Cái váy ướt nhẹp dính chặt vào đùi tôi, màu xanh nhạt của chiếc váy lúc trước giờ đã biến thành màu xanh thẫm, đôi giày của tôi cũng ướt sũng. Trông tôi lúc này thật giống một con điên. Tôi muốn khóc một trận thật to. Lăng Sở đứng trước mặt tôi lại bật cười ha ha làm tôi không khóc nổi. Tôi giơ nắm đấm, nhằm vào mũi anh ấy đấm nhẹ, khẽ dọa: “Im ngay.”
“Ái!” Anh chàng kêu la thảm thiết, giống như bị người ta hành hung vậy. Tôi không thèm chấp anh ấy, tiếp tục bước đi. Nước biển theo bước chân tôi nhỏ xuống từng giọt tong tong. Nước trên đầu chảy xuống mặt tôi, chảy vào miệng, mặn chát.
Lăng Sở đứng yên đó, gọi với theo tôi: “Làm gì thế?”
Tôi ra tới đường mới xỏ chân vào giày, mặc kệ từ đầu đến chân đều ướt sũng và bê bết cát. Người đi đường đều quay lại nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ lạ, chúng tôi gọi xe đến trung tâm thương mại. Tôi đã từng nói, ở đây có cái gọi là xã hội loài người, mà với dáng vẻ hiện tại của tôi thì thật sự không thích hợp để bước vào đó. Bước xuống xe, mọi người xung quanh đều tròn mắt nhìn tôi.
Chỗ này gió to đến mức chân tay tôi run lập cập. Một nhóm thanh niên túm năm tụm ba không ngừng nhìn về phía tôi bàn tán, thật đáng ghét.
Lăng Sở không còn cười tôi mà rất hăng hái giúp tôi chọn quần áo.
“Cái này thế nào?”, “Cái đó nhìn cũng đẹp lắm.” Lăng Sở góp ý bằng những câu như vậy. Tôi rất muốn nói với anh ấy rằng anh ấy nhận xét như vậy có nghĩa là: “Anh muốn nói cái đồ heo nái tôi mặc cái gì cũng đều không đẹp, không hợp hết à?
Tôi vừa thử quần áo vừa nghĩ như vậy, đương nhiên câu nói đó thì cố giữ lại, không nói ra.
Lúc sau tôi mua một cái váy hơi dày, tôi cho rằng ở đây lạnh thế này, mặc váy mỏng thật không thích hợp. Gió lạnh thổi qua vẫn khiến tôi run rẩy. Cô nhân viên thu ngân thấy tôi mua máy thì không ngừng quan sát thân hình tôi, có lẽ là đang ngưỡng mộ. Tôi cũng tự biết là mình có vẻ đẹp trời ban, không cần chải chuốt, không cần trang điểm.
Lăng Sở đi dạo quanh trung tâm thương mại với tôi mà dáng vẻ như rất mệt, gặp ghế là liền ngồi xuống nghỉ. Tôi lườm anh ấy, anh ấy quay lại làm mặt xấu trêu tôi.
Từ trung tâm mua sắm đi ra, tôi oai vệ như một hảo hán, Lăng Sở đi bên cạnh cười cười, còn dùng ngón tay gí gí lên trán tôi. Trong suy nghĩ của tôi, Lăng Sở có lẽ là người rất giỏi kiềm chế, gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể bình thản đón nhận, chuyện qua rồi là xong.
Tôi mở điện thoại, vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ làm tôi cảm thấy bất an. Thu dọn hàng lý, tôi đáp ngay chuyến bay đêm quay về. Công ty có chuyện gấp cần tìm tôi, hình như là chuyện liên quan đến hợp đồng.
Tôi ngủ đẫy giấc rồi đến công ty, mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức kỳ lạ. Tôi đưa tay lên sờ hai má, cứ tưởng là mặt mình có dính vật báu hoặc cái gì đó, nhưng kết quả là giả thiết nào cũng không đúng.
Lão Lý như kẻ trộm, kéo tay tôi: “Hứa Y Thần, cô đã trốn đi đâu vậy? Cả công ty tìm cô khắp nơi đấy.” Biểu hiện của anh ta rất nghiêm trọng, có vẻ rất căng thẳng. Từ trước tới nay anh ta chưa bao giờ có biểu hiện như thế này. Tôi nghe những lời lạnh tanh đó mà thấy căng thẳng vô cùng.
“Chuyện gì vậy?” Tôi lại đưa tay lên che mặt, khẽ hỏi lại anh ta.
“Xảy ra chuyện lớn rồi, cô còn nhớ bản thiết kế của Ngô Tiểu u cùng phòng thiết kế với cô không? Sau khi cô không hài lòng bỏ nó đi, bây giờ chủ đầu tư lại muốn dùng bản thiết kế đó. Nếu như không tìm thấy, công ty sẽ phải bồi thường tổn thất hơn một triệu tệ.” Anh ta càng nói càng kích động, hai mắt sắc lạnh.
Tôi nghe mà như muốn tắc thở, bởi vì bản thiết kế đó đã bị tôi vứt đi từ lâu rồi, cái thứ mà chỉ có một bản duy nhất đó bảo tôi phải đi đến đâu tìm lại bây giờ. Ngô Tiểu u, có đúng là yêu tinh hại người! Tôi ngồi yên không nói nửa lời, xem chừng đã bị kích động đến mức sắp mất khả năng kiểm soát rồi.
Không lâu sau, Ngô Tiểu u tức tốc đến tìm tôi, cô ta dùng giọng khiêu khích nói với tôi: “Hứa Y Thần, tôi đợi cô giải quyết vụ này thế nào!” Cô ta nói, dương dương tự đắc nhìn tôi một hồi.
Kể từ khi tôi loại bản vẽ của Ngô Tiểu u đến giờ, nỗi hận tôi luôn canh cánh trong lòng nha đầu này. Lần này thì cô ta đã có cơ hội báo thù rồi. Ban lãnh đạo công ty lệnh cho tôi một ngày để mang bản thiết kế đó về.
Tôi nằm xoài ra bàn, khổ sở suy nghĩ. Đợi cho mọi người ra về hết, tôi mới lục tung bàn làm việc lên tìm, hy vọng biện pháp này sẽ có hiệu quả. Tôi thật sự mong thời gian có thể quay trở lại, khi đó tôi sẽ lưu ý tới hành động của mình.
Lúc ngẩng đầu, trán tôi lại va mạnh vào chân bàn đau điếng, nhưng nhờ thế mà tôi lại nhớ ra, hình như tôi đã từng quét qua bản thiết kế đó vào máy tính, tôi vui mừng như thể vừa phát hiện ra lục địa mới, vội vàng mở kho bản vẽ, nhưng không tìm thấy bản thiết kế của Ngô Tiểu u đâu, tôi đã xóa sạch rồi.
Tôi biết nếu không tìm thấy bản thiết kế đó thì bát cơm của tôi cũng sẽ mất luôn. Từ Đại Liên trở về cũng đã đủ mệt mỏi khiến tôi thấy nhớ cái giường êm ấm của mình quá.
“Khôi phục dữ liệu?” Đầu óc tôi bỗng trở nên nhạy bén.
Trong thời gian khôi phục những dữ liệu đã xóa, có lẽ trình độ tin học của tôi chưa đủ dùng, nên tôi vẫn không thể tìm thấy bản vẽ đó. Có lẽ là số mệnh rồi, tôi có chút tuyệt vọng. Đồng hồ trên điện thoại hiển thị đã là mười một rưỡi, tôi bỗng nhớ tới Lăng Sở, kiến thức tin học của anh chàng đó chắc chắn phải tốt hơn tôi nhiều.
May quá, điện thoại vẫn mở.
Lúc Lăng Sở vội vàng chạy đến chỗ tôi, trên tay còn xách theo một suất ăn đêm. Lúc này tôi mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn cơm tối.
“Đói chưa?” Lăng Sở đưa đồ ăn cho tôi rồi ngồi xuống trước máy tính. Đôi bàn tay của anh ấy vẫn thanh tú như vậy, nhẹ nhàng lướt trên bàn phím.
Tôi bê hộp đồ ăn, thịt đầy trong miệng, sau khi Lăng Sở đến đây, tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Bởi vì hễ tôi nhờ thì Lăng Sở chắc chắn sẽ giúp.
“Xin lỗi, muộn thế này rồi mà vẫn gọi anh đến.” Tôi đứng sau lưng anh ấy, đây là lần đầu tiên tôi nói với Lăng Sở những lời khách khí như thế.
Anh ấy đang chăm chú làm gì đó với cái máy tính, nghe thế cũng phải quay lại, khóe miệng cong lên thành một đường cong hoàn hảo: “Ôi, hóa ra em cũng biết khách sáo.” Tôi đưa cái muôi đang cầm trong tay đánh mạnh vào vai anh ấy.
“Tài liệu bị mất rất quan trọng phải không?” Không muốn để anh ấy thấy tôi đang lo lắng và áp lực thế nào, tôi không nói cho anh ấy giá trị của bản vẽ đó. Tôi kéo ghế ngồi phía sau anh ấy, nói với anh ấy rằng mọi chuyện cũng không có gì đáng ngại.
Lông mày của Lăng Sở lúc dãn ra lúc cau lại, tâm trạng của tôi cũng bị ảnh hưởng theo, căng thẳng vô cùng. Anh ấy tắt mát, rồi khởi động lại.
“Thế nào rồi?” Tôi gấp gáp hỏi.
“Yên tâm đi, đợi máy khởi động lại là biết.” Lăng Sở khom lưng, xoa xoa đầu tôi.
Đây là động tác quen thuộc của anh ấy, nói thế nào cũng không chịu từ bỏ, trong mắt anh ấy, tôi mãi mãi là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Nghe nói uống cà phê sẽ tỉnh táo, tôi vội vàng lấy cho Lăng Sở một tách cà phê nóng, anh ấy rất vui vẻ nhận lấy. Lúc trước tôi không thể nào tìm được bản vẽ của Ngô Tiểu u trong máy tính, thế mà bây giờ không biết Lăng Sở làm thế nào mà chỉ gõ gõ mấy cái, bản vẽ đó đã hiện ra.
Tôi đứng bên cạnh Lăng Sở mà vô cùng khâm phục.
“Là cái này phải không?” Lăng Sở đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi tôi.
Mắt tôi sáng lên nhìn vào màn hình máy tính, sau đó hét to: “Đúng là nó.”
Lăng Sở gật gật đầu, có lẽ anh ấy cũng hiểu vì khôi phục được dữ liệu đã mất nên tôi mới kích động như thế. Xuống lầu, Lăng Sở ngồi vào chỗ của Lão Lý đọc tạp chí xe hơi, tôi bật máy in để in bản thiết kế đó ra, sau đó lưu lại cẩn thận.
Không biết tôi ngủ thiếp đi từ lúc nào, lúc tỉnh lại thấy trên người mình là chiếc áo khoác của Lăng Sở. Anh ấy ngồi dựa trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, trông anh ấy có vẻ rất mệt mỏi. Tôi mở di động ra xem giờ, đã là sáu giờ sáng rồi.
“Hey, dậy thôi.” Tôi vừa trả áo khoác cho anh ấy vừa vặn người. Cảm giác làm việc thâu đêm suốt sáng thật quá vất vả.
Lăng Sở từ từ ngẩng đầu, hai tay dụi dụi mắt, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Tôi khẽ nói: “Sáu giờ rồi”, sau đó nhanh tay dọn dẹp mấy bản vẽ để bừa bộn trên bàn.
“Lăng Sở, anh đúng là đã giúp tôi một việc lớn.” Để biểu thị lòng biết ơn của mình, tôi mời Lăng Sở đi ăn sáng, bánh bao, sữa, trứng gà, tùy anh ấy chọn.
Đã thấy ai keo kiệt mà như vậy chưa? Mời anh ăn sáng còn keo kiệt gì nữa?
Tôi tự tin đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Mắt Ngô Tiểu u trợn to đến mức tưởng như toàn lòng trắng. Đợi tôi ra khỏi cửa rồi, mặt Lão Lý đang dán vào cánh cửa mới trở lại bình thường.
“Hứa Y Thần, thế nào rồi? Có bị tổng giám đốc mắng không?” Anh ta còn đưa cho tôi mấy tờ khăn giấy như thể tôi cần lau nước mắt ấy. Tôi xua xua tay, nói: “Không cần.” Lão Lý đứng yên đó nhìn tôi ngẩng cao đầu đi đến trước mặt Ngô Tiểu u, đưa cho cô ta bản thiết kế, cô ta tức đến nỗi mặt tím lại. Tôi lại vô cùng sảng khoái.
Trên đời này không có ai là có thể yêu hết tất cả mọi người, cũng giống như tôi, có người tôi yêu quý, nhưng cũng có người tôi ghét.
Tôi vẫn đi làm như bình thường, có rất nhiều người thì thầm bàn tán sau lưng tôi: “Bản vẽ của Ngô Tiểu u là bị ai đó cố ý giấu đi.” Đối với những lời đồn đại nhảm kiểu ngậm máu phun người như vậy, tôi chỉ cười cười cho qua.
Cây ngay không sợ chết đứng mà.
Hôm nay ngày Mười chín tháng Mười, tôi và Y Dương chia tay nhau đã tròn bốn tháng mười tám ngày.
Tôi thay chiếc mini juyp và áo sơ mi mà Y Dương tặng tôi hồi đầu mùa hè, đi dạo quanh hồ, thấy mấy bác đã về hưu đang câu cá. Những ngày hè nóng rực đã qua đi, mọi người đều đã mặc áo khoác.
Gió thổi bên hồ, chỉ nhè nhè thôi nhưng cũng đủ làm cho cây lá rung rinh. Lá vằng bay theo làn gió rơi xuống đất. Có lẽ gió lạnh làm lá cây phải run rẩy rời cành. Tôi ngồi xuống một cái ghế đá ven đường, co người lại, không khí xung quanh dường như đang có băng tan, thật lạnh lẽo.
Thời tiết thích hợp để mặc mini juyp và áo sơ mi đã qua rồi, cũng giống như tình yêu của tôi và Y Dương đã một đi không trở lại. Hoặc có lẽ, tình yêu của chúng tôi cũng giống như đến đầu thu thì ta không thể mặc y phục của đầu hạ, có một số việc, một số thứ không thể miễn cưỡng được.
Tôi quay sang một bác lớn tuổi phía sau mượn bật lửa, hút một điếu thuốc. Bác ấy nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ lạ, làm tôi hiểu lầm, đưa thuốc mời bác ấy, bác ấy xua tay với tôi: “Bác bỏ thuốc lâu rồi.”
Bỏ thuốc? Vì sao mọi người đều phải bỏ thuốc? Nếu thế những người dân trồng thuốc lá trên đất nước này sẽ thất nghiệp hết à?
Tôi ngồi đó, mơ màng nhìn đám khói thuốc trước mặt. Còn bác kia ngồi chăm chú nhìn cần câu, người bất động.
“Cô thanh niên này, cháu đang có chuyện gì nghĩ không ra đúng không?” Bác ấy đột nhiên hỏi tôi bằng giọng rất trầm.
Tôi ngây người, cười như mếu: “Bác à, cháu không còn là thanh niên nữa, cháu già rồi.”
Bác ta không quay đầu lại, cũng không nhìn tôi. Khuôn mặt hồng hào, tinh thần sung mãn, xem chừng bác ta là người theo chủ nghĩa lạc quan. Nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy đầu nếp nhăn trên khuôn mặt vui vẻ đó, xem ra, ai rồi cũng sẽ phải già.
“Nếu cháu không phải là thanh niên thì sao lão già ta đây lại còn sống? Bất kể gặp chuyện gì cũng phải tươi cười mà bước qua, đừng mất nhiều thời gian suy nghĩ một việc như thế này. Đợi đến lúc già, hối cũng không kịp.” Nói xong bác ấy giật cần câu. Mồi đã bị ăn hết, nhưng lại không giật được cá, bác ấy cười cười, mắc mồi mới, rồi lại thả câu.
“Bác à, bác bao nhiêu tuổi ạ?” Tôi dập điếu thuốc đang cháy.
Bác ấy vuốt vuốt tóc: “Bác đã bảy mươi hai tuổi rồi.”
Bác ấy nói điều này khiến tôi có một cảm giác khó tả, giống như đột nhiên cảm thấy cuộc sống này rất đáng quý, lại giống như đang tưởng tượng một cái gì đó xa vời.
“Là chuyện tình cảm à?” Bác ta lại khẽ hỏi.
“Vợ bác mất mười một năm rồi, bác sống một mình cho đến nay.” Bác ấy dừng lại một lát, khẽ thở dài: “Lúc đầu bác nghĩ bà ấy bỏ đi rồi, cuộc sống của bác chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Dầu, muối, tương, dấm đều không biết để ở đâu, nhà cửa không biết phải thu dọn thế nào. Căn nhà không có tiếng người, buổi tối bên cạnh là khoảng trống mênh mông. Khi bà ấy mất rồi, bác mới biết bà ấy đã vì bác mà làm bao nhiêu việc, ân tình này cả đời bác cũng không trả hết được. Đã không trả hết thì càng phải sống, sống để nhớ về người đã khuất. Cháu xem, chẳng phải bác vẫn đang sống tốt như thế này sao?” Giọng nói của bác ấy nhỏ dần, êm ái, tôi nhìn thoáng qua thấy ánh mắt bác ấy bao phủ một màu thê lương, khóe mắt khẽ giật giật.
Bác ấy nói: “Người sống thì phải sống cho tốt, vì đời người ngắn chẳng tày gang.”
Một người đã sống bảy mươi hai năm trên đời đương nhiên có thể nói ra những lời khiến người ta cảm thấy khâm phục, tôi nghe xong mà có cảm giác mình đã ngộ ra chân lý.
Không biết từ lúc nào trời có sương mù, sương giăng mờ mờ làm tầm nhìn bị hạn chế. Bác ấy câu được một con cá rất nhỏ, rồi lại thả xuống hồ. Bác ấy thu dọn cần câu và ra về, bóng bác khuất dần trong màn sương mù dày đặc.
Về sau, thỉnh thoảng tôi lại nhớ câu nói của bác ấy: “Người sống phải sống cho tốt, vì đời người ngắn chẳng tày gang.”
Câu nói này có lẽ được rút ra từ kinh nghiệm sống qua bảy mươi mấy năm của bác ấy, có lẽ tôi cũng chỉ hiểu được ở mức rất nông cạn.
Tôi thay một cái áo len dày, thêm áo khoác, và quàng một chiếc khăn len dài, ăn mặc giống như những người xung quanh. Bộ váy ngắn và áo sơ mi này tôi sẽ mang quyên góp cho những người nghèo.
Trên thế giới này chắc cũng chỉ có một người con gái giống như Hứa Y Thần tôi, sang mùa thu rồi còn mặc váy ngắn, áo sơ mi để hoài niệm về một người, tưởng nhớ một mối tình đã chấm dứt cách đó bốn tháng mười tám ngày.
Nhưng con gái mà ngốc nghếch một tí, người khác nhìn vào có lẽ sẽ thấy đáng yêu.
Tối hôm đó, Lăng Sở gọi điện, nói là muốn mời tôi ăn cơm, chuyện này đương nhiên là chuyện tốt. Tôi đứng trước gương trang điểm kỹ càng, rất lâu sau mới mở cửa đi ra. Hứa Y Thần tôi chẳng thay đổi chút nào, vẫn vóc dáng cao cao, mềm mại, dịu dàng, chỉ là so với trước đây, tôi có gầy hơn một chút, mắt trũng sâu hơn một chút.
Tôi làm ra dáng rất thục nữ bước vào cửa, cô nhân viêc tiếp tân tươi cười niềm nở đón tôi. Dáng vẻ ấy thật khiến tôi cảm động.
“Y Thần, trông em cứ như vừa đi thám hiểm Bắc Cực về ấy.” Thấy tôi mặc nhiều áo như vậy, Lăng Sở nói mỉa mai.
“Nhận xét này không hợp, chị cả của anh là tôi vừa mới tham dự tang lễ về.” Anh chàng phục vụ đứng bên cạnh ít nhiều làm tôi lúng túng. Lăng Sở đúng là đồ mặt dày, nhơn nhơn lấy thực đơn giơ ra trước mặt tôi.
“Cho tôi mộc nhĩ trộn mù tạt.” Tôi phải tìm mỏi mắt mới thấy một món ăn mà tôi nghĩ rằng Lăng Sở sẽ sợ.
Lúc thức ăn được mang ra, tôi lấy đũa gắp đầy mộc nhĩ trộn mù tạt trong đĩa vào bát cho Lăng Sở. anh ấy cười cười, bỏ những thứ tôi mới gắp ra khỏi bát. Tôi tức giận nhìn anh ấy đúng một phút.
“Không được bỏ đi.” Thấy Lăng Sở muốn ăn món khác, tôi bất mãn nhìn anh ấy, còn lấy đũa gõ gõ xuống bàn để cảnh cáo.
Tên tiểu tử đó cũng biết điều, vội vàng gắp hết mộc nhĩ vào bát.
“Ăn đi, đừng có ngại.” Thậm chí, sau đó tôi còn thêm một câu: “Đừng khách sao, đều là người quen cả mà.”
Có lẽ người khác nhìn vào sẽ thấy đây là một cảnh tượng rất thân tình, nhưng có ai biết được Lăng Sở sợ nhất là phải ăn mù tạt.
Tôi nhìn Lăng Sở, thấy con ngươi sẫm màu loáng nước. Lăng Sở dùng khăn giấy bịt mũi, những giọt nước mắt như sắp chảy xuống. “Đàn ông con trai mà khóc thì thật là ủy mị quá.” Tôi cười nói với Lăng Sở.
“Y Thần, ăn đi.” Lăng Sở rất chăm chú nhìn tôi.
“Được.” Không biết vì sao tôi lại trả lời một cách rất sảng khoái.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi ăn mù tạt. Trước đây tôi mới chỉ nhìn người khác ăn, thấy ai cũng phải cau mày, nhắn mặt nên tôi cũng không đủ dũng cảm nếm thử. Món này rất kén người ăn, nên không phải món tôi muốn ăn.
Nước mắt cứ thế chảy xuống, tôi nói bằng giọng đầy bi thương: “Sao lại… khó ăn thế này?”
Lúc này trong lòng tôi rất hối hận, vì lúc nãy còn đi theo anh phục vụ bảo là phải cho thật nhiều mù tạt, nếu không đừng mong tôi trả tiền. Xem ra anh ta rất chú ý đến lời dặn dò của tôi, và còn làm thật nữa.
Tự làm tự chịu có lẽ chính là như thế này đây, bị báo ứng cũng nhanh quá đi mất. Hóa ra không phải là không có báo ứng, mà chỉ là đôi khi báo ứng đến phút cuối mới xảy ra mà thôi.
Cuối cùng Lăng Sở cũng đã không còn chảy nước mắt nữa, tôi nắm tay anh ấy vẻ đồng cảm.
Sau đó, Lăng Sở như nghiện món này, còn bảo nhân viên phục vụ mang thêm một đĩa, và phải cho thật nhiều mù tạt. Tôi ăn cùng anh ấy, nước mắt không ngừng rơi. Đến lúc cuối, hai chúng tôi cùng khóc ròng, cứ như thể chúng tôi đang cùng gặp phải chuyện gì đó rất đau lòng.
Anh chàng phục vụ mang thức ăn lên đờ đẫn nhìn hai chúng tôi một hồi, không biết là vì nghĩ rằng hai chúng tôi mới bị mất cắp hay bị thất tình mà anh ta đứng đó “thưởng thức” chúng tôi hồi lâu rồi mới chịu đi.
Đây là lần đầu tiên tôi coi mình với Lăng Sở là một cặp, nhận là “chúng tôi”, hóa ra khoảng cách giữa con người cũng tùy lúc mà gần, hay xa.
Nước mắt của Lăng Sở rơi trên vai tôi. Hóa ra đàn ông cũng có thể mềm yếu như thế này, vậy thì không biết sau khi chia tay tôi, Y Dương có khi nào như thế này không?
Lúc đứng lên thanh toán, tôi mới phát hiện ra có những ánh mắt hết sức dị thường đang nhìn về phía chúng tôi. Cô nhân viên thu ngân gượng cười với tôi, ánh mắt cũng giống như của những người đằng sau kia. Sau khi lấy thêm mấy cái khăn giấy, tôi mới đi ra.
Vị mù tạt vẫn còn trong miệng. Tôi thề, lần sau không bao giờ ăn cái đồ quỷ này nữa. Đương nhiên là tôi không nói ra mà chỉ nghĩ vậy thôi.
“Đã nghiện chưa?” Lăng Sở hỏi tôi.
“Cũng hơi hơi.” Tôi cười to như một kẻ thần kinh không bình thường, cười đến nỗi người đi đường phải sởn tóc gáy.
Lăng Sở nắm tay tôi, kích động nói: “Được, lần sau tiếp tục gọi món này.” Xem chừng anh ấy thích mù tạt thật, có lẽ lần sau ăn anh ấy sẽ không còn chảy nước mắt nữa.
Tôi lẩm nhẩm hát một bài hát quen thuộc, ngẩng đầu đón gió, đi về phía trước.
Trong cuộc sống này, có lẽ chẳng có gì là không vượt qua được, sau khi chia tay Y Dương, chẳng phải tôi vẫn sống đó sao? Có lẽ đây là sự hồi sinh.
Ai đó đã từng nói, một người phụ nữ chưa trưởng thành sẽ anh dũng mà chết vì một người đàn ông, còn người phụ nữ trưởng thành sẽ muốn sống vì một người đàn ông.
Nếu như vậy, thật may mắn, tôi đã trưởng thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT