Văn Sĩ Bạch Y nhíu mày, lẩm bẩm :

- Lạ dữ a! Tại sao mới thấy có một người đó, mà thoắt cái đã biến thành đông quá vậy? Ái chà, trông hoa cả mắt! Để xem... một, hai, ba... có mười cái chân cả thảy, tức là năm người! Nhưng là người hay quỷ sứ?

Tử y lão nhân mặt đỏ cất giọng băng giá :

- Dẹp lại cái trò giả ngây giả dại vô duyên ấy đi! Hãy nói mau, các hạ đến đây để làm gì?

Văn Sĩ Bạch Y nhướng cặp mắt tum húp một mí, dòm dòm ngó ngó từng người một, bỗng kêu “ủa” một tiếng, lộ vẻ mừng rỡ :

- Là người, không phải quỷ! Vậy mà làm người ta muốn đứng tim! Coi, hỏi chi, cứ hỏi hoài thế, vừa rồi ta đã chẳng nói rồi là gì? Ta vào đây để ngủ! Kiếm được chỗ thanh tịnh như thế này đâu phải dễ, nhưng...

Y quác miệng ra, ngáp một cái đích đáng, đoạn tiếp lời, càu nhàu :

- Nhưng nãy giờ ồn ào quá, chả còn ngủ nghê gì được, chán quá!

Tử y lão nhân mặt đỏ cười lạt :

- Các hạ! Đã không muốn nói chuyện tử tế, thì lão phu đành đắc tội vậy. Chuẩn bị đi, lão phu động thủ đây!

Lão khoa chân sấn tới.

Cẩm bào lão nhân gầy đét liền ngăn lại và soi mói nhìn Văn Sĩ Bạch Y, hỏi :

- Tôn giá có phải là Lý Tam Lang không?

Văn Sĩ Bạch Y hỏi lại :

- Lý Tam Lang ư? Phải thì sao? Không phải thì sao?

Rồi y cất tay chỉ Hoàng Thanh, nói :

- Các hạ thế nào cũng thua người ta một trăm lạng bạc. Đáng tiếc!

Cẩm bào lão nhân gầy đét sửng sốt.

Hoàng Thanh kinh ngạc biến sắc, quát :

- Các hạ thực sự là ai? Sao các hạ biết...

Văn Sĩ Bạch Y đè ngón tay lên môi “suỵt, suỵt” mấy tiếng, khẽ bảo :

- Nói nhỏ nhỏ một chút! Đừng om sòm! Người ngoài mà nghe thấy là hỏng việc hết!

Hoàng Thanh bị động, liền nín khe.

Văn Sĩ Bạch Y lại nhìn hắn, cười nói :

- Tại sao ta biết vụ đánh cá ấy ư? Gì mà không biết? Lúc các hạ đánh cuộc với người ta, đôi bên đã nói oang oang, ta đang có mặt gần đấy, cố nhiên ta nghe rõ cả.

Lỗ Thiếu Hoa đột nhiên khai khẩu :

- Tôn giá thực sự là ai? Sao cứ giấu đầu giấu đuôi, chỉ có cái tên cũng không dám cho biết vậy?

Văn Sĩ Bạch Y cười mát :

- Đúng là thiếu chủ của Hoành Sơn thế gia, nên miệng lưỡi giống y như dao búa một thứ, mỗi câu nói ra chỉ chực giết người!

Y bỗng chỉ tay về phía Hoàng Thanh, nói tiếp luôn :

- Vị Đại tổng quản ấy sắp phải thua một trăm lạng bạc đấy, Lỗ thiếu chủ nên chuẩn bị giúp cho y, kẻo mang tiếng chơi quỵt, kỳ lắm!

Lỗ Thiếu Hoa gằn giọng :

- Tôn giá là Lý Tam Lang ư?

Văn Sĩ Bạch Y gật đầu :

- Không sai! Lý Thanh Cuồng hay Lý Tam Lang đều là tại hạ.

Lỗ Thiếu Hoa cười khảy :

- Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, vì có gặp mới biết cái danh kia là... quá lố!

Lâu nay thiên hạ vẫn đồn Lý Tam Lang tuấn tú lắm mà!

Lý Tam Lang vừa cười vừa nói :

- Lỗ thiếu chủ thì chắc còn lâu mới biết chân diện mục Lý Tam Lang! Tại hạ hóa trang thiên hình vạn trạng. Ngay như tại hạ, còn chẳng nhớ rõ bộ mặt nào là chân diện mục của mình thay, huống chi là người khác! Tưởng gì, chớ muốn thành người tuấn tú, dễ quá mà!

Bất cứ lúc nào, hễ cần trở nên tuấn tú, là tại hạ tuấn tú ngay, mà lại tuấn tú đến độ các mỹ nam tử trên đời này phải ghen tức lộn ruột cơ!

Lý Tam Lang lạnh lùng :

- Vậy thì ngay bây giờ các hạ làm thử như thế, cho tại hạ được mở rộng tầm mắt xem nào!

Lý Tam Lang lắc đầu :

- Tại hạ không thích chuốc lấy sự phiền phức, rắc rối đâu! Vì ngay lúc này mà tại hạ đổi lại thành con người tuấn tú thì đố khỏi bị Thiếu chủ hạ sát liền.

Lỗ Thiếu Hoa hỏi :

- Tại sao tại hạ phải hạ sát các hạ?

Lý Tam Lang cười hì hì :

- Vì khi thấy vẻ tuấn tú của tại hạ, Thiếu chủ sẽ hoảng hồn mất vía, sẽ tự thẹn cái bộ mặt... không ra gì của mình, tất nổi lên ý sát nhân...

Lỗ Thiếu Hoa toan nổi nóng, nhưng Cẩm bào lão nhân gầy đét bỗng hắng giọng một tiếng.

Vốn thông minh, Lỗ Thiếu Hoa ngầm hiểu ý ngay, bèn nén giận, đổi hướng câu chuyện :

- Chữ “Quỷ” ngoài cửa, là do các hạ viết phải không?

Lý Tam Lang làm như bẻn lẻn, cười gượng :

- Từ bé, tại hạ đã có cái tật lười viết chữ rồi, thành thử cho đến bây giờ, tuồng chữ tệ lắm. Chữ “Quỷ” ấy, tại hạ viết không đẹp tí nào, các vị đừng cười!

Lỗ Thiếu Hoa lại hỏi :

- Các hạ viết như thế, nhằm dụng ý gì?

Lý Tam Lang ngẩn ngơ hỏi lại :

- Thiếu chủ hỏi về vụ chữ “Quỷ” ấy, hở?

Lỗ Thiếu Hoa lạnh lùng :

- Phải rồi!

Lý Tam Lang cười nhăn nhó, phân trần :

- Ấy là tại hạ vì các vị đấy! Mà thực ra, cũng vì tại hạ nữa. Chẳng giấu gì các vị, tại hạ mới vừa lẻn vào nhà dân chúng trong xóm, bắt trộm được con gà cồ, đem ra đây, đang cắt cổ, định nướng lên ăn một bữa, nhưng bỗng dưng trông thấy các vị từ xa xa hăm hở tiến lại, tại hạ đâm cuống lên, liền nãy sáng kiến bèn dùng ngay huyết gà, viết một chữ “Quỷ” to tổ bố lên cánh cổng, dụng ý dọa cho các vị ngán sợ quỷ mà lui ra, để tại hạ yên ổn xơi thịt con gà, rồi ngủ một giấc. Nào ngờ các vị đều là hạng to gan lớn mật, chẳng những không sợ quỷ, mà còn tiến vào làm tại hạ cũng không ngủ nghê gì được!

Tử y lão nhân mặt đỏ âm trầm lên tiếng :

- Dông dài nói cả nửa ngày, rốt lại cũng chỉ vì các hạ mà thôi, chớ đã vì bọn ta ở chỗ nào?

Lý Tam Lang cải liền :

- Ai bảo thế? Đừng vội chứ, tại hạ nói chưa hết mà!

Tử y lão nhân mặt đỏ càng âm trầm hơn :

- Vậy thì các hạ nói tiếp đi, bọn ta đang rửa tai lắng nghe đây.

Lý Tam Lang nói :

- Lời lẽ nhã nhặn quá chừng! Đại hộ pháp Đổng Bá Kích của Hoành Sơn thế gia đã có thái độ nhã nhặn khiến tại hạ phải lấy làm cảm kích, mà xin báo cho Đổng hộ pháp biết rằng, tại tòa trang viện hoang này vốn có quỷ!

Tử y lão nhân mặt đỏ, tức Đổng Bá Kích, cười lạt :

- Thật thế à?

Lý Tam Lang gật đầu :

- Thật trăm phần!

Đổng Bá Kích lại hỏi :

- Còn vụ các hạ vì bọn ta, là vì thế nào?

Lý Tam Lang hỏi lại :

- Coi! Đã nói vậy mà còn chưa hiểu ư? Ở đây có quỷ, mà là quỷ rất đáng sợ, tại hạ viết chữ ngoài cửa, để báo cho các hạ biết mà trở về, há chẳng vì các vị đó sao?

Hoàng Thanh bỗng chen vào :

- Riêng phần các hạ, bộ không sợ quỷ à?

Lý Tam Lang lắc đầu :

- Hoàng đại tổng quản đừng lo, tại hạ từng theo thầy học phù phép trên Long Hổ Sơn, nên biết pháp thuật trừ quỷ, đuổi tà; nhờ vậy, kể chung lũ yêu ma quỷ quái không dám lại gần tại hạ.

Hoàng Thanh cười gằn :

- Vậy mà Hoàng mỗ không biết, thật là thất kính!

Lý Tam Lang mỉm cười, xua tay :

- Hoàng đại tổng quản không nên khách sáo!

Cẩm bào lão nhân gầy đét thình lình nhắc khéo :

- Thiếu chủ! Thời giờ không còn sớm...

Lý Tam Lang liền xen vào :

- Đúng đó! Tới lúc rồi đó! Lang Tâm Tú Sĩ Kim Bàng thúc giục Lỗ thiếu chủ nên sớm động thủ, giết người là phải; để còn lo vụ kia chứ, kẻo trễ!

Cẩm bào lão nhân gầy đét biến sắc :

- Lý đại hiệp nhận biết nhiều người quá nhỉ!

Lý Tam Lang mỉm cười :

- Có chi lạ, còn ai chẳng biết Lam Tâm Tú Sĩ Kim Bàng!

Kim Bàng đưa mắt ra hiệu cho Lỗ Thiếu Hoa.

Lỗ Thiếu Hoa lại ngầm chuyển nhãn quang sang Hoàng Thanh, Đổng Bá Kích và Bạch Quân Nhơn.

Lý Tam Lang nghiên đầu, nheo mắt, nói :

- Cả năm vị nên nhứt tề động thủ đi thôi! Nhưng như vậy, e có điều bất tiện, vì nếu hạ được tại hạ ngay thì chẳng nói chi, rủi mà trận đấu cù nhằn kéo dài, không khéo lỡ việc của các vị đi; lại làm náo động ở đây, luồng ánh sáng kia không dám xuất hiện, càng bất lợi, phải không?

Kim Bàng vội lấy mắt bảo mọi người đừng ra tay tấn công, lại quay nhìn Lý Tam Lang, hỏi :

- Nghe khẩu khí của đại hiệp, hình như cũng đến đây vì luồng ánh sáng đó? Vậy, chắc Lý đại hiệp biết rõ đó là thứ gì chứ?

Lý Tam Lang mỉm cười :

- Biết rõ thì không dám nói là rõ được, chỉ biết vài ba điểm thôi.

Kim Bàng sáng mắt lên, hỏi dồn :

- Nói vậy Lý đại hiệp đã biết luồng ánh sáng ấy là cái gì rồi? Chẳng hay là thứ chi vậy?

Lý Tam Lang hỏi lại :

- Hỏi như thế, có nghĩa là Lang Tâm Tú Sĩ chưa biết, phải không?

Kim Bàng tỏ ra thành khẩn :

- Vâng, tại hạ quả chưa biết thật; nên nhân đây xin thỉnh giáo Lý đại hiệp.

Lý Tam Lang khẽ lắc đầu :

- Xin mạn phép, không thể nói cho các vị biết được! Nhưng, tại hạ xin cho các vị hay điều này: bất luận luồng ánh sáng ấy là cái gì, khi nó xuất hiện, các vị cứ an tâm, tự do hành động, muốn làm sao mặc ý, tại hạ thề sẽ tuyệt đối đứng ngoài mà xem chơi thôi, chớ không can dự vào, không tranh đoạt; chỉ đến khi nào các vị hoàn toàn bất lực, chẳng còn biện pháp nào lấy vật ấy được nữa, bấy giờ có thể tại hạ sẽ tính tới việc ra tay, nếu tại hạ cảm thấy hứng thú. Đấy, đã nói thế, các vị rảnh trí, vững bụng chưa?

Kim Bàng tròn mắt ngạc nhiên :

- Lý đại hiệp nói thật chứ?

Lý Tam Lang nghiêm chỉnh :

- Thật! Các vị cứ tự tiện. Kính chúc các vị may mắn.

Kim Bàng nói :

- Lý đại hiệp, đại trượng phu khi đã thốt lời, xin nhớ lấy!

Lý Tam Lang gật đầu :

- Cứ yên tâm! Lý Tam Lang tuy chẳng tốt lành gì, nhưng xưa nay chưa từng nói sai lời bao giờ!

Kim Bàng tươi cười :

- Hay lắm! Bọn tại hạ xin tin như vậy, và Lý đại hiệp có thể tùy tiện đứng xem bọn tại hạ hành động.

Lão vừa dứt lời, đột nhiên từ phía hậu viện xuất hiện một luồng ánh áng, vàng rực rỡ, từ dưới đất vọt lên.

Lý Tam Lang tựa hồ sau óc có mắt liền giụp :

- Đấy! Nó xuất hiện đấy! Các vị lẹ lẹ đi! Diên trì coi chừng lỡ việc!

Kim Bàng hấp tấp hô khẽ :

- Đi! Mau!

Và chính lão chớp động thân ảnh, lao đi trước, nhắm hướng hậu viện. Bốn người còn lại cũng phóng vù theo ngay.

Cả năm nhân vật này đều thuộc hạng đệ nhất cao thủ, nên thân pháp chẳng những mau le, lại nhẹ nhàng. Họ xuyên trong cỏ mà tiến tới dần, không gây một tiếng động; chỉ khoảng khắc họ đã đến khu hậu viện và cùng lập tức phục người xuống, rình rập.

Quan sát chung quanh và trước mặt, khu hậu viện cũng có những phòng ốc hoang tàn, đổ phế và đầy những cỏ dại. Đồng thời, còn có một cái giếng.

Luồng ánh sáng màu vàng rực rỡ vốn vọt từ miệng cái giếng ấy ra.

Càng lúc, ánh sáng càng rực rỡ hơn.

Năm người nín thở, ngưng thần theo dõi, không dám động đậy. Chỉ một chốt lát, bỗng xảy ra chuyện bất ngờ...

Từ miệng giếng, lại từ từ vọt lên một vật.

Không phải “vật”! Mà là một người!

Đúng là một con người, lóng lánh sắc vàng.

Xem rõ ra, lại là một nữ nhân. Từ đầu chí gót nữ nhân đều là một sắc kim, không pha lẫn chút màu sắc nào khác, như một khối vàng to lớn, không ngớt chớp lòa ánh sáng vàng rực rỡ.

Nữ nhân từ dưới giếng vọt lên rồi, liền từ từ rời khỏi miệng giếng, đáp xuống mặt đất, cách thành giếng chừng một trượng.

Thoạt tiên, nàng đứng im một lúc, rồi cả thân hình Kim sắc lại từ từ ngồi xuống, chân xếp thành vòng, hai tay đặt lên đầu gối, rồi không nhúc nhích, cử động gì nữa.

Từ dưới miệng giếng tự dưng thăng xuất một Kim Sắc Kỳ Nữ, quả là một hiện tượng quái lạ, chưa từng có bao giờ, nhứt là người con gái bằng vàng ấy lại linh hoạt, cử động được, như bất cứ người thật nào!

Nếu không chính mắt trông thấy, mà chỉ nghe nói thôi, chắc năm người bọn Lỗ Thiếu Hoa không thể nào tin là có chuyện kỳ dị như thế.

Năm người giương thật to mắt lên mà nhìn, nhìn hoài không chán.

Trong khi đó, Kim Sắc Kỳ Nữ như chẳng hề hay biết ở phía tả, gần nàng, đang có người.

Nàng vẫn ngồi xếp bằng, bất động.

Lúc ấy, Kim Bàng là người đầu tiên trấn định tinh thần, bèn nhè nhẹ đưa tay kéo Lỗ Thiếu Hoa, Bạch Quân Nhơn, Đổng Bá Kích và Hoàng Thanh, cho bọn họ trấn tĩnh lại.

Lỗ Thiếu Hoa, dù vậy, giọng nói vẫn chưa hết kinh dị, kề vào tai Kim Bàng hỏi thật khẽ :

- Kim lão, như thế, nghĩa là... cái gì?

Kim Bàng đè ngón tay lên môi, ngầm ý bảo Lỗ Thiếu Hoa đừng lên tiếng...

Kim Sắc Kỳ Nữ ngồi bất động khá lâu, bỗng từ từ đứng dậy và từ từ cất bước tiến tới.

Nàng luôn luôn từ từ, động tác nào cũng từ từ.

Nhưng, đang từ từ tiến tới, mới vài ba bước, thình lình nàng quay phắt lại, trở về miệng giếng, đi vòng quanh thành giếng.

Không nhẫn nại được, Lỗ Thiếu Hoa lại hỏi :

- Thị định làm gì thế?

Kim Bàng lắc lắc đầu, lão cũng chả biết, thực sự chả biết!

Lỗ Thiếu Hoa giương mày, nói khẽ :

- Bất luận gì thì gì, đây vẫn là một hiện tượng hy hữu chưa từng nghe thấy trong sách vở hay ai nói đến, bây giờ; chúng ta hãy động thủ bắt cho được Kim Sắc Kỳ Nữ này cái đã, rồi sẽ tính thêm. Đổng lão, Bạch lão, hãy vòng qua bên kia, chận đường rút lui của thị, phải hết sức cẩn thận; còn một mặt bên này, để ta với Kim lão và Hoàng tổng quản hành động. Ghi nhớ, đừng làm thị kinh động nhé, đi lẹ đi!

Đổng Bá Kích, Bạch Quân Nhơn đồng gật đầu nhận lịnh và trươn nhanh tới, như hai con mãng xà, lướt trên cỏ, không một tiếng động.

Lại một chốc lát kế đó, Kim Sắc Kỳ Nữ không đi vòng quanh giếng nữa, mà từ từ trở lại chỗ ban nãy, nhưng không ngồi xuống như trước, mà đứng bất động. Cùng khoảng khắc ấy, Đổng Bá Kích và Bạch Quân Nhơn đã tiến tới chỗ dự định, phục sẵn để chận ngỏ rút lui của nàng rồi.

Màn đêm tối đen, nhưng tại chỗ Kim Sắc Kỳ Nữ đứng vẫn sáng rực, ánh sáng vàng lóng lánh từ thân thể nàng không ngớt tỏa chiếu ra, dù ai cách xa năm bảy trượng cũng nhìn thấy nàng thật rõ ràng.

Lỗ Thiếu Hoa khẩn trương bảo :

- Ba người chúng ta nên tản khai ra, đề phòng thị chạy trốn ra hai bên.

Hoàng Thanh và Kim Bàng lập tức di chuyển đến, phục kích lưỡng biên tả hữu.

Bất thần Kim Bàng vô tâm gây chạm một tiếng động nhỏ.

Kim Sắc Kỳ Nữ liền đảo mắt nhìn quanh một lượt và khoa chân lùi lại phía miệng giếng.

Lỗ Thiếu Hoa không dám chậm trễ, vột quát lên :

- Chận đường rút lui của thị!

Lồng trong tiếng quát, Tử y với Kim Bàng, Hoàng Thanh đã lạng người sấn lên ngay rồi.

Ở mặt này, ba người đã nhanh, mà đằng mặt kia, Đổng Bá Kích và Bạch Quân Nhơn càng nhanh hơn, khiến Kim Sắc Kỳ Nữ đang lui về miệng giếng, phải dừng chân lại.

Và, thình lình Kim Sắc Kỳ Nữ ngồi thụp xuống, vẫn ngồi theo tư thế xếp thành vòng và đặt hai tay lên đầu gối.

Cả hai người đều chưng hửng ngạc nhiên.

Lỗ Thiếu Hoa đưa hai tay ra, ngăn Hoàng Thanh và Kim Bàng lại. Và ba người đã đứng thành hình cánh cung trước mặt Kim Sắc Kỳ Nữ, cách chừng nửa trượng.

Vì đứng gần như vậy, nên họ nhìn thấy càng rõ ràng hơn. Trước mặt họ, Kim Sắc Kỳ Nữ quả đúng là người thật, diện mạo diễm lệ tuyệt trần.

Lỗ Thiếu Hoa tự trấn át mau lẹ cơn ngạc nhiên, cất tiếng hỏi :

- Cô nương có phải là người không?

Kim Sắc Kỳ Nữ thình lình khai khẩu, hỏi lại :

- Các ngươi có phải là người không?

Giọng nàng thật thanh cao, lánh lót, nghe rất lọt tai.

Cả năm người lại thêm một phen kinh dị sửng sốt, đến há hốc mồm mà chẳng thốt nên lời, không ngờ Kim Sắc Kỳ Nữ lại nói được, nói tiếng người hẳn hoi.

Lỗ Thiếu Hoa hắng giọng một tiếng, hỏi :

- Cô nương hiển nhiên là người thật; vì lẽ gì lại có hình dạng như thế?

Kim Sắc Kỳ Nữ lại hỏi lại :

- Các ngươi hiển nhiên là người thật, vì lẽ gì lại có hình dạng như thế?

Lỗ Thiếu Hoa cười lạt :

- Cô nương bất bất phải giả bộ...

Kim Sắc Kỳ Nữ ngắt lời, hỏi :

- Ngươi xem kỹ lại đi, ta giả bộ ở chỗ nào?

Nàng nói đúng! Nàng chẳng giả bộ giả tịch gì hết. Thậm chí trên gương mặt thiên kiều bá mị của nàng cũng chẳng hề tô điểm một chút phấn son nào. Nàng hoàn toàn là con người thật, một mỹ nhân đúng nghĩa!

Duy chỉ có khác lạ chăng là toàn thân nàng, không biết vì lẽ gì, lại óng ánh sắc kim.

Nhưng lại cũng là vàng thật nốt, chẳng phải thứ giả.

Lỗ Thiếu Hoa lại hỏi :

- Cô nương, lại sao mà óng ánh sắc vàng như thế? Do cái gì mà tỏa chiếu kim quang được vậy?

Kim Sắc Kỳ Nữ hỏi lại :

- Các ngươi, tại sao không chiếu kim quang? Vì lẽ gì mà chẳng có óng ánh sắc vàng?

Lỗ Thiếu Hoa nói :

- Trên thế gian, chỉ có một mình cô nương là có hình dạng như người vàng như thế mà thôi, chớ còn...

Kim Sắc Kỳ Nữ bĩu môi :

- Ngươi thì biết gì! Cho ngươi hay, tại chỗ ta ở, mọi người đều tỏa chiếu kim quang như ta hết!

Lỗ Thiếu Hoa hỏi :

- Thật thế ư? Mọi người tại chỗ cô nương ở, đều giống như cô nương cả? Thế thì cô nương ở đâu đến đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play