Lão nhân đó là Quốc Trượng đương triều, Tiêu Ly Chân, là phụ thân của Tiêu Thanh Nhã, từ trước tới nay chưa từng ghét bỏ nữ nhi vì ngoại hình, nữ nhi sinh ra như thế nào thì vẫn cứ là nữ nhi của lão, là thịt từ trên người rơi ra, cha mẹ nào mà không yêu thương, bảo vệ cho được? Cho dù tiếng cười chế nhạo xung quanh làm lão tức giận đến mức nào, lão cũng sẽ không ghét bỏ con gái, béo cũng là một loại phúc, không thèm so đo với những người này.

Tiêu Thanh Nhã nhìn tất cả mọi người, ai nấy đều đang chê cười nàng, khinh thường nàng, chỉ có mình lão nhân râu dài là nhìn nàng bằng ánh mắt yêu thương, trên đầu, tóc được búi gọn vào mão, cố định bằng trâm mộc, hai dây màu xám lộ ra bên ngoài. Lão mặc trường bào cũng màu xám, người này nhất định là phụ thân nàng ta, Tiêu Thanh Nhã cung kính khom người về phía lão, khẽ cười.

Tiêu Ly Chân ngây ngẩn, nữ nhi của lão sao lại hiểu lễ nghi thế này? Nhưng hôm nay nó xuất hiện có khi nào tự rước họa vào thân?

Khuôn mặt Nam Cung Tàn Nguyệt đen kịt thành một mảnh, không nói được lời nào.

“Nam Cung huynh, đây là Hoàng Hậu của huynh?” Long Thừa Nhiếp giả vờ khoa trương, nhìn nhìn Tiêu Thanh Nhã rồi lại nhìn Nam Cung Tàn Nguyệt.

Tiêu Thanh Nhã cũng chầm chậm ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tàn Nguyệt, ừm, cũng không tồi, nhưng vừa nhìn nàng đã không thích hắn rồi.

“Ai cho ngươi ra đây?” Nam Cung Tàn Nguyệt đứng dậy, hét to lên, Nhu Phi mau chóng kéo lấy Nam Cung Tàn Nguyệt, lúc này không phải lúc tức giận. Dù sao thì nàng không thắng được Hoàng Hậu Nam Dương, Tiêu Thanh Nhã làm mất mặt bao nhiêu thì Hoàng Thượng xấu hổ bấy nhiêu, nàng cũng sẽ không đến nỗi bị thua mà không xuống nổi đài, chẳng phải là một mũi tên trúng hai con chim sao? Đôi mắt xinh đẹp chưa đầy sự toan tính.

“Không ngờ Hoàng Hậu Thương Lan Quốc lại có dáng người như thế này, e là đi khắp thiên hạ cũng khó tìm được người thứ hai, đây cũng là Quốc bảo, chúc mừng Nam Cung huynh có được vật báu này!” Dạ Lâm Song không nhịn được cười trêu nói.

Tiêu Thanh Nhã trừng mắt nhìn Dạ Lâm Song, chầm chậm bước tới, từ trên cao nhìn xuống hắn ta : “Ngươi cái tên nhãi ranh này, ngươi nói cái gì? Béo thì đã làm sao? Ngươi tin là ta lấy mông đè chết ngươi không?” đáng chết, bị một tên nhãi ranh chế nhạo.

Lập tức tiếng hút không khí vang lên khắp nơi, mặt Dạ Lâm Song đen kịt : “Ngươi vừa gọi Trẫm là gì?” Hắn cũng đứng dậy, căm hận nhìn Tiêu Thanh Nhã.

“Tên...nhãi...ranh!” Tiêu Thanh Nhã hất hàm, trừng mắt, khinh thường nói.

“Ba!”

Tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Thanh Nhã, ánh mắt tràn đầy tức giận, đắc tội với Quốc Vương Nam Dương rồi thiên hạ này sao giữ? Đặc biệt là Nam Cung Tàn Nguyệt, đang định trực tiếp rút kiếm đâm chết Tiêu Thanh Nhã trước rồi tính sau thì Nam Cung Hạo Thiên đã nhanh chân hơn một bước, một tay cầm bầu rượu, một tay cầm quạt vỗ mạnh lên mặt của Tiêu Thanh Nhã.

Tiêu Thanh Nhã còn chưa hiểu rõ tình hình đã bị đánh cho thất điên bát đảo, đợi đối phương dừng lại rồi mới nâng khuôn mặt bỏng rát nhìn, một nam nhân như yêu nghiệt đang khinh thường nhìn nàng, hắn ta có vài phần giống Nam Cung Tàn Nguyệt, chẳng lẽ hắn là tên Vương Gia kia! Là Vương Gia mà Tiêu Thanh Nhã viết thư tình?

Nàng phải nhịn, nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, bây giờ đánh hắn ta, nàng cũng không sử dụng được võ, đã thế còn làm cho lão nhân kia lo càng thêm lo, mà những người xung quanh nhìn nàng với ánh mắt thù hằn ngày càng nhiều, bản cô nương sẽ ghi nhớ thù này, ngước mắt lên nhìn Nhu Phi, nàng ta vẫn đang quan sát nàng nãy giờ, có thể thấy nàng ta biết sẽ không thắng nổi hai vị Hoàng Hậu kia, mình đứng ra đây, nàng ta sẽ nói giúp vì cho rằng nàng nhất định sẽ không thắng nổi, sau đó mất hết mặt mũi, bị Hoàng Thượng phế bỏ.

“Vương Gia, Người không được làm càn!” Nhu Phi hô to lên, sau đó nhìn Tiêu Thanh Nhã : “Tỷ tỷ là Quốc mẫu của chúng ta, nếu tỷ tỷ đã thay muội, vậy muội muội sẽ rút lui, tỷ tỷ, mời!”

Mọi người đều thầm tán dương Nhu Phi, thật là nhân hậu, hiền từ. Hừ! Nếu nàng ta không giậu đổ bìm leo thì đâu có nói giúp cho nàng, tấm lòng thật bao dung a~

Nam Cung Tàn Nguyệt vừa muốn ngăn cản, nàng ta đã nhỏ giọng nói : “Hoàng Thương, nói không chừng tỷ tỷ có chỗ hơn người, dù sao thì thần thiếp cũng không nắm chắc phần thắng, tỷ tỷ bước ra cũng đã mất mặt lắm rồi, nếu thiếp biểu diễn thua nữa, chẳng phải là họa vô đơn chí sao?”

Nam Cung Tàn Nguyệt cười cười : “Nhu Phi thật là biết nghĩ cho Quốc gia, đến lúc nàng ta thua rồi, Trẫm sẽ lập tức phế bỏ, yến hội cũng sắp kết thúc, ta cũng không coi như thua, hơn nữa còn có thể lập Tân Hoàng Hậu, nhân cơ hội giữ Quốc vương hai nước thêm vài ngày, chuyện lôi kéo từ từ rồi tính, Nhu Phi quả nhiên là thông minh!”

Tiêu Thanh Nhã cười cười, chầm chậm bước lên đài, đàn tranh nàng biết, nhưng giống như chẳng có ai nguyện đem đàn tranh trong góc ra cho nàng, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, Nam Cung Tàn Nguyệt chắc chắn đang nghĩ nàng sẽ thua, lấy một chiếc đàn nhị, sau đó ngồi lên ghế, nhìn nhìn nam nhân đang mặc khôi giáp, hắn ta chắc là Tướng Quân Đại Nguyên Soái, nàng nói to : “Nếu đã là Quốc Khánh, vậy ta sẽ hát để ủng hộ cho các tướng sĩ của Thương Lan Quốc chúng ta, chúc cho các tướng sĩ vì nước vì dân sức khỏe an khang!”

Tất cả mọi người đều cười, vẫn là khinh thường và chế giễu, chỉ có Tiêu Ly Chân là mở to mắt, ngạc nhiên sao con gái lão lại biến thành thông minh cơ trí như thế này, trước đây nó không hề biết nói những lời như vậy!

Thân là thống lĩnh, Binh mã Đại nguyên soái, Tuyết Liệt Hàn lại nhìn thẳng vào thiếu nữ mập mập xấu xí kia.

Tiếng đàn nhị chầm chậm vang lên, âm thanh tuyệt đẹp, đầy đau thương, khúc nhạc này bọn họ chưa từng nghe qua, toàn bộ đều tĩnh lặng, nhìn người trên đài, nàng ngồi ở giữa, kéo đàn nhị, mặt mơ hồ nhìn về phía trước.

Bùn thấm gấu quần, lưng mướt mồ hồi

Ta nào biết huynh là ai nhưng ta lại biết huynh vì ai

Vì sự nghiệp ngàn thu, vì mùa xuân cho chim nhạn bay về

Máu nhuộm đỏ khúc ca, thanh xuân không hối hận

Nghe đến đây, tất cả mọi người đều đứng dậy, giống như nhìn thấy những tướng sĩ vì bảo vệ đất nước mà bỏ mạng nơi sa trường năm nào, vì cứu tế mà chết oan uổng, đến Hoàng Đến hai nước cũng đứng dậy, đặc biệt là Dạ Lâm Song, gần đây hắn nghe rất nhiều thông tin về các tướng sĩ đi trị hạn hán phải bỏ mạng vì kiệt sức, nghe khúc ca này, giống như tận mắt nhìn thấy những tướng sĩ ấy, trong lòng bi thương vô hạn, trong mắt Tuyết Hàn Liệt cũng như được phủ một tầng sương mù, nhìn chăm chăm Tiêu Thanh Nhã trên đài, nhìn cánh môi nàng khi mở khi khép, mỗi lời ca đi ra đều chấn động lòng người, nàng đã nói lên cõi lòng của các tướng sĩ, tấm lòng bảo vệ nước nhà của các tướng sĩ.

Huynh là ai? Huynh vì ai?

Chiến hữu của ta khi nào quay về?

Nghe đến đây, nhiều người không kìm nổi nước mắt, đến Tiêu Thanh Nhã cũng lệ tuôn rơi, vì nghĩ đến tin tức hồi đó phát trên ti vi, rất nhiều quân nhân đi đến những nơi bị lũ cứu dân mà bị nước cuốn trôi!

Huynh là ai? Huynh vì ai?

Huynh đệ tỷ muội không rơi nước mắt, ai đẹp nhất, ai mệt nhất?

Người thân ta ơi, chiến hữu ta ơi, huynh đệ của ta!

Nam Cung Tàn Nguyệt không dám tin vào mắt mình, là Tiêu Thanh Nhã đang hát sao? Nàng hoàn toàn đã nói lên được nỗi lòng của những lão bách tính và cũng là tiếng lòng của hắn, rất nhiều nơi đã bắt đầu xuất hiện cường đạo, tướng sĩ cũng bị thương, bị chết vô số. Giờ nói không chừng sẽ phải đi đánh trận, cho dù thế nào, nếu trời không mưa, nhất định sẽ phải đi đánh trận, cho dù là ai lôi kéo ai, cuối cùng cũng sẽ phải kết thúc trên sa trường. Sẽ lại có bao nhiêu tướng sĩ phải bỏ mạng đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play