Công Tước ôm lấy Karl đã ngất xỉu trở lại sơn trang của khu săn bắn, đem Karl đặt lên giường của mình, nhìn khuôn mặt thanh tú của Karl, trong lòng thầm nghĩ 『 Karl, em cuối cùng cũng là của ta. 』 trên mặt trên mặt lộ ra nụ cười tươi. Đúng lúc này, Karl từ từ tỉnh lại, thấy Công Tước cười tủm tỉm, “Công Tước?”
“A, Karl, em tỉnh.” Nét cười trên mặt Công Tước vẫn không giảm, “Sao vậy, thấy chỗ nào không thoải mái sao?”
“Cái kia… Cái kia… Tuyết Sư không phải đã đem ngài cắn… Cắn…” Karl không thể nói hết được câu Tuyết Sư cắn chết Công Tước.
“Ha ha, ” Công Tước sờ sờ tóc Karl, nói: “Đó là chuyện bắt buộc khi Hợp Thể. Hiện tại, ta cùng Tuyết Sư hiện đã là một người. Em hiểu chưa?”
“Một người?” Karl còn có chút không hiểu rõ.
“Nói cách khác, ta hiện tại cùng Tuyết Sư dùng chung một thể xác. Khi ta muốn biến thành Tuyết Sư, vẫn có thể làm được. Em sẽ không lo không được gặp Tuyết Sư nữa.” Công Tước liếc mắt một cái liền xem thấu tâm tư của Karl, đơn giản giải thích.
“Thật vậy sao?” Nháy mắt, mắt Karl sáng lên, vội vàng hỏi rõ: “Vậy… Vậy bây giờ Công Tước có thể biến liền cho em xem không?”
Dưới ánh mắt chờ mong của Karl, Công Tước lộ ra nụ cười xấu xa, “Vậy phải xem biểu hiện của em đã!” “Xem em?!” Karl khó hiểu nhìn Công Tước.
“Em hôn ta, ta liền biến. Bằng không, cả đời này ta cũng không biến thành Tuyết Sư.” Ánh mắt Công Tước lóe lên tia gian xảo, 『 ha ha, xem ra sau này có thể dùng chiêu này chiếm tiện nghi của Karl rồi… Hắc hắc… 』
Karl cúi đầu suy nghĩ yêu cầu của Công Tước, căn bản không thấy được biểu cảm xấu xa của Công Tước. Ngẩng đầu, xác nhận lại nói: “Em hôn liền biến cho em xem?”
“Tất nhiên! Ta, Phillip Laurence Stewart, từng nói láo bao giờ chưa?!” Công Tước khẳng định hùng hồn nói.
Karl quyết định, nói: “Ngài trước tiên nhắm mắt lại.” Hít sâu vài lần, chậm rãi tới gần Công Tước, càng tới gần, khuôn mặt hoàn mỹ từng milimet cùng hơi thở của một người đàn ông trưởng thành từ Công Tước lập tức đập vào mặt. Cuối cùng, môi của Karl chạm tới Công Tước, nhưng chỉ một giây sau, Karl vừa định rời khỏi, bàn tay to lớn của Công Tước đã ấn lên ót của Karl, Karl muốn kháng nghị, mở miệng thì bị Công Tước bắt được khe hở, đem chiếc lưỡi linh hoạt dò xét đi vào, đem khoang miệng của Karl liếm một vòng, lại hút lấy môi dưới của Karl, mãi đến khi Karl bởi vì thiếu không khí phải vỗ vào vai Công Tước thì ngài mới dừng lại.
Karl hít lấy từng đợt không khí, Công Tước lại như chưa thỏa mãn tiến lên hôn hôn tai Karl, rồi mới, ở bên tai thổi khí: “Hiện tại ta liền biến cho em xem, được không.”
Công Tước đứng dậy, đi cách giường hai ba bước thì dừng lại, bắt đầu cởi đồ. Khi trên người Công Tước chỉ còn quần lót, Karl hét lớn: “Công Tước, ngài sao lại phải cởi sạch đồ ra a?” Nói xong, đưa tay lên che hai mắt của mình lại.
Công Tước khó hiểu nhìn Karl, bình tĩnh nói: “Em từng thấy Tuyết Sư mặc quần áo sao?! Đương nhiên phải cởi sạch rồi mới biến được a.” Nói xong, đem vật cuối cùng che cơ thể mình tuột xuống. Bắt đầu sư biến…
Đột nhiên, Karl cảm thấy được có một vật gì đó ẩm ướt liếm tay của mình, mới phát hiện Công Tước bản thân đã biến thành Tuyết Sư. Karl cao hứng ôm lấy Tuyết Sư, Công Tước thuận thế đem Karl đè ngã xuống giường, liếm mặt cùng cổ của Karl. Karl không ngừng trốn tránh, vừa cười miệng vừa hét lên: “Không chơi nữa… Không cần liếm… Đều là nước miếng…”
Lúc này, Tuyết Sư mở miệng nói chuyện, “Không thích? Nhưng mà, ta cảm thấy được em rất đáng yêu a!” Nói xong, lại ở trên mặt Karl tiếp tục liếm láp. “Sau này đừng gọi ta là Công Tước nữa, tên của ta là Phillip.”
“Nhưng mà, không hợp quy củ đâu.” Karl ôm Tuyết Sư nói, “Trước mặt người khác, Karl gọi chúa thượng là Công Tước, khi không có ai thì gọi là Phillip, được không?” Công Tước trở mình liếc mắt thường, miễn cưỡng chấp nhận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT