“A!! Dừng lại!! Tuyết Sư! Dừng lại!!!” Tôi cảm giác được có một trận gió đập vào mặt, ngẩng đầu thì thấy, Tuyết Sư giống như bị điên lao nhanh về phía tôi, tôi theo bản năng gào to, và dùng tay chân loạng choạng lui về phía sau.
“Ha ha!!” Nghe thấy một trận cười quen thuộc vang lên trên đầu tôi, “Tuyết Sư!” Theo tiếng gọi của người nam nhân trên người Tuyết Sư, Tuyết Sư chậm rãi dừng bước lại.
“Đứa ngốc, có như vậy mà cũng sợ hãi sao?” Công Tước xuống khỏi người Tuyết Sư, sờ đầu của tôi, dùng giọng điệu sủng nịnh cưng chiều nhất nói: “Cũng không phải chưa từng thấy Tuyết Sư chạy nhanh. Ta cũng sẽ không tổn thương em mà.”
Công Tước nhìn thấy mắt của tôi rơm rớm nước mắt, tiếp tục dụ dỗ nói: “Không phải không có việc gì rồi sao, lần sau ta không dọa em nữa được chưa nào.”
Tôi nghe thấy sự cưng chiều trong giọng của Công Tước, nhân cơ hội làm nũng nói: “Nhưng mà, người ta vẫn vẫn sợ lắm mà. Tuyết Sư to như vậy, lại đột nhiên lao tới, ai mà không sợ chứ!” Tôi đối với Công Tước càng ngày càng càng không có e ngại nữa, trong giọng nói cũng càng ngày càng mềm.
“Được, được, ta sẽ không dọa em nữa.” Công Tước cười nói: “Đi thôi, chúng ta trở về.” Nói xong, Công Tước ôm tôi đi vào phòng ngủ.
“Công Tước, em thật sự phải cùng người đi tới khu săn bắn Tử Kim sao?” Tôi nhìn Công Tước, nghịch bông hoa trên áo Công Tước, hỏi.
“Ừ.” Công Tước gật gật đầu, “Chẳng lẽ Jack không nói cho em biết?”
“Quản gia chỉ là nói cho em biết, phải đi theo người tới khu săn bắn Tử Kim.” Tôi đáp.
“Hừ” Công Tước giống như là không vui lắm hừ một tiếng.
“Có chuyện gì sao ạ?” Tôi không hiểu hỏi.
“Không cái gì, em trước tiên thu dọn đồ đạc. Sau này sẽ nói cho em biết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT