Mặc Xá Lý thả lỏng thân thể, tựa lưng vào ghế ngồi, có chút không yên lòng nghe sứ giả Olympus kích động diễn thuyết:
“Ôi! Đồ Ân tội nghiệp! Hắn cứ như vậy bị ném vào giữa chiến trường! Bệ hạ! Đây chính là trái pháp luật, bệ hạ!”
“Đúng vậy.” – Mặc Xá Lý chân thành nói – “Ta cũng đối với chuyện này biểu hiện tiếc nuối sâu sắc.”
Quan ngoại giao đại khái không dự đoán được hoàng đế bệ hạ lại có thể vô sỉ đến trình độ này, nghẹn thật lâu mới không cam tâm nói:
“Bệ hạ, ta nghe nói ngài cũng vừa từ G tinh trở về…”
“A, không sai.” – Mặc Xá Lý gật đầu – “Như vậy, mọi người hẳn là đều nhìn ra, ta còn làm tinh thần dấu hiệu. Bất quá───” – Y nhìn về phía Dẫn đường có tinh thần hệ linh dương, châm chọc cười cười – “Không liên quan gì đến hắn.”
Quan ngoại giao trừng lớn mắt, có chút không thể tin được nhìn về phía Đồ Ân, chỉ thấy hắn đang uể oải cúi đầu, tựa hồ không có phản ứng gì với chuyện bên ngoài.
Kỳ thật không chỉ là hắn, mặt Polly cũng bắt đầu đỏ ửng từ lúc Mặc Xá Lý tiến vào phòng. Tuy rằng nàng có vẻ cực lực khắc chế, nhưng tình thần hệ của nàng – bạch khổng tước cao ngạo, đã sớm khẩn cấp giương cánh, thong thả đi qua đi lại, phần đuôi rực rỡ xòe rộng vẫy vẫy.
“Nàng hiện tại khẳng định hối hận không sớm che giấu tinh thần hệ lại.” – Tristana lặng lẽ kề tai Lâm Đống Lương nói nhỏ, có vẻ sung sướng khi người gặp họa – “Trước khi gặp được Thần cấp áp chế, căn bản là không ai hiểu. May mắn bệ hạ đã làm tinh thần dấu hiệu, bằng không nàng chắc chắn sớm quỳ trên mặt đất cầu điều giáo.”
Lâm Đống Lương nhún vai:
“Ngươi không phát hiện Berlin phu nhân đã tức giận đến méo miệng rồi sao?”
Berlin phu nhân tuy rằng là người thường, nhưng trạng huống của Polly chỉ cần bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra. Sắc mặt bà không thể gọi là dễ nhìn, nhưng thân là Thiết Nương Tử đã chấp chính hơn 40 năm, bà rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
“Bệ hạ.” – Berlin phu nhân chậm rãi nói – “Vì an toàn của ngài, Dẫn đường đã được ngài dấu hiệu tất yếu phải qua học viện Averio thẩm tra và đăng kí.”
Mặc Xá Lý đồng ý:
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
“…” – Berlin đại khái không ngờ tới hoàng đế lại phối hợp đến vậy – “Kia, thỉnh ngài cho ta biết tính danh của hắn.”
Hoàng đế mở to mắt nói dối:
“Ta không biết, các ngươi không thể tự đi tìm sao?”
Berlin phu nhân: “…”
“Chờ… chờ một chút, bệ hạ!” – Sứ thần Olympus kích động – “Chúng ta có gene Thần cấp Dẫn đường, khi Hạ Lộ đại nhân còn tại thế đã từng hứa hẹn…”
“Ngươi tựa hồ quên một chuyện, đại nhân.” – Mặc Xá Lý bình tĩnh ngắt lời, mặt nạ trên mặt hắn phiếm lên tia sáng băng lãnh – “Ta mới là hoàng đế, mà ‘hắn’ (ở đây chỉ Hạ Lộ) cũng không phải của các ngươi, đừng mưu toan dùng biện pháp khống chế Hạ Lộ để khống chế ta.”
“…” – Quan ngoại giao sợ tới mức thầm nuốt một ngụm nước miếng.
Mặc Xá Lý cười cười:
“Như vậy ngươi chắc cũng nghe nói một ít lời đồn về ta.”
“Không, phải nói đó cũng không hẳn là đồn đại, ta thừa nhận.” – Hoàng đế nhìn về phía Berlin phu nhân sắc mặt đã tái nhợt hẳn đi, tâm tình sung sướng nói – “Ta quả thật là bạo quân.”
Thẩm Trác Phàm mở một cửa tiệm chăm nuôi mèo ngay tại khu náo nhiệt trong thủ đô. Tần Vân được xem như nhị lão bản, chỉ cần quân đội cho nghỉ phép, hắn đều sẽ đến hỗ trợ.
“Ngươi đến trễ.” – Thẩm Trác Phàm oán giận. 2 người đều tốt nghiệp học viện Averio, nhưng vì nguyên nhân nào đó, Thẩm Trác Phàm vẫn không tòng quân hoặc công tác trong chính phủ, mà là ẩn tàng năng lực Dẫn đường, cam chịu làm tiểu lão bản miêu xá – “Ngươi đi tắm cho Điềm Tâm, Darling cùng Bảo Bối. 3 chúng nó rất khó hầu hạ.”
Điềm Tâm chính là con mèo Maine phi thường bám Tần Vân, cự đại hình thể cùng bộ lông dài xõa tung vô cùng xinh đẹp.
“Theo ta về nhà đi Điềm Tâm.” – Tần Vân hạ thấp người gãi gãi cằm nó, đại miêu thoải mái nheo mắt ngẩng cổ, trong cổ họng phát ra tiếng ‘gừ gừ’ thỏa mãn.
Thẩm Trác Phàm:
“Mang về nhà ngươi còn không phải ta dưỡng? Một năm cũng chẳng ở nhà được vài ngày.”
Tần Vân hắc hắc cười, không phủ nhận. Hắn sờ soạng một phen, từ trong túi áo lấy một cái hộp đưa qua:
“Đây là cân bằng tề cho 2 tháng, dùng tiết kiệm một chút a.”
Thẩm Trác Phàm mím môi, cân bằng tề y muốn vô cùng đặc thù, một cấp thấp Dẫn đường như Tần Vân xác định là không lấy được.
“Được rồi, đừng làm biểu tình áy náy muốn chết đó nhìn ta.” – Tần Vân đấm nhẹ ngực y – “Tòng quân là ta tự nguyện, dù không có ngươi ta cũng sẽ ra tiền tuyến, cho nên không cần thấy có lỗi với ta.”
Thẩm Trác Phàm thở dài, trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng cũng chỉ giang 2 tay đem Tần Vân ôm vào lòng:
“Hoan nghênh trở về, huynh đệ.”
Tần Vân cười trả lời:
“Ta đã trở về.”
Berlin phu nhân đứng giữa hành lang, sống lưng ưỡn thẳng tắp, vẻ mặt trang trọng mà nghiêm túc. Mặc Xá Lý tựa hồ không có chút nào ngoài ý muốn việc bà sẽ ngăn trở mình.
“Bệ hạ.” – Berlin phu nhân nhẹ nhàng gật đầu – “Ngài muốn nghỉ ngơi sao?”
“Đúng vậy, phu nhân.” – Ánh mắt Mặc Xá Lý dừng trên người Polly sau lưng bà, lộ ra một nụ cười bí hiểm – “Xem ra ngài lớn tuổi, quên kết cục vài kẻ trước kia đưa đến sao?”
“Polly bất đồng.” – Berlin phu nhân tự tin nói – “Nàng là ưu tú nhất.”
Mặc Xá Lý nhíu mày:
“Phải không?”
Nghe được câu hỏi của hoàng đế, Polly hít sâu một hơi, nàng buộc chính mình ngẩng đầu, thử vươn tư duy xúc tu về phía đối phương. Mặc Xá Lý không tránh né, thế nhưng tư duy xúc tu của thiếu nữ khi cách y 1cm liền ngừng lại.
Berlin phu nhân nhìn không được phát sinh chuyện gì, nàng cau mày lo lắng gọi:
“Polly?”
Ánh mắt thiếu nữ vẫn dại ra, không nhúc nhích nhìn chằm chằm mặt hoàng đế.
“Polly!” – Berlin lên giọng, bà muốn tiến lên kéo cánh tay đối phương lại bị Scart ngăn lại.
Tướng quân tao nhã cười, tiếu ý lại không tới đáy mắt:
“Ngài tốt nhất nên gọi bác sĩ lại đây, còn nữa… nếu không muốn đầu óc nàng triệt để hỏng mất, thỉnh ngàn vạn không nên chạm vào nàng.”
Berlin phu nhân như bị dọa sợ, mạnh rụt tay về, bà hoảng hốt nhìn xung quanh, mà tại nơi bà không thấy được,tư duy xúc tu của Polly đã vỡ nát thành từng phiến lông vũ, chậm rãi bay đến bên chân Mặc Xá Lý.
Lâm Đống Lương đang cúi đầu phê văn kiện trong thư phòng, đột nhiên trên cổ ấm áp, Scart ái muội ghé vào bên tai hắn thổi thổi:
“Quốc vụ khanh đại nhân, ngài thật là ngọt nha.”
“…” – Lâm Đống Lương né qua một chút, bất đắc dĩ nói – “Ngươi ngay cả cửa chính cũng không đi, có việc gì gấp sao?”
“Đương nhiên là gấp đến không gấp hơn.” – Scart nghiêm túc hỏi – “Đại nhân, ngài lúc nào mới có thể cùng ta hoàn thành dấu hiệu cuối cùng nha?”
Lâm Đống Lương: “…”
Tristana:
“…Uy, 2 người các ngươi lúc liếc mắt đưa tình làm ơn để ý sự hiện diện của ta một chút được không a!?”
Lâm Đống Lương đau đầu xoa xoa thái dương, nói vào chính đề:
“Berlin phu nhân chỗ bệ hạ đã bị đuổi đi?”
“Có thể không đi sao? Dẫn đường nàng mang đến vì muốn khai thông cho bệ hạ mà tự hại mình thiếu chút nữa phá vỡ tinh thần…” – Scart ngẫm lại cũng cảm giác đối phương rất liều mạng – “Thật sự dũng khí hơn người a.”
Tristana hừ lạnh một tiếng:
“Xứng đáng!”
Lâm Đống Lương lại không mấy lạc quan:
“Một châm cân bằng tề cuối cùng của Bệ hạ mất hiệu lực đã nửa năm trước… Tuy nói Thần cấp Lính gác có thể cường áp chế cuồng táo, nhưng một khi tinh thần phản phệ, hậu quả không phải chúng ta có thể gánh vác.” – Hắn nhìn về phía Scart – “Gần nhất bệ hạ có cái gì khác thường sao?”
“Ngô, ngài ấy giết 500 Lính gác tại G tinh có tính không?” – Scart nhún vai.
Tristana đột nhiên vỗ tay một cái:
“Đúng! Bệ hạ không phải làm tinh thần dấu hiệu sao!? Ngươi biết Dẫn đường kia là ai sao?”
Scart ngẩn người, gã nhớ tới ngày đó nhìn đến 4 chữ “Cấp thấp Dẫn đường”, trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói:
“Không rõ lắm.”
Lâm Đống Lương nghi hoặc nhìn gã một cái, cũng không vạch trần, nghĩ nghĩ, châm chước nói:
“Nếu bệ hạ không muốn nói, như vậy ngài khẳng định có lí do.Chúng ta không có quyền gì can thiệp.”
“Ai!” – Tristana ngả ra sau, nằm dài trên sofa, lăng lăng nhìn trần nhà, tiếc nuối than thở – “Chẳng lẽ bệ hạ chú định (định mệnh) là muốn cô độc sống cả quãng đời còn lại sao…”
Scart:
“Ngài ấy hình như cũng nói vậy.”
Tristana:
“Tay phải nhất định sẽ bị phế đi?” (Ý em ấy là tự DIY quá nhiều mà què luôn tay phải =))))
Lâm Đống Lương: “…”
Tần Vân tắm mèo xong còn thuận tiện đi phòng bếp làm cơm, vài con mèo thay phiên cọ cọ ống quần hắn mà ‘miêu miêu’ kêu, lúc Thẩm Trác Phàm đi vào liền thấy Tần Vân nhíu mày xoa xoa cổ mình.
“Làm sao?” – Thẩm Trác Phàm nếm một miếng cá chưng dấm chua – “Điềm Tâm nhảy lên cổ ngươi?”
“Không phải… đầu có chút đau.” – Tần Vân cầm đũa – “Hương vị thế nào?”
Thẩm Trác Phàm đang gắp thịt dừng một chút, nhìn kĩ Tần Vân, giả vờ như không có việc gì nói:
“Tinh thần dấu hiệu đôi khi sẽ như vậy, cảm xúc Lính gác dao động sẽ ảnh hưởng ý thức Dẫn đường.”
Tần Vân không nghĩ Thẩm Trác Phàm sẽ nói thẳng ra như vậy, nhất thời có chút không biết nên trả lời thế nào.
Thẩm Trác Phàm vỗ vỗ lưng hắn:
“Lúc nhiều người tốt nhất đừng cởi áo, tinh thần ngân Lính gác kia lưu lại cho ngươi quá lớn.”
“Nguyên lai ở sau lưng a… Trách không được ta tìm thế nào cũng tìm không ra.” – Tần Vân nói thầm, muốn xem phía sau – “Là cái gì nha? Tên kia đến cuối cùng cũng không chịu phóng ra tinh thần hệ, keo kiệt muốn chết!”
Thẩm Trác Phàm lại nhìn vài lần, không quá bình tĩnh nói:
“Rất nhạt, nhìn không rõ lắm… cảm giác giống… con heo?”
Tần Vân: “…”
Hoàng đế bệ hạ có tinh thần hệ bị xem thành một con heo lúc này mới ngủ trưa dậy, đang đấu tranh cùng khí sàng (tức giận lúc mới rời giường). Tử nửa năm trước, khi ống cân bằng tề cuối cùng mất hiệu lực, y liền triệt để hóa thân thành một quả đạn hạt nhân hẹn giờ, nếu không có Tần Vân khai thông qua ý thức vân lúc ở G tinh, y khẳng định chống đỡ không qua được sáng nay.
“Hảo, ta biết ngươi muốn đi tìm hắn.” – Mặc Xá Lý ấn thái dương, trên đầu ẩn ẩn như hiện ra gân xanh – “Đừng ồn, câm miệng cho ta!”
“…”
Mặc Xá Lý thở phì phò, trầm mặc trong chốc lát:
“Không được, hắn sẽ chết.”
“…”
Mặc Xá Lý táo bạo nói:
“Hảo hảo! Ta đi tìm hắn! Ngươi mẹ nó khóc cái rắm chứ khóc!” – Y hùng hùng hổ hổ bắt đầu mặc quần áo, xong đi đến một góc phòng chất đầy “đồ cổ” đang lòe lòe tỏa sáng, lãnh mặt nói – “Chỉ cho phép mang một thứ, tự mình chọn.”
“…”
Mặc Xá Lý biểu tình triệt để vặn vẹo:
“Làm một cái ốp di động nạm pha lê lớn như vậy, còn là Hello Kitty, ngươi có bệnh sao!?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT