Xột xoạt tiếng rèm cửa bị kéo, chiếu thẳng mắt tôi là tia nắng vàng nhạt còn sót lại của những ngày cuối đông, hay nói cách khác, chúng lưu luyến lì lợm nán lại để kiêu hãnh tỏa sáng mặc kệ có bị mùa đông bỏ quên ở lại hay không.
"Thu Vân."
"Vâng."
"Cám ơn."
Nhận lấy cốc nước ấm vừa đủ từ tay Thu Vân, soi vào đó, dễ dàng để thấy đôi mắt sưng húp của mình.
Cứ ngỡ tất cả sự việc đêm qua là một giấc mơ.
"Anh muốn ra ngoài "ăn nắng" không?"
"Ăn nắng cái đầu mày, ăn sáng đã."
Nghe thế mặt nó mới ngờ ngợ ra.
"Đợi tôi. À mua ở đ..."
"Đi xuống tầng 2 rẽ trái khác thấy."
Không khó để biết nó đi mua đồ ăn sáng cho tôi, thấy cái dáng cao cao kia hấp tấp chạy đi mà cứ như đứa bé lần đầu được mẹ sai đi chợ, lần đầu gọi là "được" cá là nhiều lần sau nó sẽ cảm thấy là "bị".
Tôi là người từng trải, tôi hiểu chớ.
Lấy tay quệt chút nước ấm, tôi xoa xoa chỗ sưng ở mắt. Đây là thứ duy nhất chứng minh đêm qua tô-
Không, tôi nhầm mất rồi.
Có thể lắm, là tôi mơ được gặp hắn, lẫn lộn giữa mơ với thực mà không kìm được cảm xúc để rồi khóc đến mức này. Nghĩ nghĩ cái ôm dịu dàng lúc ấy, câu thủ thỉ yêu thương khi ấy chỉ là mơ, tim tôi lại nhói lên.
Biết được rằng mình khao khát hắn thật nhiều.
"Anh Tâm."
Không phải Thu Vân mà là Vương Ngân, nhóc này năm nay đã tròn 18, thời gian trôi thật mau.
Vương Ngân vẫn giữ nguyên làn da trắng ngọc từ tấm bé, đôi mắt vẫn trong veo sáng ngời, cái môi đào thắm hơi vểnh đầy kiều mị.
Dáng dấp cũng ngon lành, eo thon mông nở.
Haizzz gen nhà họ Sở tốt thật, toàn mĩ nhân tái thế.
"Chút cháo bố Vũ làm, anh ăn đi."
"Cái gì thầy Vũ làm không nhìn cũng biết ngon! Cho anh xin nhé."
Vừa đúng lúc đấy Thu Vân trở lại, tôi nhận ra nó đứng ở cửa cầm tô cháo, xong, nó đang tính bỏ đi.
"Thu Vân, đi đâu thế? Mua rồi thì đưa đây cho anh."
Thấy nó chần chừ, tôi giục:"Nhanh lên đói chết anh!"
Mặt nó lúc này mới tươi hơn một chút, nó đi đến, cố tình gạt cháo của Vương Ngân sang một bên.
"Cậu là Thu Vân?" - Vương Ngân không giận, chỉ cẩn thận cất lại rồi hỏi.
"Ờ."
Tôi gõ eo cho cái thì nó mới chịu nói thêm.
"Thì sao?"
Vương Ngân cười như không cười, khóe môi chỉ hơi nhếch, ghé sát tai Thu Vân thì thầm gì đó rồi rời đi.
Đáng sợ, là tôi chậm tiến hóa hay mọi thứ tiến hóa quá nhanh đến không bắt kịp? Trong nhận thức của tôi, Vương Ngân vẫn chỉ là bé con cute phát hờn, mỏng manh dễ vỡ khiến người ta phải thận trọng nâng niu. Nếu như anh nó quá cứng rắn lạnh lùng khiến người ta không dám tiếp xúc thì nó lại khiến người ta không nỡ chạm tới.
Giờ thần thái các thứ đã khác, giống hắn nhiều ra phết. Đó là thảm họa, nó nên giống thầy Vũ mới đúng bài.
Cháo ở bệnh viện thì ngon lành gì, nhưng tôi không muốn Thu Vân buồn, tủi thân nên đành ăn thôi.
"Haizzz cháo của thầy Vũ chắc bảo quản để sau hâm nóng ăn vậy."
Nằm thêm một lúc, tôi theo Thu Vân đi ra ngoài dạo một lúc.
Cành cây trần trụi sau những ngày đông giá rét bắt đầu nhú lộc non, hoa đã ra nụ nho nhỏ, chim đã bắt đầu tụ về hót lảnh lót. Vươn vai, tôi hít đầy một hơi để cảm nhận khí trời trong lành.
"Hôn lễ đã bị hủy. Nhưng vẫn chưa hẳn, có thể sắp xếp tổ chức lại."
Tôi nghe thấy thế.
"À." - Ngoài ra tôi chẳng biết nói gì.
"Anh vui không?"
Không, không biết được.
Ai biết được tại sao lại bị hủy?
Hủy rồi thì sao chứ, liên quan gì đến tôi. Đời vẫn dài, hôm nay không phải hôn lễ này thì vẫn còn hôn lễ khác, không đến phiên tôi cảm nhận. Mà chưa kể còn tổ chức lại.
Chỉ là, tội cho cô gái đó, yêu phải kẻ vô tâm.
"Anh sẽ quay về với hắn hả?"
"Thu Vân."
"Anh sẽ không, đúng không?"
Thấy tôi không nói gì, nó lại nói tiếp.
"Tại sao? Hắn làm tổn thương anh quá nhiều, cái thằng đó ngoài tiền tài sự nghiệp thì còn để gì trong mắt đây? Anh không thể một hố nhảy hai lần được! Anh không thấy đau s..."
"Đau chứ."
Mặc dù sắp bước sang xuân nhưng tiết trời vẫn còn đọng lại chút khí lạnh. Tôi kéo cổ áo cao hơn, vươn tay đón lấy tia nắng vàng nhàn nhạt.
"Không ấm mấy."
"Thì nó sắp tắt mà."
Những thứ ấm áp lại dễ dàng tàn lụi đến như vậy. Hơi ấm từ hắn cũng đã mất. Lạnh lẽo vây kín con tim.
Một cảm giác khó thở.
"Phong Tâm, anh nghĩ kĩ đi, anh không nên ở bên hắn!"
"Là không thể."
Thu Vân vui mừng thấy rõ.
Giống trẻ con thật đấy, dễ chiều chuộng biết bao nhiêu.
Đi thêm một đoạn tôi trở lại giường bệnh. Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ có cảm tưởng mình sắp rời nhân thế đến nơi.
Xác định là mất hắn thật rồi, đau gì đau mấy thì...
"Mất mày đau gấp 10 lần."
Tôi từng nói như thế, ra là có khả năng tiên đoán từ nhỏ.
_______________________
Vương Thư tỉnh giấc, thấy người trong tim mình vẫn đang khép mi ngủ ngoan, hắn thấy nhẹ lòng.
Cúi xuống đặt cánh môi lên trán Phong Tâm, Vương Thư rời đi.
Hắn vốn không có ý định nói tất cả với Phong Tâm chỉ là sợ hãi khi thấy cậu khóc mà vội buột miệng nói ra như lời hứa hẹn son sắt.
Phong Tâm không nên biết.
Đi ra ngoài, hắn gặp nắng, gọi là nắng thì lớn quá, chỉ là tia sáng vàng nhạt có nhiệt độ cao hơn tiết trời một tí thôi.
Hắn chả cảm nhận được ấm áp gì từ nó.
"Ông."
"Ông muốn nói chuyện với cháu."
"Vâng."
Lão Sở không bực không tức, lão có tuổi rồi, mấy tâm trạng đó không nên có.
Lão nhìn Vương Thư, mặt hắn vẫn lãnh đạm, chỉ riêng đôi mắt đen từ lâu đã không thấy đáy bỗng ánh lên điều gì đó.
Có thể là hi vọng, chỉ là một chút hi vọng mỏng manh tựa tia nắng yếu ớt ngày cuối đông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT