Editor: Jung Tiểu Kú

Công Tôn Sách đang ngồi trong phòng đọc sách của mình, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng đập cửa dồn dập, đoán tiếng động kia cũng biết là có việc gấp, tự nhiên không dám chậm trễ, cấp tốc đứng dậy ra mở cửa, liền thấy vẻ mặt lo lắng của Bạch Ngọc Đường đứng ở ngoài cửa, tóc còn dính nước ướt sũng, trên người chỉ có khoác nhất kiện áo đơn, cái cổ nhỏ phía trong áo như ẩn như hiện, trước ngực nhiễm một tảng máu lớn.

“Bạch hộ vệ, phát sinh cái…”

“Mau đi theo ta!” Bạch Ngọc Đường không đợi Công Tôn Sách nói cho hết lời, lôi hắn hướng phòng chính mình chạy vội.

Ngay lúc Công Tôn Sách âm thầm lo lắng sợ rằng không biết khớp xương lão đầu sẽ bị công phu này túm cho nhuyễn thì hai người đã đến nơi, Công Tôn Sách chưa kịp thở một hơi, lại bị Bạch Ngọc Đường cố sức kéo về phía trước ( Tiểu Bạch ngươi sao lại đối nhân xử thế như thế, phải biết kính già yêu trẻ a ●﹏●), mặc kệ hắn thiếu chút nữa đứng không vững mà ngã mạnh một cái xuống đất. Cũng may phía trước chính là giường lớn với chăn đệm dày của Bạch Ngọc Đường, mới để cho lão nhân gia ông ta may mắn tránh khỏi kiếp nạn..

Thế nhưng khi hắn vừa hồi phục một chút, vừa lúc chống lên nhìn thấy mặt Triển Tiểu Hùng nằm ở trên giường, nhất thời sợ đến mức thiếu chút nữa bệnh tim phát!

Chỉ thấy trên giường nằm chính là vẻ mặt một đứa nhỏ đầy máu, cơ hồ nhìn không ra khuôn mặt, như vậy quả thực vô cùng thê thảm! ( Triển đại nhân hình tượng ngươi thế này thật khinh sợ nga!!! ⊙﹏⊙‖│°)

“Hắn này, đây là xảy ra chuyện gì?!” Công Tôn Sách vốn đã đứng không vững, lại thêm cả kinh hách này làm hắn trực tiếp ngồi bệt trên mặt đất, nói cũng nói không được, thầm nghĩ đến tột cùng là loại người nào lại có thủ đoạn độc ác như vậy, đối một tiểu oa nhi lại nặng tay như vậy! ( người kia vốn là Tiểu Bạch = =|||)

“Cũng không biết xảy ra chuyện gì, mới mời ngươi xem bệnh chứ a!” Bạch Ngọc Đường cấp chính mình nói thầm, hắn cũng không phải đại phu, sao vậy sẽ biết hài tử xảy ra chuyện gì?! Ngày thường không phải thần kinh Tôn lão đầu bình tĩnh nhất sao? Sao đến thời điểm cần thì lại biến thành bộ dạng này?!

“Tại hạ là hỏi hắn vì sao biến thành như vậy.” Họ Công Tôn Sách ai oán từ trên mặt đất đứng lên, thầm nghĩ Trung y chú ý vọng, văn, vấn, thiết, (1) lẽ nào hỏi hài tử này tại sao bị thương như vậy một chút cũng là sai sao T^T” ///?!

Nhưng Bạch Ngọc Đường lúc này đã muốn không còn nhẫn nại, không kiên nhẫn được hướng Công Tôn Sách lớn tiếng rống lên: “Công Tôn tiên sinh ngươi không phải đại phu sao? Ngươi thay hắn bắt mạch chẳng phải sẽ biết hắn là sao lại biến thành bộ dạng như vậy sao? Ai. Đây chính là mạng người, trời ạ, ngươi còn chậm chạp lề mề cái gì?!”

Này Công Tôn lão nhi có đúng hay không lớn đầu mà không có khôn hay không?! (Orz Tiểu Bạch, là ai đầu óc bất hảo đây a?!)

“Thế nhưng ngươi cũng phải phối hợp với đệ tử, đệ tử mới chẩn bệnh tốt cho hắn a TAT.” Công Tôn Sách quả thực muốn khóc không ra nước mắt, lẽ nào thực sự là già rồi sao, cùng người trẻ tuổi nói chuyện không được nữa rồi sao?!

Nhưng thấy Bạch Ngọc Đường bên kia cuối cùng một tia tính nhẫn nại cũng bị thổi bay lên chín từng mây rồi, trực tiếp nổi trận lôi đình đại rống lên: “Đúng vậy hắn bị bệnh, cũng không phải ta có bệnh! Ngươi còn không mau nhanh chữa bệnh cho bệnh nhân! Muốn ta phối hợp ngươi cái gì đây?!”

“…” Công Tôn Sách hoàn toàn không nói gì, người đại phu nào gặp gỡ người nhà bệnh nhân như vậy sợ rằng đều phải rơi lệ chạy vội a.

Công Tôn Sách cuối cùng chỉ còn cách buông tha ý niệm muốn hỏi bệnh tình bệnh nhân trong đầu, cầm lên cánh tay nhỏ bé trắng noản mềm mại của Triển đại nhân ( nha chính mình bị 囧 tới nơi rồi = =|||) tinh tế chẩn mạch.

Một bên Bạch Ngọc Đường sợ quấy rối hắn khám và chữa bệnh, liền nén lửa giận lại, thậm chí hô hấp cũng không dám phát ra tiếng, chỉ sợ ảnh hưởng tới Công Tôn đại phu, nhưng ánh mắt lại mở thật to, chăm chú nhìn Công Tôn Sách, chờ hắn nói ra kết quả.

Đã thấy lông mày Công Tôn Sách dần dần nhíu lại, trong miệng lại thì thào lẩm bẩm: “Kỳ quái… Thực sự là kỳ quái a…”

Bạch Ngọc Đường thấy biểu tình của hắn cứ như thế, cũng nhịn không nổi nữa, tiến lên nắm cánh tay hắn lắc lắc hỏi: “Hắn sao vậy? Có đúng hay không trúng độc rồi?!”

Công Tôn Sách là một văn nhược thư sinh, cánh tay bị y cầm sinh đau, để tránh da phải chịu khổ, vội vàng trả lời: “Bạch hộ vệ, ngươi đừng kích động! Hắn không có việc gì! Nhìn tình trạng hắn đều không phải tình trạng độc phát tác!”

Nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn cầm lắc tay hắn không tha, không nghe theo mà cũng không buông tha nói: “Vậy hắn sao vậy lại lưu nhiều máu mũi như vậy?!”

Công Tôn Sách chảy đầy mồ hôi, nguyên lai vì sao mà hắn lưu máu mũi thành như vậy?! Nhưng lưu nhiều như thế cũng quá khoa trương a! Hắn còn tưởng rằng là bị người nào đó đánh cho ni!

Ngực mặc dù không nghĩ như thế, ngoài miệng cũng không dám chậm trễ, lập tức đáp: “Hắn nội tức bình thản, lục phủ ngũ tạng cũng đều không chịu bất luận cái tổn thương gì, chỉ là tim chẳng biết tại sao đập thập phần gấp, đệ tử đoán rằng đại khái đây chính là nguyên nhân hắn lưu nhiều máu mũi.”

Ai biết Bạch Ngọc Đường vừa nghe lời này càng nổi giận đùng đùng, gấp đến độ hét lớn: “Đây còn không phải là có việc?! Bằng không nếu êm đẹp sao lại đập dồn dập như vậy?”

“Này…” Họ Công Tôn Sách như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy cái cổ nho nhỏ ẩn hiện dưới cánh áo đơn vì kinh qua một phen mà phất phơ bên này rồi lại bên kia, rồi mở rộng ra, trên đầu ẩm ướt chưa khô, cách đó không xa là bồn tắm còn có nhiệt khí toả ra… □ ||

Hài tử này…

“Bạch hộ vệ, ngươi hảo hảo hồi tưởng một chút hắn mới vừa rồi là bị kinh hách hoặc là kích thích gì? →→ “

“Không có a, vừa rồi chính là ta đang tắm, hắn nằm ở trên giường, trong phòng cũng không có bất kì ai nữa, ta tắm đắc hảo hảo, đột nhiên vừa quay đầu lại thấy hắn biến thành như vậy.” Bạch Ngọc Đường nỗ lực hồi tưởng chuyện vừa phát sinh, nhưng thủy chung để ý không ra manh mối.

“…” Quả nhiên là như vậy = =|||

“Lẽ nào… Là hắn đang ngủ rồi gặp ác mộng?!”

“Bạch hộ vệ…”

“Đúng, nhất định là như vậy! Hắn không lâu trước đó bị nhiều người xấu truy sát như vậy, ngực nhất định sẽ lưu lại bóng ma!”

“Bạch hộ vệ…”

“Ai, ta sao vậy như thế sơ sẩy, sao vậy có thể cho hắn một người ngủ ni?! Ta hẳn là nghĩ đến hắn sẽ sợ a!”

“Ách, Bạch hộ vệ…”

“Ta đã biết, nếu như ta chấp nhận cùng nhau ngủ với hắn, hắn sẽ không còn sợ nữa. Ân! Cứ như thế lo liệu!” ( như vậy Triển đại nhân sẽ chết càng nhanh hơn ﹏|||)

“Cái kia, Bạch hộ vệ…”

“Tiểu Hùng, ngươi không cần sợ, ca ca đến cùng ngươi ngủ. Được rồi, Công Tôn tiên sinh, nếu như không có việc gì ngươi có thể đi ra ngoài a, chúng ta cần phải đi ngủ rồi.”

“…” Ai, quên đi, đứa bé kia sớm hay muộn cũng phải học cách thích ứng, cứ như vậy sẽ hình thành thói quen ⊙﹏⊙‖│°, tiểu hài tử đổi nhiều huyết đối với sau này phát triển càng có lợi hơn…

CHÚ THÍCH:

(1) Vọng, văn, vấn, thiết: bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là “tứ chẩn”.

p/s: editor mỗi lần làm là mỗi lần sái quai hàm mong mọi người bình tĩnh, không ăn uống hay làm gì để tránh kích động mà lại đi ném dép ta vì không báo:”>:”> Bạch ca ca cũng quá kinh khủng đi J

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play