốn bảo vật Hoàng Kim thành? Cổ Thừa Phong, ngươi đã đến hơi trễ rồi vì ta đã bị bức bách phải trao cho người ta hai món vật đó mất rồi!

Dù nói chuyện nhưng thủy chung Văn Nhân Tuấn vẫn không buồn quay lại, cứ dùng lưng về phía Cổ Thừa Phong như thường.

Cổ Thừa Phong cười âm hiểm :

- Ngươi coi Cổ mỗ là con nít ba tuổi sao mà dám nói như thế? Hừ... ngươi bị người ta bức bách phải giao hai món ấy ra rồi...

Văn Nhân Tuấn lại ngắt lời :

- Không nghe ta vừa nói đó sao?

Cổ Thừa Phong khẽ quát :

- Ta không tin!

Văn Nhân Tuấn cười lạt :

- Tin hay không tùy ngươi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play