” Triển Chiêu, đây là Bạch gia gia cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi còn không có xuất hiện, kia gia gia chỉ còn có một đường… tự mình đi xuống dưới đó tìm ngươi … ” Thân ảnh màu trắng lần nữa kiên định, trực tiếp đứng ở bên ngoài đồng võng trận
nhìn vào cửa trận bên trong lẩm bẩm tự nói.
Cơ quan bên trong Trùng Tiêu lâu, y lần trước đến, một lúc sau đã mò ra được tám chính phần mười rồi, lần này trở lại thì giống như cưỡi xe nhẹ đi đường quen ( thông thạo, quen tay nên dễ làm) duy chỉ có đồng võng trận, y mặc dù đã rõ ràng chỗ của các cơ quan thế nhưng nếu chỉ dựa vào một mình y lẻ loi căn bản là không cách nào phá giải được!
Mà Bạch Ngọc Đường sở dĩ cũng không coi nơi đó là chỗ nguy hiểm, là bởi vì y tin tưởng, bất luận thành công hay là thất bại, y cũng sẽ đạt được mục đích của mình ── từ nay về sau, y có thể vĩnh viễn cùng Triển Chiêu ở cùng một chỗ. Chỉ bất đồng là không biết là sống hay chết mà thôi….
Dùng sức nắm chặt Họa Ảnh trong tay, tay trái không tự chủ được mà xoa lên chỗ vùng bụng đã hơi nhô lên, chậm rãi cúi đầu ôn nhu nhìn điểm nhú lên, nhẹ giọng nói:” Bảo bối, cầu nguyện cho phụ thân đi! Tin tưởng phụ thân, rất nhanh, sẽ có người cùng ta thương ngươi, yêu ngươi!” Trong khoảng thời gian từ đó đến nay, động tác này cơ hồ đã trở thành thói quen của Bạch Ngọc Đường, những cũng chính vào lúc này, tận sâu trong nội tâm của y mơ hồ gợi lên một tia hư không, tựa hồ… tựa hồ còn thiếu một cái gì đó rất trọng yếu?
Dùng sức lắc lắc đầu cố gắng gạt đi những cảm giác phiền não khiến người ta mềm yếu vô lực, gương mắt hướng đến mục tiêu của mình nhìn xa ──
Ngay giữa đại sảnh, trên xà ngang không kiêng nể gì treo một hộp gấm cùng với đại ấn, nghĩ cũng biết chắc chắn trong đó là minh thư ( thư liên minh) cấu kết của Tương Dương Vương cùng Liêu quốc, rõ ràng khoe ra một kiểu” Ta liền ở chỗ này đợi, xem ngươi có bản lãnh hay không qua lấy, cử chỉ khiêu khích, cho thấy giờ phút này, Tương Dương Vương có bao nhiêu lớn lối!
Bạch Ngọc Đường nhất thời bị hình ảnh trước mắt chọc giận, thi triển kinh công vọt người nhảy lên, trong nháy mắt liền bay đến chính giữa đại sảnh, một tay bắt lấy xà ngang trên phòng, một tay kia liền mang đại ấn cùng minh sách.
Nhưng trận đồng lưới lần này rõ ràng là tinh diệu hơn rất nhiều, cái chốt kia mặc dù hiện tại bị kéo lên thế nhưng không bởi vì vậy mà lập tức mở ra, đến nỗi sau khi sợi tơ bị kéo đến rách, đột nhiên hộp gấm cùng đại ấn mất đi trọng lực tác động lên nên mới có thể mở ra. Như vậy, cho dù có được người cảnh báo trước mà đề phòng, trực tiếp dùng ám khí đem sợi tơ kia cắt đứt thì cũng sẽ dính chiêu.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường đột nhiên giật mình nắm lấy cái xà ngang kia, cuối cùng ” cạch ” một tiếng, từ trong không trung tách ra, chậm rãi nghiêng sang hai hướng. Mới đầu y còn có thể miễn cưỡng nắm chặt. Thế nhưng góc chếch ngày càng gia tăng đã kéo theo thể lực của y giảm xuống, mà lại bởi vì mặt ngoài của xà ngang hết sức bóng loáng, Bạch Ngọc Đường mặc dù lực cánh tay siêu lớn, cũng tự biết sợ là chỉ chống đỡ không được bao lâu …
Mà cùng lúc đó, theo một trận thanh âm ” xịch “, Bạch Ngọc Đường liền nhìn thấy từ phía dưới sàn nhà dần dần hiện ra bốn khe hở hướng ra bốn phía, phân ra tám nửa, lật xuống phía dưới, tiếp theo bên dưới các tầng của sàn nhà cũng theo thứ tự tách ra rồi lật xuống, có thể đoán được cả Trùng Tiêu lâu cuối cùng sẽ biến thành một vực sâu không đáy, không có nơi nào để đặt chân! ( ta bất lực = =| mọi người hãy tưởng tượng cái vực ý từ cái sàn nhà bằng phẳng, tách từ một chỗ thành tám hướng rồi dần dần đất đá bên cạnh rơi xuống cái hố đó và cái sàn nhà biến thành một cái vực = = || mọi người hiểu được không?:-s)
Xem ra một mình tình nguyện chờ đợi mấy tháng nay bất quá chỉ là ảo tưởng tốt đẹp thôi, con mèo kia thật ra đã không còn trên đời này nữa, nếu không trong lúc như thế này hắn còn chưa có xuất hiện!
Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Đã như vậy, Ngũ gia sẽ theo ngươi cùng đi …
“A a a a a ──!!!”
Đang trong lúc Bạch Ngọc Đường chuẩn bị buông tha cho mọi cố gắng mà hoàn toàn buông tay, đột nhiên từ phía dưới truyền đến một trận âm thanh kêu thảm thiết thê lương từ xa đến, tiếp theo chính là ” ùm ” một tiếng, tựa như là có người cũng tiến vào trong đồng lưới trận. Sau đó chính là một trận cung nỏ rào rào như châu chấu, thanh âm chém giết loạn cào cào!
Bất quá cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên kia là một thanh âm lo lắng mà y vô cùng quen thuộc:” Ngọc Đường, ngươi hãy kiên trì thêm chút nữa! Ngàn vạn lần chớ có buông tay!”
Bạch Ngọc Đường mạnh mẽ mở mắt ra, nhìn về phía phát ra thanh âm kia, liền thấy người mà mình chờ đợi rất lâu, tưởng rằng đã không thể nào gặp lại nữa. Miêu đại nhân đang bò lại phía trước cửa sổ, lo lắng hướng mình phất phất tay. Điều này làm cho Bạch Ngọc Đường trong thoáng chốc lại nổi lên hi vọng, một lần nữa nhắm chặt hai mắt lại cố gắng tụ khí toàn thân, thật sự là kiên trì được tới khi tiếng binh khí ngừng hắn, cuối cùng cũng chống đỡ không nổi mà buông lỏng tay.
Bất quá lần buông tay này, trong lòng Bạch Ngọc Đường không phải là tuyệt vọng mà tràn đầy an tâm…
Rất nhanh liền cảm nhận được có một cánh tay vững vàng kiên cố mạnh mẽ ôm lấy mình, Bạch Ngọc Đường cũng thuận thế vươn ra hai cánh tay giống như đáp lại mà ôm lấy cổ người đó. Dường như bọn họ giờ phút này không phải đang ở trong Trùng Tiêu Lâu một nơi giống như địa ngục như thế này mà đang ở giữa bầu trời bao la xanh thẳm, hưởng thụ từng giờ từng khắc yêu đương cùng người thương mến giữa bầu trời! Bay giữa hạnh phúc!
Đợi đến lúc cuối cùng cũng hạnh phúc ôm chặt lấy nhau rơi vào trong đồng võng trận, những thứ như cung nỏ, lưỡi dao sắc bén đã sớm toàn bộ bắn hết giờ hầu như không còn nữa. Vì vậy cũng không có thương tổn đến hai người.
Bạch Ngọc Đường cảm giác được thân thể đang dần dần rơi xuống mới từ từ mở mắt ra. Nhưng vừa mở mắt ra liền thấy ngay ở giữa của đồng võng là một sinh vật không rõ hình dáng, khắp người máu me đầm đìa. Nhìn thấy một màn này mặc dù Bạch Ngũ gia là một người có kiến thức rộng rãi thế nhưng cũng không khỏi rùng minhg một cái. Nếu là Triển Chiêu chậm một bước … Bản thân mặc dù không sợ hãi chuyện sống chết của mình, nhưng nếu chết mà có bộ dạng như thế kia thì cũng quá …. cái kia đi! Huống chi trong bụng mình còn có hài tử. Tiểu sinh mạng này còn chưa kịp liếc mắt nhìn thế giới bên ngoài vậy mà thiếu chút nữa đã cùng mình đi xuống Hoàng Tuyền! Bạch Ngọc Đường nghĩ tới đây bất giác cảm thấy sợ, lòng bàn tay không khỏi đổ đầy mồ hôi ( Tiểu Miêu Thử: phụ thân bây giờ là mới nghĩ đến người ta a lệ chảy ròng …)
Còn chưa có kịp suy nghĩ nhiều, mùi máu tươi càng ngày càng đậm khiến cho dạ dày một trận bứt rứt, lập tức che miệng nhưng không thể kìm được muốn nôn:” Ách… Nôn …”
Thấy Bạch Ngọc Đường nôn đến nỗi nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống, trong lòng Triển Chiêu nhất thời xoắn lại, theo thói quen bắt đầu giở trò vừa kiểm tra toàn thân đối với Bạch Ngọc Đường ( Miêu đại nhân, đã thực sự là Tiêu Miêu Miêu rồi = =) vừa lo lắng cùng khẩn trương hỏi thăm:” Ngọc Đường, ngươi không sao chứ? Không phải lại bị thương rồi chứ?!”
Miễn cưỡng cưỡng chế lại cảm giác khó chịu, Bạch Ngọc Đường có chút không được tự nhiên lấy tay đẩy ra cái kẻ đang lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà giờ trò mèo cào, thế nhưng trên mặt lại có chút phiến hồng. Vì che dấu xấu hổ của mình, ánh mắt lại chuyển đến chỗ đống máu kia nói:” Ngũ gia không có chuyện gì! Chẳng qua là.. có chút khó chịu trong người thôi! ” Nhưng vừa mới nhìn thoáng qua lại như bị điện giật mà đem ánh mắt thu trở về, vội vàng che miệng phòng lại muốn phun nữa.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường có thể lại muốn ói nữa, vội vươn tay ta vỗ lưng, giúp y thuận khí, ánh mắt cũng nhìn về đống máu kia, khuôn mặt đau lòng phụ họa:” Nói cũng đúng, người này là bị vãn tiễn xuyên thân, chết rồi nhưng ngay cả tứ chi, mặt mũi cũng không có thể nhìn ra, thật là thê thảm không nỡ nhìn a!”
Nhưng Bạch Ngọc Đường khi nghĩ đến cảnh người nọ chết đã cảm thấy buồn nôn, vốn đã không muốn đề cập đến những chuyện liên quan đến hắn, thế nên mới hỏi ngược lại:” Đúng rồi, Miêu nhi, mới vừa rồi làm sao ngươi tới đây được, mà không bị rơi xuống đồng võng trận kia?” Không nghĩ tới đần Miêu này cũng có mấy phần thông minh, tài trí, hoàn hảo có thể nắm rõ như lòng bàn tay những cơ quan ở trong Trùng TIêu lâu này. Không chỉ tránh thoát được nhiều cơ quan mà còn biết tìm người đến chết thay để có thể phá vỡ trận địa này mà bay đến giải cứu Ngũ gia ( = =|||). Cũng may con mèo này nghĩ ra phương pháp phá giải nếu không cả nhà bọn họ ba người chỉ sợ hôm nay đã cùng chôn dưới trận địa ở Trùng Tiêu lâu này rồi. Xem ra chính mình đã thực sự có chút coi thương con mèo đần này rồi. ( Ngũ gia ngươi sai rồi a là tố đánh giá cao Miêu đại nhân nhà ngươi a ORZ…)
Lại nghe thấy Triển Chiêu hết sức ” khiêm nhường ” đáp lại:” Triển mỗ vừa mới bước vào Trùng Tiêu lâu là đã phát hiện ra nơi này được giăng đầy cơ quan, là thiên la địa võng. Thể nhưng ta lại không giống Ngọc Đường hiểu được thuật ngũ hành, xông vào sợ là không dễ dàng. Vì vậy tránh hi sinh vô ích, ta liền trực tiếp từ cửa sổ bò lên. Chính vì thế nên mới không rơi vào trận địa đồng lưới này. ( = = bbbbb thì ra như vậy cũng có thể?!!!)
Bạch Ngọc Đường khóe môi hung hăng co giật:” Vậy ngươi vì sao lại nghĩ đến tìm một người chết thế?” Cái này sẽ không phải là do may mắn đi?!
Lại thấy bộ mặt Triển Chiêu vô cùng đau đớn mà bày ra bộ dạng thật tâm sám hối nói:” Triển mỗ cũng không phải là chủ tâm muốn hại chết vị tiểu huynh đệ này đâu. Khi đó ban đầu chỉ muốn đánh ngất hắn để mong mượn tạm bộ y phục trên người để dùng một chút. Thế nhưng lại nghĩ nếu thân thể lõa lồ của hắn mà bị nhìn thấy thì không hay lắm thế là liền đem hắn vào trong Trùng Tiêu lâu này. Bất quá sau khi bởi vì muốn trèo tường vào mà lại mang theo hắn thì lại có chút không tiện thế nên mới để hắn lại trong lâu. Triển mỗ thật không biết cái sàn kia thế nhưng lại cứ như vậy tách ra! Mặc dù hắn là vì Tương Dương Vương mà bán mạng, nhưng dù sao thì cũng chỉ là phục tùng mệnh lệnh của người khác, không đáng tội chết a!” Vị huynh đệ kia, Triển mỗ thực sự xin lỗi ngươi a TAT! ( mọi người hẳn là đã đoán được nguyên nhân vì sao Miêu đại nhân lại muốn mượn y phục của vị nhân huynh này rồi chứ CJ nhìn trời …)
Bất quá cùng lúc đó, Miêu đại nhân cũng hiểu được một chuyện. Đó chính là ── Ngọc Đường nói quả thật không sai. Cơ quan trong Trùng Tiêu lâu quả thật chỉ như ” một bữa ăn sáng “, sớm biết thế mình mang theo một hòn đá ném vào cũng được a TAT….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT